Chương 45: Bà bà điên

Việt Chúa Tể

Chương 45: Bà bà điên

Vực sâu cấm địa, thần bí khó lường, có vào không ra, một thế lực mạnh mẽ đến mức được thần thoại, chỉ sau một đêm đã biến mất trên cõi đời.

Việt cố gắng chống đỡ sự ảnh hưởng của ma âm, hắn vẫn chưa rơi nước mắt, có lẽ trên đời này không điều gì có thể khiến hắn rơi lệ nữa rồi. Ngồi bệt nơi cửa điện, cả cơ thể dựa vào một bên cửa, không thể vận dụng lực lượng bản thân, hắn khó nhọc đưa ánh mắt về phía sâu bên trong căn phòng.

Chỉ thấy nơi sâu nhất, một bóng người ngồi trên một tảng đá lớn, đang không ngừng phát ra những tiếng khóc rả rích, như ma chú quẩn quanh khắp thiên địa.

Ánh sáng dần tràn vào bên trong căn phòng tăm tối, thân ảnh đang khóc lóc tham thiết kia dần dần diện rõ.

Ấn tượng mạnh nhất, gần như đập vào mắt của Việt, đó là một mái tóc có lẽ phải dài đến cả chục mét, dài để xõa ra trôi xuống như một ngân hà từ trên trời cao rơi xuống, còn mềm mại hơn cả công chúa tóc mây. Thực sự là một dòng ngân hà, bởi toàn bộ mái tóc đều đã bạc trắng xóa.

Đó là một bà lão mang trên người y phục vô cùng cổ xưa, thoạt nhìn vô cùng mộc mạc, không khác gì những lão thái thái ở nông thôn, rất là bình phàm giản dị. Chỉ là trên gương mặt phúc hậu lúc này đang tràn ngập nước mắt, không ngừng khóc khóc cười cười.

Việt hai tay bịt chặt tai nhưng không mấy tác dụng, hắn dứt khoát buông hai tay, nhìn về phía bà lão tóc mây, vị lão thành này không phải là nhân vật còn sống sót của Bắc Hoang tông năm xưa chứ?

- Lão bà bà, lão nhân gia ngài...

Hắn vốn muốn hỏi rõ ràng, thế nhưng vị lão bà bà cổ xưa này hiển nhiên không hề để ý đến hắn, vừa khóc vừa cười, điên điên khùng khùng, không ngừng lẩm bẩm:

- Chết hết rồi, tất cả đều chết hết rồi, chết hết, không ai sống sót...

Chết hết? Việt kinh nghi bất định nhìn bóng dáng bà lão, lẽ nào lão thái này thực sự là người còn sống sót của Bắc Hoang tông. Không thể nào, trên đời thực sự có người sống được lâu đến như vậy ư?

Đột nhiên, ngân hà lay động, bà lão chậm rãi đứng dậy, thân ảnh lắc lư như say rượu, không ngừng khóc khóc cười cười.

- Chết rồi... Tất cả đều chết rồi... Bắc Hoang còn lại gì... không còn gì hết... chết hết rồi...

Cách đó không xa, đang nửa nằm nử ngồi bên cạnh cưa, Việt tỏ ra thần sắc không thể nào tin nổi? Đúng là quá mức kinh hãi thế tục, trong lòng hắn tâm trạng như sóng biển dâng trào.

Thanh âm nhẹ nhàng êm dịu như của một thiếu nữ đang độ tuổi hoài xuân, lại phát ra từ một lão thái, quả thực đáng để người ta bất ngờ, nhưng hiển nhiên đó không phải lý do để Việt kinh hãi đến vậy.

Hắn không biết rốt cuộc Bắc Hoang tông tồn tại trong giai đoạn nào của dòng lịch sử, nhưng hắn dám khẳng định ở một đoạn năm tháng còn lâu đời hơn chùa Lôi Âm, ít nhất cũng trên hai, ba nghìn năm. Như vậy vị lão thái này là người của vài ngàn năm trước.

Vài ngàn năm, đó là khái niệm gì?

Nàng tồn tại qua vô tận năm tháng, xuyên suốt rất nhiều thời đại quang minh và hắc ám, không đặt những sự đổi thay của thiên địa trong mắt, biến thành một bộ sách sử sống, thực sự điều này làm cho người ta không thể nào tưởng tượng nổi. Trông thì không khác gì một lão thái thái ở nông thôn hoặc thành thị, nhưng nói tới vấn đề tuổi tác thì lại làm cho người khác phát mộng hoặc là tưởng mình bị lóa mắt, đây là một cảm giác vừa chấn động vừa quái dị.

Hắn bỗng chốc tràn ngập niềm tin, có khi nào đến một ngày sẽ được tận mắt nhìn thấy những nhân vật nổi danh trong lịch sử, Hưng Đạo vương, Phật Hoàng, Thuận Thiên Đế, Quang Trung Hoàng Đế...

Việt suy nghĩ xuất thần, đột nhiên hắn ngây dại, lão bà kia đã vô thanh vô tức biến mất trên tảng đá, đúng là không nhìn thấy lão thái bà có bất cứ hành động gì, giống như tự nhiên xuất hiện, tự nhiên biến mất.

Một gương mặt đột ngột xuất hiện trước mắt hắn, già nua nhưng vẫn dễ dàng nhận ra những nét xinh đẹp khi còn trẻ. Một đôi mắt đục ngầu đầy nước mắt lờ đờ nhìn hắn, thế nhưng ở sâu bên trong hai tròng mắt vô thần đó như ẩn chứa cả vũ trụ vạn đạo.

- Khí tức của nơi đó... là khí tức của nơi đó...

Thanh âm của bà lão truyền vào tai, Việt thấy sợ hãi, mặc dù lúc này hắn không thể cảm nhận được bất kỳ cảm giác nào ngoài sự tang thương, thế nhưng hắn vẫn biết mình đang sợ hãi. Bắc Hoang tông một đêm biến mất có liên quan rất lớn đến nơi đó, hắn thực sự e ngại vị chứng nhân lịch sử này ra tay với hắn.

Khí tức của nơi đó, hiển nhiên chính là khí tức của nơi hắn đã từng đi qua, Cấm địa Vực sâu. Nhưng mà đã bao lâu trôi qua rồi, khí tức gì thì cũng phải biến mất rồi mới đúng chứ, vây mà lão bà bà này lại có thể cảm ứng được, loại linh giác khủng bố này làm cho người khác vô cùng kính sợ.

Chỉ là khiến hắn không ngờ, bà lão đối diện cũng tỏ ra sợ hãi hắn, liên tục lùi lại đằng sau, vừa khóc vừa thì thào:

- Lại đến ư... chết hết rồi... còn lại gì nữa đầu... Ô ô ô...

Mái tóc như bị một lực lượng dẫn dắt cuốn quanh người, lão thái bà lại khóc rống lên, trong đôi mắt vẩn đục chảy ra 2 hàng nước mắt, nàng đưa tay, cào cào bới bới mái tóc vốn như dòng ngân hà kia. Nàng tuổi đã nhiều như vậy, thế nhưng nước mắt lại đang không ngừng rơi, đôi mắt càng trở khô và đục ngầu, làm cho người ta đáng thương và đáng tiếc.

- Bà bà, lão nhân gia ngài nghĩ thoáng chút đi, chuyện quá khứ đã không còn cách nào vãn hồi được!

Việt thận trong lên tiếng khuyên giải, thành thật mà nói thì có chút nịnh nọt, hắn thực sự không muốn bị vị này thuận tay đập chết.

Bà lão như bị khí tức trên người Việt kích thích, ngửa mặt lên trời khóc thảm thương, hai tay không ngừng dứt tóc, chân dậm xuống đất, sau đó giống như u linh bắt đầu phiêu lãng trong căn phòng, thân hình không ngừng biến ảo, từ đầu đến cuối không tiến ra bên ngoài, dường như là vì cửa điện có khí tức của nơi đáng sợ trong tiềm thức của nàng.

Việt đương nhiên cũng nhận ra điều gì đó, cỗ khí tức tang thương tràn ngập tinh thần khiến hắn không dùng được sức nhưng vẫn cố gắng nhích người. Ngay lập tức cả cơ thể đổ sập xuống nền đất lạnh lẽo, manh mà rêu phong đã phủ kín nên không quá đau đớn. Ngay khi chạm đất, hắn mượn lực quán tính lăn môt vòng, tránh khỏi cửa điện.

Lão thái bà lập tức biến mất trong căn phòng, xuất hiện ngay ở bên ngoài cánh cửa lớn cổ xưa. Những hình ảnh quen thuộc đập vào mắt, khiến nàng bỗng chốc ngây người ra.

Lúc này bà lão đã không khóc, cũng không cười một cách điên khùng, chỉ thất hồn lạc phách, đưa mắt nhìn về hướng phế khu, rất lâu không nhúc nhích, có cảm giác như nàng đã hóa đá rồi vậy.

Bóng dáng của nàng trông thật cô liêu trong buổi hoàng hôn, thế nhưng khiến cho Việt nảy sinh một cảm giác mà hắn biết là rất hoang đường, nhưng không thể ngăn được. Nàng chỉ đứng đó, nhưng lại nhìn bao quát được hết toàn bộ phế khu đổ nát, thậm chí nhìn xuyên qua phiến không gian này hướng về một nơi rất xa xôi, nơi có sáu con rồng chụm đầu...

Không còn điên điên khùng khùng, không còn nước mắt chảy ngược, chỉ còn lại sự cô tịch trước cảnh còn người mất. Nàng như tỉnh lại sau một giấc mộng thật dài, thế nhưng thật bi ai thay, mọi thứ lại không phải như giấc mơ, chỉ cần tỉnh dậy là trở lại như cũ.

Một đêm dài với tất cả những người ở trong phế khu Bắc Hoang tông, không còn tiếng khóc tiếng cười như ma chú nữa, nhưng khí tức thương cảm rất lâu mới từ từ nhạt đi. Mọi người dần có thể sử dụng được sức lực.

Còn lão thái bà cứ đứng ở đó suốt 1 đêm, đôi mắt già nua chưa từng chớp 1 lần, mãi cho tới bình minh, tia nắng mai đầu tiên chiếu rọi vào mắt, dường như nàng mới giật mình tỉnh lại.

Đưa ánh mắt nhìn khắp phế khu một lần nữa, cất lên âm thanh nhẹ nhàng ôn hòa nên có ở một vị lão thái phúc hậu mộc mạc:

- Cảnh còn người mất... đi thôi, đi thôi...

Theo từng tiếng thở dài của bà lão, mái tóc bạc trắng như tuyết cũng bồng bềnh chuyển động, mỗi một sợi tóc lóe sáng những phù văn kỳ dị như ẩn chứa tinh hoa của nhật nguyệt, đất trời như cùng xoay chuyển theo. Nàng như một vị tiên chốn hồng trần, thân hóa thiên địa.

Bà lão quay người lại, dường như muốn nhìn về căn cổ điện lần cuối. Điều này khiến Việt kinh hãi, bởi hắn cảm giác được dường như đối phương vừa cố ý nhìn lướt qua vị trí hắn đang ngồi.

Ống tay áo của bà lão khẽ vung lên, cả người bà lão lại biến mất không để lại chút dấu vết gì, hệt như chưa từng xuất hiện vậy.

Ngay khoảnh khắc ông tay áo của nàng vung lên, Việt bỗng thấy xung quanh như bừng sáng. Hắn sợ quá vội đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy bên trong căn cổ điện bỗng xuất hiện vô số tổ hợp hoa văn thần bí đan xen vào nhau, dường như mang trong mình sự đồng điệu với thiên địa.

Những hoa văn đó tổ hợp lại thành những thân ảnh lờ mờ, mỗi thần ảnh thực hiện một động tác, biến chuyển liên tục. Cả căn phòng tràn ngập những thân ảnh được tạo bởi những cổ văn kỳ lạ.

Việt cảm thấy thấy những thấy những thân ảnh này vô cùng quen mắt, đó không phải chính là bà lão tóc bạc điên điên khùng khùng vừa biến mất hay sao? Những hoa văn này được tạo ra lúc nào vậy? Lẽ nào chúng được tạo ra sau vô tận năm tháng mà vị cổ lão này điên điên khùng khùng ở chỗ này?

Hắn vô thức sờ sờ nơi ngực áo, chỉ thấy hạt Bồ đề đang từ từ nóng rực lên, mỗi tư thế, mỗi động tác, mỗi thân ảnh dường như đều ẩn chứa những chân nghĩa rất thâm ảo. Rất nhanh, Việt hoàn toàn bị những tổ hợp hoa văn tối nghĩa này hấp dẫn.

Hạt Bồ đề trở nên nóng rực, một luồng khí ấm áp truyền vào bên trong cơ thể Việt, khiến đầu óc hắn rơi vào trạng thái minh ngộ, hoàn toàn quên hết vạn vật, chỉ tập trung vào những hư ảnh còn đọng lại trong hư không kia.

Những thân ảnh biến đổi liên tục, một vài âm thanh hiện lên trong đầu Việt, như tiếng chuông vang vọng từ thời tuyên cổ xa xưa...

"Quán niệm sinh mệnh rót đầy toàn thân, tiếp nhận dòng sinh mệnh và hóa thành bất động..."