Chương 62: Tử vận

Việt Chúa Tể

Chương 62: Tử vận

Vừa rơi vào trong nước, máu của Việt liền gần như bị đông lại.

Quá lạnh!

Nước dù chưa đóng băng nhưng lại có một loại sức mạnh thần bí làm người khác như muốn đóng băng, cởi trần đứng giữa Bắc Cực chắc cũng chỉ đến mức này mà thôi.

Linh lực huyết sắc bùng lên phòng vệ, thế nhưng hàn khí như kim châm xuyên qua tầng tầng linh lực, đâm vào tận xương tủy của Việt. Hơi lạnh gần như buốt tận linh hồn, quá mức khó chịu.

Lạnh đến như vậy nhưng Việt không dám ngoi lên khỏi mặt nước, hắn tin rằng chỉ cần thập thò xuất hiện là lập tức bị một trảo xé xác. Vì thế mà chịu đựng đau đớn, thả mình theo dòng chảy xuống dưới hạ du.

Phía trên cao, Không Tước minh vang vọng trời xanh, chiếc đuôi ngũ sắc quét ngang đánh vỡ núi đá gần đó, thân hình vọt theo dòng chảy của hàn hà mà đuổi theo.

Nghe được tiếng minh của hung điểu, Việt càng hoảng sợ không dám manh động, thân thể càng lúc càng có dấu hiệu không chịu được. Hàn khí xâm nhập vào đến tận Linh hải, Việt rõ ràng cảm giác được Huyết Hải của hắn đã bắt đầu xuất hiện màng băng ở vài nơi, càng lúc càng có dấu hiệu lan đến gần vòng xoáy trung tâm.

- Chết tiệt!

Cứ như vậy hàn khí sẽ theo xoáy nước xâm nhập đến nơi cội nguồn của sinh mệnh, đến lúc đó hắn chỉ có nước chết. Thế nhưng nếu ngoi lên thì kết cục e rằng càm thảm thiết hơn.

Việc cấp bách nhất lúc này là bổ sung gấp sinh mệnh đang càng lúc càng suy giảm.

Việt nhìn quả trứng to như cái chậu đang ôm trong lòng, đầu óc không ngừng xoay chuyển. Trong lòng hàn hà tối tăm lạnh lẽo, nó đang tỏa ra từng đợt hào quang ngũ sắc rực rỡ, khí tức sinh mệnh tỏa ra vô cùng khủng bố.

Chân giá trị của quả trứng chính là ấu thú bên trong, nếu ấp được ra thì bản thân sẽ có một trợ thủ cực kỳ mạnh mẽ. Nếu không thích nuôi sủng vật thì bán đi e rằng tiền thu không xuể.

Thế nhưng vào lúc này thực sự không còn sự lựa chọn nào khác. Mặc dù rất tiếc nuối nhưng chỉ còn cách như vậy mới giúp Việt sống sót.

Việt dồn linh lực còn lại vào nơi bàn tay phải, các ngón tay chụm lại đột ngột đâm vào quả trứng ngũ sắc.

Cạch!

Việt giật nảy mình, hắn muốn đục xuyên quả trứng thần cầm, thế nhưng kết quả xương tay suýt thì gãy vậy mà vỏ trứng vẫn không hề hấn gì.

Bất quá lúc này không phải thời điểm suýt xoa, Việt lập tức vận chuyển Phệ Đà kinh, kim thủ lại một lần nữa đâm vào quả trứng ngũ sắc.

Răng rắc...

Lớp vỏ trứng cứng rắn cũng phải vỡ ra, ngũ sắc thần quang tá loạn, linh khí chấn động đến kinh người. Khí tức sinh mệnh tràn ra dữ dội, một mùi thơm tỏa ra ngập mũi. Chất lỏng ở trong quả trứng óng ánh mà xán lạn, ngũ quang lưu chuyển, không hề có dấu hiệu bị hòa tan trong làn nước lạnh.

Gần như phản ứng bản năng, Việt nâng quả trứng lên, đỏ thẳng vào mồm mà tu ừng ực, chậm một chút nữa thì e rằng hắn biến thành hóa thạch băng.

Thần dịch vừa vào bụng, lập tức một cảm giác ấm áp bắt đầu tản mác khắp cơ thể, xua đi băng giá lạnh lẽo đang chiếm cứ. Huyết dịch dần dần lưu thông, sinh mệnh tăng lên rõ rệt.

Hắn sống sót rồi!

Thấy vậy Việt càng tăng tốc độ, hút lấy hút để chất lỏng ở trong quả trứng ngũ quang, chỉ được một lúc mà ngũ sắc thần quang từ quả trứng Khổng Tước đã tối đi trông thấy, có lẽ chẳng mấy sẽ tắt hẳn.

Từng đợt thần dịch rất nhanh hóa thành linh khí tiến về Linh hải, hòa vào từng đợt sóng máu. Những lớp băng mỏng đang dần dần lan đến Linh Toàn rất nhanh bị chấn vỡ nát, Huyết Hải lại trở nên điên cuồng, từng đợt sóng máu cuộn lên như muốn chọc thủng trời.

Ngay lập tức, trên bầu trời xuất hiện kim quang, một chữ "Hồi" hiện ra tỏa sáng rực rỡ khắp Huyết Hải, khiến biến máu đang cuồn cuộn kia phải giảm cơn điên cuồng lại.

- Ồ, muốn đột phá?

Việt ợ một cái, thực sự là không thể ăn nổi nữa rồi, có điều nhìn chất lỏng trong quả trứng ngũ sắc vẫn còn một phần ba, hắn đành cố sống cố chết tiếp tục đổ vào miệng.

Đến tận khi ngũ sắc thần quang tắt hẳn, quả trứng trở lại dáng màu bích nhàn nhạt ban đầu, Việt mới buông tay, ném quả trứng vào trong không gian vòng thần rồi lập tức vận chuyển Phệ Đà Kinh, bởi hắn đã cảm giác được dấu hiệu muốn đột phá, mà lúc này hiển nhiên không phải thời điểm thích hợp.

Một chữ "Vô" hiện ra trên bầu trời huyết hải, cơ thể Việt lập tức rơi vào trạng thái có thể coi là Thiền, cơ thể vô cầu vô suy, tu vi rục rịch muốn đột phá lập tức tạm ngưng lại.

Trên không trung, con ngũ sắc Khổng Tước bay theo dòng sông, quanh quẩn mãi không chịu rời di, đến nửa ngày sau khi chắc chắn kẻ thù trộm trứng đã vong mạng dưới con sông lạnh lẽo, nó không giấu nổi sự thất vọng phẫn nộ kêu lên một tiếng kinh động trời xanh. Lúc này nó thật sự cần đối tượng để trút giận nỗi đau mất con.

Cách đó mấy chục dặm, một đám người y phục rách rưới dính đầy máu, chỉ là kẻ nào cũng đặc biệt phi phàm, hiển nhiên đều là anh kiệt.

Ngay khi nghe thấy tiếng minh giận dữ của con Khổng tước, đám người lập tức như gặp phải đại địch, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến. Một người trong số đó kinh hãi lên tiếng hỏi:

- Loài hung cầm gì vậy? Tiếng kêu thật khủng khiếp!

Chỉ một tiếng kêu vậy mà nghe như tiếng sấm ầm ầm khiến quần sơn nổ vang, đá núi lớn lăn lông lốc giống như động đất. Có thể thấy được con hung cầm đó đáng sợ cỡ nào.

- Trời ạ, uy thế như vậy e rằng đã ngoài Tứ cấp!

Một kẻ khác sợ hãi than.

- Nơi này thật kinh khủng! Nếu không phải chúng ta gặp nhau sớm, kết thành đoàn đội thì đã mất mạng từ lâu rồi!

Xa xa nhìn lại, tại phương hướng đó lại một lần nữa bốc lên hào quang ngất trời, ba động như biển. Tựa như có một cái Thần Lô vĩnh hằng đang thiêu đốt ở trong thiên địa. Giống như thể có thần linh xuất thế, ngũ sắc thần quang chiếu rọi tứ phương.

- Ngũ sắc thần quang? Lẽ nào là...

Một gã thanh niên anh khí ngất trời nghi hoặc lẩm bẩm, lọt vào tai của những người còn lại lập tức gây ra sự tò mò.

- Vương huynh, là gì vậy?

- Ngũ sắc thần quang, trên Vạn thú đồ tựa như không có loài yêu thú nào như vậy! Rốt cuộc là chủng tộc nào?

Gã thanh niên họ Vương thấy mọi người dồn dập hỏi, không khỏi cười khổ nói:

- Theo ta đoán thì con hung cầm này không thuộc bất kỳ một loài hung cầm nào trên Vạn Thú Đồ, bởi nó chính là di chủng còn xót lại từ thời Thượng cổ, Linh Khổng Tước!

- Thượng cổ di chủng?

Đám người còn lại nghe vậy thì biến sắc. Linh Khổng Tước họ có thể chưa từng nghe, nhưng bốn chữ "Thượng cổ di chủng" ý vị thế nào thì không ai không hay.

Đó là những chủng loài còn xót lại từ thời xa xưa, huyết mạch vô cùng mạnh mẽ, nếu có đủ thời gian phát triển hoàn toàn có thể đạt đến sức mạnh không thua gì những chủng tộc trên Thiên Bảng Vạn Thú Đồ.

Không chỉ là khả năng phát triển, chiến lực của đám thượng cổ di chủng cũng rất khủng bố, đơn giản là nghiền ép cùng giai.

- Thứ gì khiến nó phẫn nộ như vậy? Lẽ nào cũng là một chủng loài còn xót lại từ thời thượng cổ?

- Các vị, không cần biết nguyên do khiến con hung cầm phẫn nộ, chúng ta cần mau chóng tránh đi thôi!

Một người sợ hãi đưa ra ý kiến. Đừng nói là thượng cổ di chủng, cho dù là một đầu Ngũ cấp linh thú thông thường cũng đủ biến tất cả bọn họ thành thức ăn trong bụng.

- Đúng đúng! Con đường thí luyện điên rồ này!

Đám thanh niên đều đồng tình, muốn đi về hướng khác, tránh càng xa hướng con hung cầm đang phẫn nộ càng tốt.

Thế nhưng chân chưa kịp bước thì một người bỗng ngẩn ra, nói:

- Hình như chúng ta bị nó phát hiện rồi!

Đám người nghe vậy thì hoảng sợ vô cùng, lập tức quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy ở phương xa, ngũ sắc thần quang mang theo lệ khí tràn tới. Một đầu hung điểu ánh mắt tràn ngập sự phẫn nộ đang hướng về bọn họ.

Người nào người nấy sắc mặt tránh bệch. Họ vốn không quen biết gì nhau, tình cờ gặp gỡ rồi hợp thành tổ đội trên thí luyện đẫm máu này, nhờ vậy mới có thể sống sót đến hiện tại.

Thế nhưng lúc này không có ai nghĩ đến việc chung sức chiến đấu, bởi ai cũng biết kết quả chắc chắn là chết!

Vì thế đám thanh niên lập tức bỏ chạy, mỗi người một hướng với hy vọng con hung cầm sẽ đuổi theo những người con lại.

Ngũ sắc Khổng tước lúc này đã phát điên, chốn núi rừng còn nhiều tồn tại nó không dám động, nhưng đám kiến hôi đi bằng hai chân kia thì nó còn e ngại gì. Hơn nữa đối với nhân loại nó đã hận đến cực độ, hoàn toàn là muốn trút cơn phẫn nộ khi mất con.

Tiếng khổng tước minh vang vọng khắp núi rừng, có thể nghe loáng thoáng trong đó những thanh âm thảm thiết của nhân loại.

Một đám anh kiệt tràn đầy nhiệt huyết và quyết tâm hướng đến tương lai lúc này đã hóa thành sương máu dưới cơn điên của con hung điểu...