Chương 64: Ra tay

Việt Chúa Tể

Chương 64: Ra tay

Màn đêm buông xuống, bao trùm cả bầu không gian.

Một thân ảnh ngồi lặng lẽ bên đống lửa bập bùng, nét mặt rất bình tĩnh, không hề hoảng loạn vì những tiếng gào rú của Yêu thú thỉnh thoảng lại vang lên trong bóng đêm.

Ánh lửa hắn vào một bên gương mặt lúc này đã được rửa sạch sẽ của Việt, khiến nó nửa sáng nửa tối trông thật tà, giống như một vị thần ma.

Lúc này hắn đã ra khỏi vùng rừng núi bát ngát, tiến vào một khu vực bình nguyên vô tận tràn ngập sinh cơ. Là một vùng bình nguyên bình thường nhất, không phải gì mà ban ngày là sống ban đêm là chết hay tồn tại những yêu thú quá mức kinh khủng tiếp cận Thú vương như trong khu vực thập vạn đại sơn mà hắn từng đi qua.

Việt thậm chí đã phát hiện ra dấu tích của nhân loại, không phải hài cốt cổ lão hay gì đó xa xưa, mà chân chính là vật dụng còn xót lại của nhân loại, rất rất mới.

Thực sự Việt suýt chút nữa thì mừng rơi nước mắt, từ khi bước vào thí luyện này, hắn mới hai lần gặp được đồng loại: lần đầu tiên thì bị hắn di họa Giang Đông nên chắc không còn ai sống sót; lần thứ hai thì bị yêu thú chặt đầu ngay trước mặt hắn.

Có điều chính Việt cũng không ngờ được rằng, còn một đám anh kiệt khác cũng vì hắn mà phải bỏ mạng chống rừng núi.

Dù sao thì Việt cũng biết mình đang đi đúng hướng, sẽ rất nhanh thôi hắn sẽ gặp được những kẻ mang trong mình nhiệt huyết, khát khao đánh vỡ chung cực, tiến vào Đệ nhất học viện.

Từ khi tiến vào bình nguyên đã được năm ngày, có thể coi là năm ngày nhàn nhã nhất từ khi bước lên Huyết Lộ, có nói là một chuyến du hành tận hưởng sơn thủy hữu tình cũng không ngoa.

Việt ném thêm một ít cành cây khô vào trong đống lửa, sau đó lê người đến gần một thân cây gần đó dựa vào, định đánh một giấc ngủ tạm bợ, thì bỗng nhiên có cảm ứng, ngẩng lên nhìn màn đêm đen kịt phía trước, ở đó có tiếng bước chân vội vã vang lên.

"Đây rồi, cuối cùng cũng gặp được đồng loại!"

Trong vui nhưng ngoài không vui, sắc mặt Việt không phản ứng gì, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú.

Một lúc sau, cuối cùng có hai đạo thân ảnh bước ra từ bóng tối. Đi trước tiên là một nam tử cao to, bộ dạng thô kệch, đi phía sau là một nữ tử, mặc hồng y thiếu nữ dáng người mảnh mai yểu điệu, dung mạo diễm lệ, cũng có thể coi là một tiểu mỹ nhân.

Việt nhìn hai người, có điều cũng không dừng lại lâu, rất nhanh cụp mắt xuống. Con đường đẫm máu thiên tài, muốn tiến đến chung cực phải đạp lên xương cốt người khác, cũng chưa đến mức không thể tin tưởng bất kỳ ai nhưng dĩ nhiên không thể sum xoe lấy lòng.

- Bằng hữu, bọn ta bị Yêu thú chặn đường, thấy có ánh lửa nên đành rút lui đến đây, không biết có thể tạm thời nghỉ chân ở đây không?

Việt ngẩng đầu lên, tu vi nam tử chỉ là Linh Toàn cảnh trung kỳ, còn thiếu nữ là sơ kỳ, về cơ bản không thể gây ra bất lợi gì. Thế nhưng bằng giác quan của một kẻ trải đời hắn đã ngửi được mùi vị rắc rối.

Nhưng rắc rối cũng có phân chia tốt xấu, Việt nở nụ cười thân thiện nhìn thanh niên nam tử cười:

- Đất đai cũng không phải của ta! Hai người cứ ngồi đi!

Đôi nam nữ nghe vậy thì mừng rỡ, chần chừ một lúc mới lại gần đống lửa rồi ngồi xuống, bộ dáng có chút không thoải mái.

- Tại hạ La Thiên! Còn đây là đường muội La Hinh!

Thanh niên nam tử ôm quyền giới thiệu.

- Tại hạ Việt!

- Sao tên gì lại cộc lốc vậy?

Cô thiếu nữ hồng y tên La Hinh nghe vậy thì tròn mắt thốt lên, lập tức bị La Thiên trừng mắt, rồi quay sang nhìn Việt gãi đầu:

- Đường muội ta không biết ăn nói, mong Việt huynh đệ đừng trách!

Việt đương nhiên không để ý, liên tục huyết chiến một đường, đã lâu rồi hắn chưa nói chuyện nhàn nhã với ai, cô bé này quả thực rất đáng yêu. Hắn gật gật đầu, lấy một miếng thịt đang nướng trên lửa đưa tới, cười:

- Nếu không sợ ta hạ độc thì ăn chút đi!

Nghe thế, cô nàng vui vẻ cảm ớn rồi đưa tay ra đỡ.

Ngay khoảnh khắc đó, Việt đột nhiên nheo mắt lại, nhìn về bóng tối xa xăm. Hành động của hắn khiến La Thiên biến sắc nhìn theo.

- Hà hà, tốn không ít thời gian với các ngươi rồi, nên kết thúc tại đây thôi!

Một đạo tiếng cười nhẹ đột nhiên truyền đến, tiếp đó là những âm thanh xé gió phóng tới, năm đạo hắc ảnh xuất hiện trên một ngọn đại thụ phía trước mặt bọn người đang ngồi bên đống lửa, ánh mắt sắc lạnh nhìn bọn họ như mèo đang vờn chuột.

Việt đương nhiên không cho rằng bọn người này đến là vì mình, liền quay sang nhìn La Thiên.

Họ La sắc mặt xám xịt, ái ngại nhìn Việt:

- Xin lỗi, khiến Việt huynh đệ bị liên lụy! Huynh đệ mau rời đi, để tại hạ giải quyết chuyện cá nhân!

Đứng đầu năm đạo hắc ảnh là một gã nam tử mặc hắc bào. Hắn nheo mắt nhìn La Thiên, cười lạnh nói:

- Đã tiếp xúc với các ngươi rồi thì không ai đi được!

Hắn vừa dứt lời, bốn người còn lại lập tức nhảy xuống đất, tản ra bốn phía vây lấy ba người quanh đống lửa lại.

- Các ngươi đừng có ép người quá đáng!

La Thiên đứng dậy quát lớn.

- Chỉ trách các ngươi biết điều không nên biết thôi!

Gã thanh niên trên ngọn cây nhếch mép cười, rồi ngay lập tức thân hình hắn bay tới, chưởng phong ập về phía La Thiên như vũ bão. Khí thế trên người không ngờ lại là Linh Toàn cảnh trung kỳ đỉnh phong, còn mạnh hơn la Thiên vài phần.

Thấy vậy La Thiên vội vã lao lên phía trước Việt, tung ra một quyền đỡ đòn của địch thủ.

Ầm!

Linh lực bùng nổ từ nơi hai nắm tay tiếp xúc, lá cây dưới mặt đất lập tức tan thành tro bụi. Kình phong cuồng bạo khiến đống lửa bùng lên đáng sợ, ngay khi có dấu hiệu đánh bay tiểu cô nương La Hinh về phía sau, Việt lập tức vung tay lên hóa giải.

La Thiên loạng choạng lui về sau vài bước, gương mặt lập tức trở nên tái lật, hiển nhiên do đã bị thương từ trước.

Đả thương La Thiên xong, nhưng gã thanh niên đối diện vẫn không hề có ý định dừng tay, một quyền vung tới nện thẳng vào ngực khiến họ La tiếp tục lui về phía sau, miệng phun ra ngụm máu lớn.

Sát ý tràn lên trong mắt, có vẻ như không muốn tốn thêm chút thời gian nào, linh lực hùng hồn ngưng tụ trên đầu ngón tay của gã thanh niên tựa như lưỡi kiếm sắc bén, nhanh như chớp nhằm thẳng cổ họng La Thiên mà đâm tới.

- Thiên ca!

La Hinh thấy thế, sắc mặt tái đi, thân hình nhỏ bẻ chạy tới chắn trước mặt đường ca mình. Thực lực của nàng ta không hề yếu, nhưng tính cách thì hơi yếu đuối một chút, cho nên khi thấy ánh mắt hung hãn của đối phương nhìn mình thì khí thế đã giảm mất một nửa.

- Cảnh tượng cảm động thật, nhưng ta không biết thương hoa tiếc ngọc đâu!

Thấy thiếu nữ nhỏ bé dùng thân thể chắn đằng trước mặt La Thiên, gã thanh niên âm lãnh nở nụ cười lạnh, ánh mắt không hề có chút thương tiếc nào, mà ngược lại còn có khoái cảm biến thái.

Linh lực trên đầu ngón tay càng mạnh mẽ hơn, phóng ra đâm thẳng tới gương mặt xinh đẹp của người thiếu nữ.

- Hinh nhi, tránh ra!

La Thiên thấy thế, sắc mặt nhất thời kịch biến, quát lên.

Cơ thể La Hinh khẽ run rẩy một chút, đôi mắt to tròn không giấu được sự sợ hãi. Nàng ta cắn nhẹ cặp môi nhìn chăm chăm vào đòn công kích đang ngày một gần trước mặt mình.

La Thiên nhìn thấy vậy, ánh mắt nhất thời đỏ ngầu, muốn xông tới ngăn cản, nhưng khí huyết trong cơ thể đang bị xáo trộn nên không thể vận chuyển linh lực nhanh chóng được, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.

Thế nhưng khi công kích hiểm độc kia sắp chạm vào chiếc cổ trắng nõn nhỏ bé của La Hinh Nhi, một âm thanh xé gió chói tai đột nhiên vang lên.

Một luồng kim quang chói lòa đột ngột như từ cõi u minh xuất hiện, nện thẳng vào ngực của gã thanh niên.

Rắc rắc rắc...

Rầm!!!

Tiếng xương gãy vang lên như pháo trúc, gã thanh niên vừa mới đây thôi còn dồn ép La Thiên lúc này đã biến thành một con diều đứt giây bay ngược ra sau, va vào chính thân cây đại thụ mà hắn từng ngự trên đỉnh.

Biến cố đột ngột khiến tất cả đều căng mắt ra nhìn, chỉ thấy kim quang tán đi, một bóng người xuất hiện ở trước mặt hai huynh muội họ La.

Gương mặt anh tuấn tươi trẻ, thế nhưng đôi mắt tràn ngập sự trải đời,

Bóng lưng không cường tráng lại toát ra sự cô độc ngạo nghễ như có thể gánh cả trời cao.

Khóe miệng nở nụ cười nhưng lại khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo.

Vừa ra tay chính là gã thiếu niên vừa mới ngồi bên đống lửa!