Chương 55: Tổ chim?

Việt Chúa Tể

Chương 55: Tổ chim?

Hừng đông, một bóng người lặng lẽ len lỏi đi xuyên qua cây rừng rậm rịt, như một con sói đang lẩn vào đồng cỏ truy đuổi con mồi.

Trước vầng Thái dương ở phương xa, khí tức tử vong đã dần phải nhượng bộ lui binh, nhường chỗ cho sinh khí bừng bừng của ngày mới.

Hướng đi của Việt, thật không ngờ lại là hướng mà ba đầu Thú vương đã biến mất.

Thực ra hắn đã băn khoăn rất nhiều, cuối cùng mới đi đến quyết định liều lĩnh này. Ba đầu hung thú, nếu nói là vương ở bình nguyên tử vong này cũng không quá lời. Chỉ có vậy mới dám không kiêng nể gì mà phá vỡ quy tắc thời gian của đám khô lâu.

Ba tồn tại đáng sợ như vậy, thứ gì có thể khiến chúng phải động thân? Đôi khi sự tò mò có thể giết chết chúng ta, thế nhưng không htể phủ nhận, tò mò chính là thiên tính của con người, cũng là động lực thúc đẩy sự phát triển của nhân loại.

Liên tục di chuyển mấy ngày, trên đường đi Việt đã nhận thấy được một vài dấu hiệu kỳ lạ.

Đám yêu thú trên bình nguyên có xu hướng di chuyển ngược với hắn, dường như đang muốn tránh thật xa nơi nào đó. Chỉ có một ít yêu thú mạnh mẽ cũng giống như Việt hướng về nơi ba đầu Thú vương nhắm đến. Thỉnh thoảng Việt có chạm mặt với những đầu yêu thú như vậy, chỉ là bọn chúng cũng đang rất nóng vội, không hề va chạm gì với tên nhân loại này.

Cứ như vậy mấy ngày sau, hắn đã đi đến điểm tận cùng của đồng bằng, đập vào mắt hắn là những ngọn núi nguy nga nối tiếp nhau, núi rừng vô tận.

Có một vài gốc cổ thụ to lớn rất kinh người, táng cây đâm thẳng vào vòm trời, cao hơn ngàn mét, còn hơn một vài ngọn núi, già thiên tế nhật. Còn số dây leo đó cũng không biết đã sinh trưởng bao nhiêu năm, mấy người trưởng thành cũng không ôm hết, men theo núi mà sinh trưởng, cứng cáp như Cầu Long.

Tiếp tục đi thêm hai ngày, hắn đến trước một ngọn núi cực lớn, mà thực ra hắn cũng không rõ có đúng là một ngọn núi hay không nữa, bởi vì đỉnh núi thì đổ nát, xen lẫn những tảng cự thạch chồng chất là những thân cây đại thụ, nhìn từ bên ngoài không thể không liên tưởng đến một hình dạng quen thuộc.

- Tổ chim?

Việt khẽ lắc lắc đầu, loài chim nào có thể lớn đến như vậy. Hắn nhớ đến đầu hung điểu mấy hôm trước gặp phải, to lớn đến như vậy nhưng so với ngọn núi hình chiếc tổ này vẫn quá mức lọt thỏm, quá mức nhỏ bé.

Hắn cất bước muốn tiến vào phạm vi của ngọn hắc sơn, thế nhưng khi một chân sắp sửa đặt xuống thì bỗng khựng lại, dừng ngay sát vạch ngăn giữa hai màu đất đá.

Đưa mắt nhìn quanh, trong lòng đột ngột căng thẳng, bởi khu vực hắc sơn trước mặt này, dường như hơi yên tĩnh quá thì phải.

Điều kỳ lạ là lúc này rõ ràng vẫn là ban ngày, vậy mà ở đây ngay cả một con chim cũng không có, càng khỏi nói phi cầm tẩu thú. Thậm chí sâu kiến đều trốn vào trong hang ngủ đông, không chịu đi ra. Trong núi rừng hoang vắng không một tiếng động, yên tĩnh như chết.

Những ngày qua, mỗi khi đêm xuống hắn đều phải trải qua không khí tĩnh lặng một cách đáng sợ kiểu này, thế nhưng không hiểu sao lúc này đột nhiên lại cảm thấy căng thẳng đến vậy. Rõ ràng không hề bình thường.

- Trong không gian, dường như truyền đến một luồng dao động áp bức máu huyết trong cơ thể, vì vậy mới sinh ra cảm giác căng thẳng!

Việt nhìn chằm chằm về nơi đỉnh thạch sào, lại nhìn xung quanh ngọn hắc sơn, rõ ràng cảm giác được nguy hiểm, lỗ chân lông dựng ngược. Dường như ở trong bóng tối có giống loài còn sót lại từ thời Thái cổ đang nhìn chằm chằm khu vực này.

Hơi suy nghĩ một chút, Việt lập tức lùi ra phía ngoại vi, nấp vào một bãi loạn thạch, lặng lẽ quan sát. Hắn tin tưởng vào cảm giác của bản thân, đồng thời nhớ lại ba đầu Thú vương mấy hôm trước, thạch sào này rõ ràng còn ẩn nấp những tồn tại cùng cấp số như vậy.

Chờ được nửa ngày vẫn không có động tĩnh gì, khiến Việt có xung động muốn rời khỏi chỗ nấp tiến về phía đỉnh thạch sào, thé nhưng lý trí mách bảo hắn không nên làm như vậy, đó đơn thuần là tìm chết.

- Ồ, kia là...

Việt nheo nheo mắt tưởng mình nhìn lầm, bởi xuất hiện trong tầm mắt hắn là vài bóng ảnh đang hướng về phía đỉnh núi đi tới, rõ rnagf lại là nhân loại. Người nào người nấy gương mặt trẻ trung, rõ ràng đều mới bước vào tuổi thanh niên, đều là Linh Toàn cảnh, thực lực hùng mạnh, khí thế ngất trời, không ngờ đều đạt đến Linh Toàn trung kỳ.

- Đi mấy ngày không gặp được một mống, không ngờ ở nơi này lại gặp một lúc cả chục người...

Việt có xúc động muốn xông ra chào hỏi đồng loại một hai câu, nhưng không làm như vậy. Trước mắt đám người này còn có tác dụng lớn hơn. Hắn căng mắt ra nhìn, bởi đám người này đang dần dần tiến đến phạm vi của thạch sào. Nếu không có chuyện gì xảy ra, thì hắn cũng không cần ẩn nấp ở bãi đá này nữa.

Graoooooooo!!!

Đám người mới đến vừa bước chân qua phạm vi đất đá chuyển sang màu đen thì một tiếng gầm rú vang lên, liên tục có sáu đầu hung thú đột nhiên xuất hiện, vồ vào đám người kia.

Cả sáu con hung thú đều là Tam cấp đỉnh phong, càng không ngờ hơn, đều là một giống loài yêu thú biến dị tương đối hiếm có, Địa bảng Vạn thú lục bài danh thứ 15, Ngột.

Sáu đầu hung Ngột này, so với đầu Ngột mà Việt từng gặp, còn hùng mạnh hơn không chỉ một chút. Tiệm cận đỉnh phong so với đỉnh phong, khác biệt không chỉ ở hai chữ "tiệm cận".

Linh Toàn trung kỳ, và Tam cấp đỉnh phong, nhân thủ chỉ có chục người, vậy mà phải đối mặt với sáu đầu Tam cấp linh thú đỉnh phong, hơn nữa lại là bị tập kích, cảnh tượng đẫm máu này thì không cần phải nói.

Ngay lập tức xé xác sáu bảy người ngay tại chỗ, máu tươi khắp nơi. Những người còn lại cũng chỉ là được sống sót thêm được vài khoảnh khắc, rất nhanh đều chịu chung số phận với đám bạn.

Việt cảm thấy lạnh sống lưng, ban nãy hắn thiếu chút nữa đã bước chân xuống địa ngục. Sáu đầu Tam cấp đỉnh phong, hơn nữa lại là yêu thú biến dị nổi danh hung bạo tàn khốc, nói theo cách nói ở cố hương thì đừng nói là hắn, có mà bố hắn cũng tử trong một nốt nhạc. Thử hỏi làm sao mà không khiến hắn sợ hãi một hồi.

Không chỉ mỗi khu vực núi rừng này, Việt dỏng tai lên lắng nghe, hắn phát hiện ra kể cả là trong vùng núi ở xa xa, phát hiện cũng có thanh âm gào thét cắn xé, hiển nhiên là xảy ra giao chiến. Có điều tất cả đều diễn ra ở khu vực ngoại vi của thạch sào, phía trên đỉnh vẫn là sự yên tĩnh khiến con người ta nghẹt thở.

Việt lại nằm im chờ đợi, hắn biết bản thân không có năng lực nhúng chàm vào chuyện lần này, thế nhưng rõ ràng nơi này ắt sẽ xảy ra đại chiến cấp bậc cao, rất có ích nếu được tận mắt quan sát.

Màn đêm dần buông xuống, bóng tối bao phủ khắp nơi, tử vong khí cuộn lên khiến tâm thần người ta lạnh lẽo. Có điều không hề xuất hiện những bộ xương di động hoành hành trong đêm tối, hay nói đúng hơn, có lẽ chúng không dám bén mảng đến gần khu vực này. Điều này càng khiến Việt muốn biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra nơi đỉnh thạch sào kia.

Một đêm yên bình hiếm hoi từ khi Việt bước vào Huyết Lộ.

Trời vừa sáng, lập tức xuất hiện một vài cỗ khí tức cực kỳ khủng bố, khí thế xung thiên, tất cả đều đứng ở ngoại vi của tòa thạch sào.

Có Thủy Ngưu vằn dài mấy mét, trên đầu có mọc sừng, rất là mạnh mẽ, sắc bén vô song, chỉ cần hàn quang léo lên ắt có đổ máu.

Lại có loài ốc sên đặc biệt lớn, giống như một ngọn núi nhỏ. Hai chiếc xúc tu trên đầu liên tục tản mác ra những đợt sóng âm chấn động biến một it cây rừng thành bột mịn.

Ầm!

Chấn động vang lên, một đầu Xuyên Sơn Thử từ dưới lòng đất chui lên, bộ trảo khủng bố không gì không phá nổi, xuất hiện ngay trước ranh giới chuyển màu của đất đá.

Thanh âm vỗ cánh phần phật truyền tới, một đầu Đường lang đen bóng bay đến, cũng dừng lại ở khu vực ngoại vi. Đôi càng như hai thanh đại đao sáng bóng, dường như có thể xẻ núi cắt rừng.

Còn những loài hung thú khác mạnh mẽ không tưởng cũng xuất hiện, so với sáu con hung Ngột hôm qua thì mạnh hơn không biết bao nhiêu, Việt đã nấp ở rất xa nhưng vẫn cảm thấy run run. Hơn nữa đây chỉ là một khu vực mà thôi, còn những phía khác của tòa thạch sào, hiển nhiên cũng tồn tại những yêu thú mạnh mẽ như vậy.

Tất cả đều tập trung nhìn về nơi thạch sào, trông có vẻ như đang băn khoăn có nên tiến vào hay không, thế nhưng Việt lại có cảm giác dường như đám hung thần ác sát này đang chờ đợi điều gì đó.

Không gian tĩnh lặng đến mức đáng sợ. Một đám hung thú khủng bố đến như vậy hình thành trận thế bao quanh tòa thạch sào, có lẽ một con kiến cũng không thể lọt qua, mà có lẽ cũng không còn loài yêu thú nào dám ở lại khu vực này.

Đầu hắc ám Đường lang đột nhiên bổ một đao về phía lùm cây, thanh âm thảm thiết vang lên, ba chiếc đầu người từ trong đó bay ra, sau khi rơi xuống đất còn lăn lông lốc thêm vài vòng, ánh mắt vẫn còn tràn ngập kinh ngạc.

Con Đường lang dường như chỉ vừa làm một hành động không đám kể, thậm chí còn không thèm nhìn lấy một cái, hờ hững thu liềm đao về, tiếp tục tập trung về đỉnh của tòa thạch sào.

Thế nhưng ở phía xa Việt thiếu chút nữa sợ đến rơi cằm. Ba người vừa chết cực kỳ trẻ tuổi, rõ ràng cũng như Việt đều là người được tuyển chọn tiến vào Huyết Lộ, tràn đầy nhiệt huyết và khát vọng hướng tới tương lai, vậy mà chỉ trong chớp mắt, khiến Việt có cảm giác thỏ tử hồ bi.

Hắn đánh giá thấp cảm giác của đám siêu cấp linh thú này rồi, trong lòng không khỏi tính toán có nên lùi lại thật xa nữa hay không. Thế nhưng lúc này mà cử động, làm sao thoát khỏi đám hung thần này. Hắn vô thức nín thở, cả người như bị điểm huyệt, ngay cả khí tức sinh mệnh cũng giảm xuống mức tối thiểu, hoàn toàn tĩnh lặng.

Cứ như vậy đến tận gần trưa, một cỗ khí tức mạnh mẽ, khủng bố, hung bạo, đủ các mỹ từ cũng không thể diễn tả, từ đỉnh của tòa thạch sào bắn thẳng lên trời, như muốn hủy diệt tất cả. Đám hung thần đang ở ngoại vi thạch sào trước uy áp hoàn toàn bị ép xuống sát đất. Thế nhưng con nào cũng tràn ngập hưng phấn.

Cỗ khí tức xung thiên kia rất nhanh chóng tan đi, đám hung thú đang nằm rạp trên mặt đất cũng bắt đầu động thân.