Chương 60: Tung tích Hưng Đạo Vương

Việt Chúa Tể

Chương 60: Tung tích Hưng Đạo Vương

Thung lũng đổ nát đỏ rực một mảnh, có rất nhiều ao máu, thịt vụn và tro xương ở khắp nơi, mùi máu tanh ập vào mũi.

Sau khi ngất đi không biết bao lâu, khi Việt tỉnh lại đã là một buổi bình minh, hiển nhiên là hắn đã bất tỉnh ít nhất là một ngày, thậm chí có thể lâu hơn bởi hắn cảm nhận được sự rã rời của thân thể.

Mùi máu huyết đối với một kẻ đã từng vác trên vai ác danh Đồ Tể, e rằng quá mức quen thuộc, không thể ngăn cản được bước chân của Việt. Hắn đang đạp lên những khối đá vụn, tiến xuống trung tâm thung lũng đá mới được hình thành.

Nhìn thung lũng đá hoang sơ này, có lẽ không ai tưởng tượng ra được, chỉ cách đây có một ngày thôi, nó vẫn còn là một ngọn núi lớn đầy uy nghiêm và hùng tráng.

Dẫu biết khu vực này hầu như đã diệt tuyệt dưới trận lôi phạt, thế nhưng một kẻ nghèo xơ xác thì vẫn phải cố gắng tìm tòi một phen xem có vớt vát được chút gì hay không.

Đi một vòng quanh cố địa thạch sào, từng là nơi cư ngụ của một đầu hung điểu mạnh mẽ bậc nhất, trong không gian vẫn còn tản mác những vết cắt thỉnh thoảng va vào da thịt tóe cả máu, khiến Việt phải sử dụng đến kim quang phật môn.

Một chiêu thức tối thượng của hắc điểu, quả thực nói là lưu lại những vết sẹo trong hư không cũng không ngoa.

- Mẹ nó, bất chấp hiểm nguy ẩn nấp một bên, vậy mà ngay cả chút xương thừa canh cặn cũng không có!

Việt lắc đầu không ngừng kêu xúi quẩy. Máu thịt lẫn đầy trong đất đá, thế nhưng tất cả đều mất hết linh khí, dù có nhặn nhạnh đem chế biến thành thức ăn thì e rằng cũng không bằng thịt gà nướng giấy bạc thông thường. Thức ăn còn không kiếm được, đừng nói đến tinh phách yêu thú.

Hắn bước chân dần nhanh hơn, muốn rời khỏi vùng phế địa này, tiếp tục tìm kiếm con đường dẫn đến chung cực. Lãng phí quá nhiều thời gian ở nơi này mà không thu lại được gì, coi như thời vận chưa đến đi!

- Mẹ nó!

Mặc dù vậy, một kẻ trưởng thành trong máu, từ xưa đến giờ chưa bao giờ làm gì mà không thu được lợi ích, hiển nhiên trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, đưa chân lên đá một tảng đá lớn chặn đường.

Kim quang lóe lên, tảng cự thạch đẫm máu lăn lông lốc, phát ra những âm thanh lách cách như tiếng nhạc. Chỉ có điều, cước bộ của hắn phải dừng lại, bởi lấp ló nơi tảng cự thạch vừa bị sút bay, thứ gì đó mềm mềm màu đen.

Màu đen, đương nhiên không có gì nổi bật, lẽ ra không thể nào khiến Việt phải chú ý, thế nhưng ở giữa vô vần đất đá vụn bị nhuộm đỏ bởi máu huyết, bỗng nhiên màu đen lấp ló lại trở nên cực kỳ bắt mắt.

Việt cũng không tốn thời gian suy nghĩ xem đó là vật gì, lập tức đưa chân tới gạt mấy tảng đá vụn lớn bằng cả đầu người ra, chỉ thấy dần dần lộ ra một chiếc lông vũ dài tới gần 1 mét rưỡi. Chỉ có điều, đó không phải một màu đen huyền bí cao quý, cắn nuốt nhật nguyệt, mà là chỉ là một màu đen với sắc thái cổ lão hoang tàn, không còn chút linh tính.

- Là lông vũ của con đại điểu?

Đưa tay nhặt chiếc lông vũ cự đại lên, ngoài kích thước quá lớn một chút, thì nó không có gì khiến người ta chú ý, bất quá Việt không cho là vậy. Đạo lôi phạt tối hậu kia vẫn còn vẹn nguyên trong đầu hắn, khủng bố đến mức không thể tưởng tượng. Có thể không chút tổn hao dưới cơn thịnh nộ của thiên địa, e rằng chiếc lông chim này không đơn giản, ít nhất độ bền không phải bàn.

Thu chiếc lông vũ vào trong vòng thần, Việt lại nảy sinh hy vọng, tiếp tục tìm tòi một phen, nhưng cuộc sống không được như ý, thung lũng máu này không còn xót lại thứ gì.

- Mẹ nó! Đen thế không biết!

Mặc dù đã tự nhủ lòng rằng sẽ không nghĩ ngợi, thế nhưng hắn cũng phải buông ra một câu rồi rời gót tiếp tục con đường của mình.

Đến lúc này hắn vẫn chưa biết gì về Con đường đẫm máu thiên tài, thực sự rất muốn tìm một tên vạn sự thông nào đó để hỏi chuyện, cũng không phải là chưa gặp được ai, thế nhưng tất cả đều cơ bản là không thoát khỏi số mệnh chết ngay lập tức. Thực sự khiến Việt bị tổn thương nghiêm trọng, hắn là Đồ Tể chứ đâu phải Tử thần, mang đến vận tử cho người xung quanh.

Rời khỏi vùng huyết thung lũng, hắn tiếp tục đi sâu vào trong rừng núi. Lúc này đã cách đồng bằng tử vong không biết bao xa rồi.

Núi lớn nơi đây nối nhau liên tiếp, nguy nga bàng bạc, toàn thân núi đều phủ một lớp tro nâu, không biết vì nguyên nhân gì mà không hề có thảm thực vật, khắp nơi đều là núi trọc.

Nói là không biết cho bí ẩn thôi chứ thực ra nhìn những khối nham thạch to lớn nặng từ mấy vạn cân đến mười mấy vạn cân nằm lỏm chỏm giữa đường, hiển nhiên khu vực này đã từng trải qua một trận núi lửa phun trào khủng khiếp thuở xa xưa. Có điều Việt thực sự không hiểu rốt cuộc trận phun núi lửa kinh thế đến mức nào mà núi non trùng trùng điệp điệp thế nhưng lại đều trọc lóc như vậy.

- Nơi quái quỷ gì thế này?

Nhớ lại vùng đồng bằng tử vong, tuy ban đêm khô lâu hoành hành, thế nhưng xanh um tươi tốt, cổ mộc che trời khác xa vùng núi trọc này, nơi đó sinh cơ bừng bừng, cây cỏ phong phú.

Trong khi nhìn lại vùng núi này, cự thạch phủ tro, nặng nề tử khí, cây cỏ không mọc nổi thật hoang vu, lại không biết sương mù ở đâu lượn lờ che phủ như là có ma quật đã phủ bụi vô tận năm tháng sắp mở ra.

- Này này, biết là dạo này đen rồi nhưng không phải là đen đến nỗi đi thẳng vào hang ổ của khô lâu đấy chứ? Ông trời của tôi ơi, đừng đùa với thiếu gia Hà thành!

Hú hú hú...

Việt vừa dứt lời thì lập tức từ nơi sâu trong dãy núi vọng ra âm thanh kỳ quái, cứ như là địa tầng đang nứt toạc, đá tảng đang di động mà tạo ra âm thanh như xích sắt ma sát cộng âm, khiến hắn suýt chút nữa thì tự cắn lưỡi.

Ở nơi nặng nề tử khí này thế mà đột nhiên xuất hiện âm thanh xích sắt ma sát, thực sự không thể không khiến con người ta nghĩ đến những oan hồn bị gông xiềng kéo lê ở dưới âm phủ.

Một tiếng "Ầm" vang lên, đột nhiên vài ngọn núi lớn đổ nát mà không dấu hiệu báo trước, tung lên vùng sương mù màu tro nâu thật dọa người.

Vài ngọn núi lớn sụp đổ, đại địa nứt toạc, khe nứt kia sâu hoắm dọa người đến mức có thể nuốt gọn một ngọn núi lớn, đem ngòm không thấy đấy. Thế mà ngay lúc này, một cái móng vuốt màu đỏ bỗng dưng thò ra, nó bị trói bởi một cọng xích kim.

- Cái...cái quái...

Chỉ là một cái móng vuốt mà đã lớn hơn rất nhiều ngọn núi gộp cùng một chỗ, bởi vì nó moi móc lên mặt đất nên mới khiến rất nhiều núi lớn đổ sập, đại địa nứt ra. Sương mù như biển, bụi bặm mịt mù, móng vuốt khổng lồ vươn lên trời cao giãy giụa kịch liệt như muốn thoát khỏi trói buộc.

Ở giữa miếng thịt đệm to lớn và móng vuốt không sắc bén lăm có đông kết một tầng vỏ nham thạch, tầng nham thạch này thậm chí ngăn nó rút móng vuốt ra vào, có thể thấy nó bị trói ở đây đã từ rất nhiều năm tháng.

Móng vuốt giãy giụa kịch liệt, âm thanh đá tảng ma sát càng to vang vọng cả đất trời, sợi xích màu xích kim cũng căng dài ra, âm thanh rầm rầm phát ra cứ như một bản chiêu hồn khúc đến từ Dạ Xoa Địa phủ.

"Đùng!"

Cuối cùng, móng vuốt to màu xanh kia vô lực mà buông tha, bụi mù cuồn cuộn, nó biến mất khỏi mặt đất rồi. Sau đó thì các âm thanh cũng im bặt, sương mù dần tiêu tán hiện ra một mảnh tàn tích đáng sợ.

Rất lâu sau cũng chả có động tĩnh gì nữa, cứ như là chưa từng có gì xảy ra.

- Ta lạc vào đâu thế này? Nơi này thực sự là thí luyện chi lộ dành cho đám nhóc dưới hai mươi sao?

Việt thực sự kinh hồn. Cảm giác nói cho hắn biết, con yêu quái này so với đầu đại hung điểu mấy hôm trước e rằng còn thuộc hàng khủng hơn. Thế nhưng một tồn tại khủng bố như vậy, cuối cùng lại bị xích ở nơi này.

Ai? Là ai có năng lực trấn áp đầu hung vật khủng bố này? Là cường giả trong Đệ nhất học viện kia ư? Nếu vậy thì cũng hoàn toàn hợp lý, xem ra dám xưng Đại thế giới đệ nhất học viện, danh xứng kỳ thực!

Việt đầu óc thì suy nghĩ nhưng chân vẫn bước nhanh, hắn thực sự không muốn dừng lại khu vực này thêm một giây phút nào. Không phải khó chịu bởi khí tức âm u, mà hắn e sợ gia hỏa bị trấn áp kia đột nhiên có thể phá phong mà ra thì e là hắn đứt gánh tại đây. Không có biện pháp, thực sự dạo này hắn hơi bị đen đủi.

- Ô, kia là...

Có điều mới đi được vài bước thì Việt bị hấp dẫn, chân vẫn bước nhưng ánh mắt thì lại tập trung nơi trấn áp hung vật. Chỉ thấy ở trên đó, xuất hiện một tấm bia đá khổng lồ, lớn đến nỗi khiến Việt có cảm giác nó được đẽo gọt thô sơ từ nguyên một ngọn núi.

Vừa rồi lực chú ý hoàn toàn đặt tại chiếc móng vuốt đỏ rực như dung nham kia, lúc này mới phát hiện ra bên cạnh còn có một tấm cự bi cổ kính rêu phong, thô sơ tinh giản đến cực điểm, thế nhưng lại toát ra một cỗ khí thế bàng bạc đầy uy nghiêm.

- Gì vậy? Là cường giả Thần viện lập nên ư?

Không gian này là thí luyện chi lộ của Thần viện, hung vật là do Thần viện trấn áp, đương nhiên tấm cổ bi cũng do người của Thần viện lập nên, không có gì phải lăn tăn về vấn đề đó. Khiến Việt tò mò là rốt cuộc tấm bia đá ghi gì vậy?

"Lẽ nào bia mộ?" Rất có thể là trong quá trình trấn áp hung vật, đã có người ngã xuống, vì thế được đồng bạn lập bia mộ ngay tại nơi này.

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng suy đoán vẫn chỉ là suy đoán, Việt ngưng tụ linh lực vào hai mắt, thế nhưng cự li quá xa, hắn vẫn không thể nhìn rõ. Có điều những chữ kia sao trông quen quen vậy nhỉ?

Việt suy tính an nguy của bản thân, rồi chuyển hướng chầm chậm tiến về nơi sâu xa của dãy núi. Hắn đương nhiên không ngu gì mà đến tận nơi, chỉ là muốn tiến gần hơn để nhìn cho rõ chữ viết trên cổ bi.

Chỉ chậm rãi được mấy bước, Việt đột nhiên ngẩn người, rồi nhanh chóng tăng tốc tiến gần tấm cổ bi hơn, bởi hắn nhận ra rồi.

Chữ viết trên tấm bia, không ngờ lại là Hán tự thời Lý-Trần!

Đi được một đoạn, thân hình Việt đột ngột sững lại, như có một dòng điện chạy dọc sống lưng, bởi nội dung trên đó, thực sự khiến hắn ngơ ngác, không ngờ ở nơi này lại gặp được tung tích của người đó.

Trên tấm cổ bi đề:

"Lần đầu gặp phải Man Thú, không thể trảm sát, đành trấn áp nơi đây...

...Đại Việt Hưng Đạo!"