Chương 42: Địa Linh Nhũ

Việt Chúa Tể

Chương 42: Địa Linh Nhũ

Nơi đây giống như chốn bồng lai tiên cảnh.

Thảo viên rất lớn, hương thơm ngào ngạt, lúc đầu chỉ nhìn thấy một ít linh dược cấp thấp tản mạn khắp nơi, nhưng khi thâm nhập đến bên trong vườn thuốc thì cuối cùng cũng có sự khác biệt.

- Thơm quá đi thôi!

Hương thơm ngào ngạt xộc vào mũi, phía trước giống như là biển linh khí, thần hà bay múa, tinh khí cuồn cuộn vô cùng rực rỡ, hào quang chói lọi lan tỏa.

Bất quá không có linh dược thực sự giá trị lớn, thế nhưng như vậy với một kẻ tứ cố vô thân nghèo rớt mùng tơi như Việt đã là đủ rồi.

- Hạnh phúc quá!

Việt há miệng ra thở dốc. Nhiều linh dược như vậy, một cây lại một cây cách nhau vẻn vẹn chỉ vài thước, ở giữa xen lẫn dị thảo, hương thơm xộc vào mũi. Có ăn một cây ném hai cây đi cũng biết bao giờ mới hết.

Vườn thuốc rất lớn, cổ dược mọc thành từng mảng, hào quang long lanh rực rỡ, hương thuốc ngào ngạt làm người mê say. Thử tưởng tượng mà xem, nếu có thể đem hết toàn bộ chỗ linh thảo này ra ngoài bán...

- Trời ơi, kiếm cứ phải gọi là đừng hỏi!

Việt hưng phấn lao về phía trước, hắn lúc này chỉ muốn lao cả người vào vườn linh dược, lăn lộn trong đó. Trong đầu không khỏi băn khoăn, muốn nghĩ thử xem làm cách nào để mang hết chỗ linh thảo này ra ngoài. Phải biết rằng linh thảo nếu dời khỏi đất rất nhanh sẽ xói mòn hết linh khí.

Rốt cục cũng bước tới trước vườn thuốc, Việt cảm thấy toàn thân ngất ngây, từng đợt linh khí hóa thành mây tía cuộn trào mãnh liệt mà đến, bao phủ cơ thể, tựa hồ đưa hắn vào trong một động tiên.

Việt không kìm nổi nữa, lập tức nhào vào trong vườn thuốc. Thế nhưng trong khoảnh khắc gần chạm tới biên giới của vườn thuốc, bỗng chốc tim hắn thắt lại, cảm giác nguy hiểm hiện lên mãnh liệt. Hắn ngay lập tức mở miệng niệm bát tự Phật môn.

Ầm!

Thanh âm chấn động mạnh mẽ vang lên, thân thể bị đánh bay ra đằng sau, xương cốt kêu răng rắc, nếu không phải kịp thời niệm Phật âm, kim quang bao lấy cơ thể, e rằng đã gãy hết xương rồi.

- Mẹ nó, chuyện gì vậy?

Việt hai tay xoa xoa cơ thể, toàn thân đau nhức không chịu nổi. Nhìn về vườn thuốc, đại khái hắn đã hiểu chuyện gì xảy ra. Nơi hắn vừa va vào còn ẩn hiện ít cổ văn, rõ ràng vòng quanh vườn thuốc được bao phủ bởi một tấm chắn, đại loại như hàng rào la-de phòng ngự bảo vật khủng ở các bảo tàng lớn. Đương nhiên tác dụng của thứ này lớn hơn lá chắn la-de rất nhiều.

Lắc lắc đầu, hắn ngồi dậy không khỏi thấy đáng tiếc. Cũng không cần thử thêm làm gì, nhìn kỹ sẽ phát hiện ra vườn thuốc vẫn gần như còn nguyên vẹn như vậy, hiển nhiên chưa có ai lấy được chút linh thảo nào.

Việt không cố chấp dây dưa ở vườn thuốc này, tiếp tục tiến về phía sâu hơn, hy vọng sẽ kiếm được gì đó.

Hắn đi được chừng trăm bước, chợt nghe thấy phía trước thấp thoáng truyền lại thanh âm giao đấu vô cùng kịch liệt, không khỏi chau mày. Không ngờ đã có người tiến vào trước, thậm chí không chỉ có một người, rất có khả năng phát hiện ra bảo vật rồi dẫn tới tranh chấp.

Việt lập tức gia tăng tốc độ, nếu chậm chân để bảo vật rơi vào tay người khác, thực sự là chỉ còn nước ngửa mặt lên trời mà chửi bới. Bảo vật nếu không rơi vào tay hắn, sao có thể được phát giương quang đại, vào tay người khác e rằng đều sẽ thui chột hết.

Đi dọc vườn thuốc, linh khí càng lúc càng trở nên dày đặc, không phải linh thảo nhiều hơn hay phẩm chất tăng lên, mà dường như nơi trung tâm có một thứ gì đó không ngừng hấp dẫn linh khí.

"Lạ thật! Có khi nào bạt ngàn linh thảo này được trồng ra chỉ để cung cấp linh khí cho thứ ở sâu bên trong thảo viên?"

Nếu sự thật đúng là vậy thì thứ ở sâu bên trong e rằng quá quý hiếm rồi, có lẽ không đến mức khiến cho cường giả đỉnh cấp điên cuồng, nhưng xét trong phạm vi Linh Động cảnh e rằng đủ để ngạo nghễ rồi.

Một khoảng đất trống xuất hiện trước mặt Việt, xung quanh được bao bọc bởi hàng cây cổ thụ cổ lão, lá cây rậm rạp như râu tóc của những lão già đã gần đất xa trời. Đồng thời cũng loáng thoáng bóng người ở trung tâm khu đất trống. Giao chiến dường như đã dừng lại.

"Không phải là phát hiện ra có người đến nên dừng lại đấy chứ?"

Việt đầy vừa nảy ra suy nghĩ, cơ thể hoàn toàn tự phản ứng, nhanh như điện nhảy lên một cây cổ thụ, động tác không khác nào lính biệt kích thực thụ, không hề gây ra chút tiếng động nào, co người lại nấp sau tán cây rậm rịt. Hắn cũng không ngại bất kỳ ai, hoàn toàn có thể tiến tới làm rõ tình hình. Có điều hại người ích ta, đó là châm ngôn sống của hắn bấy lâu nay. Kẻ khôn ngoan là phải biết chờ đợi đục nước béo cò.

Sau thu liễm toàn bộ khí tức toàn thân, đôi mắt bắt đầu chăm chú nhìn về nơi có bóng người.

Chỉ thấy trung tâm khu đất trống, xuất hiện một mô đất hơi có dáng hình nón cụt chỉ cao chừng hơn một mét, thế nhưng lại đặc biệt nổi bật, bởi nơi đó linh khí nồng đậm đến nỗi cô đọng thành sương mù dày đặc. Nơi đỉnh nón hắn không thể nhìn rõ là thứ gì, bởi sương mù thậm chỉ còn di chuyển thành hình xoáy ốc, không ngừng bị hút vào.

Đến lúc này rồi thì kẻ ngu cũng biết đó là bảo vật rồi!

Xung quanh mô đất đang tập trung linh khí kia xuất hiện bảy người trẻ tuổi, nếu tình cả kẻ đang nấp nấp sau cây đại thụ kia thì là có tám người, người nào người nấy ánh mắt sáng rực nhìn về phía trung tâm.

Có điều không phải như Việt dự đoán là bảy người này tranh giành bảo vật nên động thủ với nhau, mà bọn họ đều có mục tiêu chung, đó là một loại cây đã khai linh, hình dáng vô cùng kỳ dị đang dùng cành lá che cho mô đất, hay nói đúng hơn, là hưởng ké linh khí đang tụ tập ở nơi đó.

Rất rõ ràng, kẻ nào dám lấy đi bảo vật ở mô đất kia, khác nào muốn chặt đứt nguồn lợi cung cấp vô tận của đầu mộc yêu này.

Trên người đầu mộc yêu này đã xuất hiện nhiều vết chém, đám người trẻ tuổi kia hoàn cảnh cũng không khá hơn, rõ ràng cả hai bên đều chịu thiệt thòi, tình trạng không hơn kém nhau.

Việt lần lượt quan sát từng người trẻ tuổi, rất nhanh nhận ra thân phận của bọn họ, đã nhìn thấy khi ở trước cổ môn, đều là anh kiệt của Loạn viện, trong đó có vài người đến từ Bắc Hoang, là thiếu chủ của một vực nào đó, thân phận cao vô cùng.

- Liêu huynh, đầu thụ yêu này thực sự rất khó chơi đây!

Một gã thanh niên trầm ngâm lên tiếng, y phục trên người đã rách mấy chỗ, da thịt hiện ra đỏ lừ.

Một gã khác có đôi mắt âm trầm gật gật đầu. Y chính là thiếu chủ của Bắc Hoang đệ nhất vực – Liêu vực, cũng rất có tiếng tăm trong đám tuổi trẻ. Chỉ thấy y lạnh giọng nói:

- Nếu tốn quá nhiều thời gian ở đây thì sẽ mất đi cơ duyên ở nơi sâu xa của phế khu!

- Hay sáu người chúng ta cầm chân nó, để một người lấy Địa Linh Nhũ!

Bảy người đều không phải dạng thiện nam tín nữ, hoàn toàn đề phòng nhau, thế nhưng đã giao chiến một hồi nhưng chưa chiếm được chút lợi thế nào, cứ tiếp tục như vậy không phải điều họ muốn. Đến nước này thì chỉ còn nước thành thật hợp tác với nhau.

- Địa Linh Nhũ chia làm bảy thì tác dụng sẽ giảm mạnh, nhưng cũng có thể chấp nhận được!

Liêu vực thiếu chủ cũng rất đồng ý với việc hợp tác, những người còn lại cũng gật đầu đồng ý.

Sau một hồi trao đổi, sáu người lại tiếp tục xông tới thụ yêu, không ngừng tiến hành công kích. Chỉ có gã thiếu chủ Liêu vực là đứng yên, ánh mắt đảo quanh tìm sơ hở của thụ yêu.

Việt phục trên cây hoàn toàn chỉ nghe thấy loáng thoáng cái gì mà Địa Linh Nhũ, hắn chưa có khái niệm gì về thứ đó cả, nhưng ít nhất cũng biết, hiển nhiên là đồ quý.

Tuy không nghe thấy rõ bảy người bàn bạc điều gì, nhưng hắn là loại người nào chứ, chỉ cần nhìn thấy tình hình đã hiểu ra được kế hoạch của đám người trẻ tuổi này.

Trong lòng đột nhiên thấy xoắn xuýt, nếu để đám người này đắc thủ, e rằng không đến lượt hắn, bảy tên Linh Động cảnh đỉnh phong, thậm chí có cả viên mãn, hắn dù lực đến mấy cũng lấy gì mà đấu? Chẳng lẽ phải xuất hiện góp công góp sức vào tranh giành?

Việt khẽ động thân định rời khỏi cây đại thụ, thế nhưng khi hắn mới chỉ hơi nhích động thì lập tức dừng lại, bởi trong khoảnh khắc gã thiếu chủ Liêu vực đang đi lòng vòng chờ thời cơ, ánh mắt của gã kia đã lọt vào pháp nhãn của Việt.

Một ánh mắt âm trầm đến cực điểm, có gì đó tàn nhẫn, có gì đó không ngoan, có gì đó trơn tuột, Việt trong lòng nảy sinh một suy đoán, liền tiếp tục nằm im phục sau tán cây rậm rịt.

Giao chiến diễn ra vô cùng kịch liệt, những cành cây cứng rắn với những chiếc lá sắc lẹm như dao cạo liên tục quét vào sáu người trẻ tuổi, đã có máu huyết rơi vãi. Về phía thụ yêu cũng không tốt lành gì, thân cây liên tục xuất hiện vết chém, nhựa cây chảy không ngừng.

- Cơ hội đến rồi!

Trong khoảnh khắc đầu tiên thụ yêu lơi lỏng sự quan tâm đến mô đất bên cạnh, Việt nhả ra một câu, lập tức gã thiếu chủ Liêu vực cũng động thân xông tới, xuất hiện phía bên dưới thân cây đại thụ chằng chịt vết thương, bàn tay xuyên qua lớp sương mù bắt lấy vật gì đó.

GRÀOOOOOOOO!!!!

Thụ yêu phản ứng cũng rất nhanh, nó gần như phát ra âm thanh thét gào, một cành cây đã rụng gần hết lá quét xuống, lập tức trúng ngực của Liêu vực thiếu chủ khiến y bay ngược ra đằng sau, phun ra một ngụm máu lớn.

- Hay lắm Liêu huynh!

Sáu người trẻ tuổi vô cùng mừng rỡ, lập tức chuẩn bị vừa chống lại cơn thịnh nộ của thụ yêu vừa tiến hành rút lui. Thế nhưng diễn biến tiếp theo khiến hộ nổi cơn phẫn nộ.

Vị thiếu chủ của Liêu vực, sau khi lăn lộn mấy vòng trên mặt đất, nhổ ra một búng máu lớn nữa, lập tức bật người dậy, sau đó có hành động kinh người, xoay người chạy về phía vườn thuốc, hoàn toàn bỏ lại sáu người đang chuẩn bị đối mặt với cơn cuồng nộ của Tam cấp thụ yêu.

- Các vị ở lại tiếp tục vui đùa với thụ yêu! Ân tình này Liêu mỗ ghi nhớ! Địa Linh Nhũ ta nhất định không để lãng phí!

Cùng với đó là tiếng cười dài truyền lại!