Chương 44: Ai đang khóc?

Việt Chúa Tể

Chương 44: Ai đang khóc?

Một con kim thư cuồng chạy, bốn chân gần như không chạm đất, như hóa thành một đạo lôi quang mang theo tiếng gầm trầm thấp như tiếng sấm lướt qua bình nguyên.

Trên lưng nó, một gã thiếu niên tuấn tú, lãng mị, soái ca đủ các mỹ từ cũng không thể diễn tả được hết đang ngồi xếp bằng, nhìn chằm chằm một mẩu vật chất chỉ bằng ngón út trong suốt như thạch cao trên tay. Chỉ khác là xung quanh nó có dao động nhè nhẹ.

Con kim thư đang chở hắn là một loài yêu thú có hình dáng tương đối giống lang sói, khi hắn đoạt được từ tay của gã chủ nhân thì thái độ vô cùng thiếu hợp tác, nhưng sau một trận cuồng đòn thì lập tức trở nên tương đối thành thật. Không những đồng ý cho hắn mượn dùng vật cưỡi, mà còn hỏi gì đáp nấy, rất nhanh nhẹn giải thích cho hắn về Địa Linh Nhũ.

Thứ này có giá trị kinh người, nhưng cho dù có người ra giá khủng hắn cũng không bán, bởi nó có thể mang lại tác dụng rất lớn cho hắn, ở thế giới này, tài phú có lớn đến mấy thì cũng chỉ là vật ngoài thân, căn bản không so được thực lực bản thân.

Có điều, chuyện quan trọng trước mắt không phải là luyện hóa bảo nhũ mà là nơi trung tâm phế khu. Hắn hai chân thúc nhẹ vào con kim thư, lập tức khiến nó gầm lên một tiếng, gia tăng tốc độ tiến về phía trước.

Sau nửa ngày chạy không ngừng nghỉ, ngay cả kim thư cũng đã mệt mỏi, một khu phế tích rộng lớn dần xuất hiện trong tầm mắt Việt, toát lên khí tức cổ xưa, lại có chút gì tang thương cô quạnh, như một lão nhân đang tưởng nhớ lại một thời kỳ tuổi trẻ đầy huy hoàng.

Việt cũng hồi tưởng, khu phế tích này khiến hắn không khỏi nhớ lại những ngày đầu tiên rời Trái đất, được tận mắt chứng kiến ngồi chùa vĩ đại trong truyền thuyết. Cũng tràn ngập khí tức cổ xưa, cũng là một phế khu rộng lớn, cũng mang một vẻ gì đó tang thương âm lãnh. Chỉ là, Bắc Hoang phế khu này, thậm chí mang lại cảm giác còn xa xưa hơn cả Đại Lôi Âm Tự.

Trước phế khu rộng lớn, con người bỗng chốc trở nên thật nhỏ bé!

Việt thúc con kim thư lao vào trong phế khu, đập vào mắt hắn là vô số điện đài bị năm tháng mài mòn, toát lên một nét tang thương cổ lão.

- Bắc Hoang Tông, e rằng còn khủng bố hơn cả Phật giáo Ấn Độ khi đang ở thời kỳ đỉnh cao!

Hắn suy suy tính tính, nhớ đến yêu vật bị trấn áp dưới Đại Lôi Âm Tự, khủng bố đến mức không thể tưởng tượng, vậy mà vẫn bị Như Lai trấn áp. Ma phế khu này còn cổ lão và mênh mông hơn cả phế tích chùa Lôi Âm, như vậy làm một phép so sánh là có thể hiểu được, e rằng lời không như là đồn, Bắc Hoang tông năm xưa thực lực hoàn toàn vượt xa suy đoán.

Một thế lực như vậy mà vẫn không thể xông vào Vực sâu cấm địa kia, như vậy quái nhân trong đó rốt cuộc là tồn tại ở cấp số nào? Càng nghĩ Việt càng thấy lạnh sống lưng, thực sự vẫn chưa hiểu nổi tại sao mình có thể còn mạng mà rời khỏi nơi đó.

Hắn khẽ lắc lắc đầu hồi phục tinh thần, sẽ có ngày hắn đạt đến thực lực giải quyết được hết những bí ẩn đó.

Đảo ánh mắt nhìn quanh, thỉnh thoảng nhìn thấy một số nhân ảnh lướt qua trong phế khu rộng lớn, hiển nhiên đều đang mang tâm lý tìm cơ may, thậm chí có thể có người đã đạt được bảo vật gì đó.

Việt vẫn thong dong ngồi trên kim thư, đã đến được nơi này rồi, vội vã cũng không ích gì, khi mà vận may đã đến, có khi đi thêm mấy bước lại có Cực phẩn linh binh rơi trúng đầu con kim thư chứ chả đùa.

Hai bên đường là những gốc cây cổ thụ, cành cây che trời, thân cây nứt nẻ già cả, mười mấy người ôm cũng không xuể, che thiên cái địa, khiến nơi này vốn đã có cảm giác tang thương lại càng thêm u ám.

Mặt trời đang hạ xuống chân núi, ánh tịch dương lan tỏa khắp mọi ngóc ngách khu phế tích, khiến một ý thơ đột nhiên xuất hiện trong đầu Việt, Không hoàn toàn chính xác, nhưng cảm giác thì hoàn toàn diễn tả được đầy đủ:

"Bước tới đèo Ngang bóng xế tà
Cỏ cây chen đá, lá chen hoa
Lom khom dưới núi tiều vài chú
Lác đác bên sông chợ mấy nhà..."

Thế nhưng đi được không bao lâu thì Việt càng lúc càng cảm thấy không thích hợp, không biết có phải hắn nhầm hay không mà hình như phía bên phải cảm giác tang thương bị xua đi đôi chút.

Hắn không nghĩ nhiều làm gì, lập tức thúc con kim thư hướng về phía bên phải đi tới.

Cảm giác cô liêu, tĩnh mịch đến đáng sợ, đầy cỏ cây, những cổ thụ sinh trưởng xanh tươi, bao phủ cả những đình điện, hiển nhiên đã nhiều năm không ai tới, thậm chí phế khu mở ra cũng không ai chú ý đến, gần như trở thành một mảnh đất hoang.

- Ôi mẹ ơi...

Một con thỏ hoang xuất hiện khiến Việt há hốc mồm mất, không tin nổi vào mắt mình mà dụi dụi.

- Thực sự là một con thỏ!

Đích thực là một con thỏ hoang trắng như tuyết không nhiễm bụi trần từ trong bụi cỏ nhảy ra, chạy sâu vào trong phế tích.

Một con vật bình thường, xuất hiện trong một hoàn cảnh bình thường, tại một địa điểm bình thường, dĩ nhiên đó là chuyện hết sức bình thường, thế nhưng rõ ràng nơi này đâu phải bình thường.

Nơi này là nơi nào chứ? Phế khu của Bắc Hoang tông năm xưa, linh khí sung túc, yêu thú hoành hành, khắp nơi tràn ngập tang thương cổ lão, như thế nào lại xuất hiện một con vật hết sức bình thường, lại có phần đáng yêu như này được?

Một tiếng động từ lùm cây truyền lại, lập tức hấp dẫn sự chú ý của Việt, hắn quay sang nhìn, chỉ thấy lấp ló sau bụi cỏ, một đôi gà rừng đang giao phối, khiến hắn không biết phải nói gì.

Việt thúc kim thư tiếp tục đi về phía trước, nơi này chỉ là một góc nhỏ không hề nổi bật trong khuôn viên phế tích, thế nhưng thực sự quá đặc biệt.

Lấp ló sau tán cây cổ thụ rậm rạp, một cánh cửa lớn hiện ra, tràn đầy những dấu vết của năm tháng, trên đó có một tấm biển chỉ khắc lờ mờ ba chữ cổ mà hắn không cách nào nhìn rõ.

Việt nhảy xuống lưng con kim thư, trong lúc ngoài kia mọi người đang dùng tốc độ nhanh nhất đi tìm những cơ duyên thì hắn lại đang lững thững ở nơi này.

Hắn đứng trước cảnh cửa to lớn cổ xưa, không hiểu sao trong lòng dấy lên một cỗ cảm giác rất khó nói. Dường như chỉ cần mở cánh cửa này ra, là sẽ có một điều gì đó rất ghê sẽ xảy ra.

Bàn tay đặt lên cánh cửa, cảm giác rất êm ái bởi rêu phong bám dày đặc, thế nhưng tâm trạng Việt không hề có chút dễ chịu nào, dường như có một cỗ khí tức tang thương bắt đầu xâm nhập vào trong cơ thể hắn. Việt định buông tay, thế nhưng bề mặt cánh cửa ẩn hiện những ký tự hơi lóe lên, lập tức khiến cảm giác của hắn trở lại bình thường.

Có điều, trong lòng lại không hề bình thường!

Việt hiện lên một cỗ băn khoăn, thế nhưng rất nhanh bị hắn dẹp qua một bên, thử đưa tay đẩy mạnh.

- Cửa mở được?

Hoàn toàn là thử đẩy cánh cửa, nào ngờ chỉ đẩy khẽ cánh cửa to lớn đã chậm rãi mở ra, không ngờ sau bao nhiêu năm tháng dài lâu nó vẫn hoạt động tốt đến như vậy.

Bên trong là một không gian thềm đá, điện đài sụp đổ, cỏ cây chen đá che lấp tất cả, rõ ràng là đã để hoang quá nhiều năm.

Việt bước chân vào, gần như ngay khoảnh khắc đó, một cỗ bi thương tràn ngập tâm hồn hắn, khiến hắn không tự chủ được mà khuỵu xuống, hai tay bám chặt dựa vào một bên cánh cửa.

- Ô ô ô...

Tiếng khóc nỉ non từ bên trong truyền ra, nói chính xác hơn là thoát ra, như tiếng sấm lớn của thiên địa, lại như tiếng khóc đến từ chốn cửu u hoàng tuyền, trong buổi hoàng hôn truyền khắp thiên địa, càng khiến toàn khu phế tích như rung chuyển.

Cùng lúc đó, phía sâu bên trong khu phế tích, trước òa cổ điện có một tấm biển đề Linh các, hai gã thiếu niên một mặc bạch y một choàng xích bào đang giao chiến kịch liệt bỗng đột nhiên dừng lại, cả người gần như sụp đổ ngã xuống, ánh mắt trở nên tràn ngập thất lạc.

Cách đó không xa, một gã thiếu niên đang đứng nhìn một bức tượng cao lớn, gương mặt tràn ngập vẻ ngạo nghễ thương sinh. Trong khoảnh khắc nghe thấy tiếng khóc nỉ non như ma âm, gương mặt bỗng biến thành sự tang thương vô tận, cả người dần khuỵu xuống, không tự chủ mà đưa tay bịt tai, miệng lẩm bẩm:

- Rốt cuộc là ai đang khóc?

Một khu vực khác của phế tích rộng lớn, trên một bãi đất trong, hai bóng ảnh tuyệt mỹ đang không ngừng vờn múa giữa không gian, động tác tao nhã như hai mỹ cơ chuyên nghiệp, nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu, hai người bọn họ chính là đang kịch liệt so chiêu.

Đột ngột hai người thiếu nữ gần như đồng thời dừng lại, rút từ đâu đó ra một đôi đồ vật gì đó nhét vào tai, thế nhưng tiếng khóc nỉ non vẫn luẩn quẩn quanh tai, như là ma chú khiến hai nàng không tự chủ được mà rơi lệ, gương mặt xinh đẹp nhìn lên bầu trời lẩm bẩm:

- Truyền thuyết là thật sao?

Gần như trong cũng một thời điểm, tất cả những người đang tìm kiếm cơ duyên trong khu phế tích rộng lớn đều nghe thấy tiếng khóc ai oán như đến từ chốn hoàng tuyền, lại giống tiếng xót thương vạn linh đến từ trời cao. Dù là đang giao chiến, đang lĩnh hội hay bất cứ việc gì, tất cả đều bị cảm nhiễm, đều không tự chủ được mà dừng lại, cả người suy sụp, tinh thần thất lạc, tràn ngập tang thương, nước mắt nước mũi đầy trên mặt.

Trước mắt mọi người, như hiện ra một hình ảnh cổ xưa, một đoạn năm tháng đỉnh cao một thế lực rất lớn, cung điện đài các bất khả xâm phạm, đệ tử tràn đầy nhiệt huyết, anh kiệt danh chấn bốn phương, tràn ngập sắc màu thần thoại.

Đến một ngày nọ, rất nhiều cường giả tụ tập, chỉ khí tức thôi cũng đủ khiến trời đất sụp đổ, trăng sao rơi rụng, cùng nhau tiến về phía một khu vực rộng lớn với sáu ngọn núi chụm đầu, từ mỗi ngọn núi cuồn cuộn bốc lên những khí tức khác biệt, thần quang, ma âm, yêu khí...

Rồi không biết chuyện gì đã xảy ra, một bóng dáng khổng lồ khống chế những sợi xích cũng khổng lồ xuất hiện, hủy diệt tất cả, sơn môn, đệ tử, toàn bộ đều hóa thành tro tàn.

Không ai biết rốt cuộc những hình ảnh này là gì, tất cả đều không tự chủ được mà lệ rơi, phát ra những tiếng khóc nức nở.

Chỉ có Việt là bàng hoàng, bởi hắn nhận ra được một vài hình ảnh, sáu dãy núi chụm đầu và bóng đen to lớn kia.

Vực sâu Hỗn Loạn!