Chương 53: Hầu nhi tửu

Việt Chúa Tể

Chương 53: Hầu nhi tửu

Ánh nắng ban mai len lỏi qua từng ngóc ngách cây rừng chiếu xuống gương mặt tuấn mị còn đang ngái ngủ, dấu vết nước miếng vẫn còn vương nơi khóe miệng.

Việt chậm rãi bước đi, xuyên qua rừng cây, vừa đi vừa cảm ứng xung quanh. Không có biện pháp, hắn cũng không rõ liệu đang bước đi như này đột nhiên có gì nhảy ra tập kích không.

Bốn phương tám hướng đều có tiếng gầm thét của yêu thú, dường như đang xả hết phẫn uất sau một đêm phải nín nhịn. Một vài đạo khí tức vô cùng mạnh mẽ xông lên tận trời, hiển nhiên Việt phải tránh càng xa càng tốt.

Hắn suy nghĩ rất nhiều, vấn đề của hắn bây giờ là không biết đi đâu. Đã gọi là con đường thí luyện, hiển nhiên phải có một hướng đi để dẫn tới đích. Ngay từ đầu, thí luyện đã đặt ra thử thách, không những phải tìm cách tồn tại mà còn tìm ra con đường cho mình. Nếu không thể tìm ra hướng đi chính xác, thì sớm hay muộn cũng trở thành một đống xương nhuốm máu.

Đột nhiên, thần sắc hắn bị kiềm hãm, sau khi đi thêm mấy trăm dặm, dưới ánh nắng trong lành, hắn nhìn thấy một đạo thân ảnh, rất khô héo, cũng đang chậm rãi bước đi.

- Có người?

Việt lộ ra dị sắc. Hắn lập tức đề phòng, nhân loại còn nguy hiểm hơn yêu thú hay cốt linh, đặc biệt là ở nơi thí luyện đẫm máu này.

Cách nhau rất xa, người kia như ở tận cuối chân trời, thân hình cao gầy như một đạo âm hồn, không nhanh không chậm di chuyển.

Co rúm thân mình lại, Việt chậm rãi luồn lách qua rừng cây hướng tới, mặc dù không thể đồng hành cũng có thể hỏi thăm được vài thứ. Đối với "Con đường đẫm máu" hắn thực sự quá thiếu hiểu biết.

Đến gần, thân hình người kia đã hiện rõ. Thì ra không phải là nhân loại, mà chỉ là một sinh linh hình người toàn thân đầy lông lá, đang lững thững bước đi, không nhanh cũng chẳng chậm.

- Viên hầu?

Trong đầu Việt không khỏi nghĩ đến loài linh trưởng với hai dòng chính khỉ và vượn, đương nhiên ở nơi này rõ ràng không thể xuất hiện dã thú vô tri như vậy được, sinh vật hình người kia chắc chắn là yêu thú đã khai linh.

- Ngao hống...

Đột nhiên, một tiếng gào rít vang lên, sinh vật hình người khô gầy kia dựng hết lông toàn thân, ánh kim chói mắt, ngửa mặt nhìn trời kêu gào, sau đó lao về phía bên này xông tới. Hiển nhiên nó đã phát hiện ra có có kẻ đang nhìn trộm mình.

Việt nhìn quyền đầu khổng lồ đang đánh tới, trong lòng đánh giá tu vi mạnh mẽ của con viên hầu, rồi tay phải nắm lại thành quyền đấm tới, quyết lấy cứng đối cứng với đối phương.

Âm thanh xé gió vang lên, tiếp đó là liên tiếp những tiếng chấn động trong không khí tản ra xung quanh. Một lúc sau, thân hình khổng lồ của con kim viên bay ngược ra sau, lê trên mặt đất thêm cả chục mét.

Nó đứng bật dậy, dường như bị thương không nhẹ, hai tay đấm mạnh vào ngực đầy phẫn nộ, rồi xoay người bỏ chạy, tiến về nơi sâu xa trong rừng.

Nơi đó có sương mù sôi trào, không ngừng phun lên, khí tức huyền bí khiến người ta úy ky. Nếu là bình thường hắn đảm bảo sẽ không cần nghĩ nhiều mà lập tức quay đầu chạy, con kim viên mà gọi đồng bọn ra thì hắn lĩnh đủ. Thế nhưng lúc này hắn phải xông tới, bởi rất có thể sẽ có mạnh mối.

Nơi này là một tiểu cốc vô cùng tươi đẹp, sinh cơ vô tận, bừng bừng sức sống, ẩn hiện trên những ngọn cây là một vài sinh vật hình người, hiển nhiên đều thuộc giống viên hầu.

- Hoàng Kim Chiến Viên?

Việt hai mắt nheo lại, những đầu viên hầu này đều được bao phủ bởi lớp lông vàng óng, từng chiếc lông rắn rỏi như được làm từ hoàng kim, toàn thân toát ra cảm giác bất hoại. Những đặc điểm như vậy rất giống với một loại yêu thú được xếp trên Vạn Thú lục: Thiên bảng Hoàng Kim Chiến Viên.

Vạn thú lục, bao gồm Thiên bảng và Địa bảng, trong đó, những chủng loài được vinh danh tại những hạng đầu của Địa bảng đã là mạnh mẽ bậc nhất, đều có khả năng phát triển đến Thập cấp linh thú, một hơi thở cũng đủ hủy thiên diệt địa. Thế nhưng vẫn còn một số ít chủng tộc mạnh mẽ đến không thể tưởng tượng, vượt qua khái niệm linh thú, được xếp vào một danh sách được gọi là Thiên bảng.

Hoàng Kim Chiến Viên, dù là xét trên Thiên bảng, cũng là một trong những chủng tộc mạnh mẽ bậc nhất, toàn thân kim cương bất hoại, chiến lực cường đại, vô cùng khủng bố!

Thế nhưng đám kim viên này, cũng tương đối mạnh đấy, có điều nhìn thế nào cũng không thấy liên quan đến bốn chữ ‘vô cùng khủng bố’. Lẽ nào chỉ có một tia huyết mạch của Hoàng Kim Chiến Viên.

Tiếng kêu the thé xé toạc không gian truyền đến, một đám kim viên tụ tập lại, hướng về kẻ xâm phạm thị uy, con nào cũng dữ tợn, bộ lông kim sắc phát sáng rực rỡ, hận không thể lập tức xông lên xé nát hắn. Trong đám khỉ hung hãn, Việt nhận ra đầu kim viên vừa giao đấu với hắn.

Con kim viên này hét lớn, thúc giục đồng loại lao lên.

Một hồi chiến đấu căn bản không thể tránh được diễn ra, hoàn toàn là lấy cứng đối cứng, nhìn thế nào cũng thấy giống đánh lộn hơn là giao đấu, khung cảnh vô cùng tàn bạo, nếu có người địa cầu ở đây chứng kiến đảm bảo sẽ thấy cực kỳ phấn khích.

Một đám viên hầu kim cương bất hoại thế nhưng từng con vẫn bị đánh cho miệng mũi phun huyết, da dẻ nứt nẻ.

Việt không khách đi xuyên qua đám kim viên đang lăn lộn kêu chí chóe ở dưới đất, tiến sâu vào bên trong tiểu cốc. Chỉ thấy nơi tận cùng bên trong có một hang động, phía bên trong cất chứa hàng loạt những tảng đá lớn, hình dáng như những chiếc bình lớn, được phủ kín bằng lá cây.

Trong không khí loáng thoáng truyền đến mùi vị cay nồng, Việt không hề khách khí nhanh chân tiến vào bên trong cổ động của bọn khỉ, cẩn thận tìm tòi, mở ra từng thạch bình, lập tức mùi rượu xông nức mũi, khiến hắn như suýt say mất!

- Hầu nhi tửu trong truyền thuyết?

Theo truyền thuyết ở địa cầu, khỉ là một loài có khả năng ủ rượu rất giỏi, đó hoàn toàn là bản năng, theo kinh nghiệm truyền từ đời này sang đời khác, những con khỉ già có thể nhưỡng ra thứ rượu vô cùng thơm ngon, được gọi là Hầu nhi tửu. Đương nhiên, đó chỉ là trong truyền thuyết, không ngờ hôm nay lại được tận mắt nhìn thấy.

Hắn tự nhận bản thân là một người khá sành rượu, từ rượu nhưỡng truyền thống phương Đông đến thứ rượu Tây mà độ ngon được tính theo số năm tồn tại, từ những loại rượu giá rẻ như cho không đến những loại đắt không tưởng, không có loại nào có tiếng mà hắn chưa thử. Nay gặp được thứ Hầu nhi tửu trong truyền thuyết này, làm sao có thể bỏ qua.

Hắn không khách khí nâng một vò lên uống một ngụm lớn, toàn thân lập tức nóng bừng, tinh khí tràn ra bốn phía, rất có lợi cho việc tu luyện.

Nhìn những bình rượu nhưỡng, trong lòng không khỏi dâng lên nỗi niềm đáng tiếc, bởi dù có chồng chất lên nhau thì không gian vòng thần của hắn vẫn không thể chứa được hết.

Đưa tay quét ngang, lập tức hơn chục thạch bình biến mất, nói đúng hơn là thần tửu của đám hầu tử đã vào không gian vòng thần.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, một đám hầu tử đều đỏ cả mắt, vằn máu gằn lên rõ ràng, trong lòng phẫn uất vô cùng, con nào cũng gào thét gầm rú, trợn mắt nhìn hắn.

Cảnh tượng như vậy làm Việt thấy vô cùng buồn cười, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy lạ, đám kim viên này tuy cũng mạnh mẽ nhưng làm sao có thể tồn tại được ở nơi này nhỉ?

Tiểu cốc này đích thực là một khối bảo địa, sinh cơ bừng bừng, chỉ như vậy mới có thể nhưỡng ra thứ rượu hảo hạng này. Bằng vào thực lực của đám kim viên, sao có thể giữ được tiểu cốc? Chẳng lẽ những đầu yêu thú cường đại hơn không thèm động tâm với khối bảo địa này?

Việt nhìn về nơi sâu xa của hang động, hắn dường như cảm thấy chút gờn gợn, dường như có khí tức sinh mệnh truyền ra, trong lòng lập tức nảy lên. Ở khu vực này đã có hầu nhỉ tửu hảo hạng, vậy bên trong rốt cuộc còn chứa thứ gì? Lẽ nào là thần tửu chân chính nhưỡng cả ngàn năm?

Hắn nhấc chân lên định tiến tới, thì đám kim viên phía sau gào rú đinh tai nhức óc, so với khi hắn lấy hầu nhi tửu thì còn gấp gáp hơn cả trăm lần, một số con thậm chí định lao tới liều mạng, điều này khiến Việt càng thêm chắc chắn về bảo vật ở bên trong kia.

Thế nhưng hắn chưa bước được một bước thì một luồng uy áp cuồn cuộn bộc phát, như nước lũ lan ra đánh bay hắn về phía đằng sau cả chục mét. Há miệng phun ra một ngụm máu lớn, trong lòng kinh hãi tột độ, vừa rồi hắn cảm giác được một luồng sức mạnh sâu như biển, uy áp thiên địa, hoàn toàn có thể trấn giết hắn như giết một con kiến.

Đám kim viên lập tức phát ra âm thanh chí chóe, không phải là tiếng thét nữa mà là cười rộ, hoàn tòa dùng một ánh mắt miệt thị nhìn gã thiếu niên mới đây thôi còn phong quang vô tận mà giờ đang nằm rạp trên mặt đất.

Việt không quan tâm, chậm rãi đứng dậy, hai mắt căng ra nhìn chằm chằm vào cửa động, tồn tại ở nơi sâu xa bên trong hang động, hiển nhiên không phải là thần tửu ngàn năm như mong muốn.

Hắn thậm chí có một cảm giác mơ hồ, bên trong đó có một con hung thú mạnh mẽ đang ngủ say, cỗ uy áp vừa rồi chỉ là bản năng phòng vệ, thế nhưng đã kinh khủng đến mức độ như vậy. Thử hỏi nếu chân chính xuất hiện, thì có thể hủy diệt thiên địa à?

Thịch!

Tiếng gì vậy? Đám kim viên đột nhiên trở nên im lặng, Việt dỏng tai lên lắng nghe, dường như trong không gian truyền đến thanh âm gì đó.

Thịch!

Lại một thanh âm nữa truyền đến, đã to hơn một chút, nhưng Việt vẫn chưa thể phân biệt được, chỉ mơ hồ cảm giác được trong thanh âm là một cỗ lực lượng mạnh mẽ khiến hắn thấy rất bất an. Đưa mắt nhìn đám kim viên đang thành kính hướng về cổ động, cảm giác đó càng tăng mạnh.

Thịch!

Thanh âm đó lại vang lên, lần này Việt đã nghe ra rồi, hắn gần như không tin nổi, đây không phải là tiếng tim đập hay sao?

Hai mắt hoảng sợ nhìn về cửa động, lẽ nào thực sự có một tồn tại vô địch ở bên trong, và chuẩn bị tỉnh dậy hay sao?

Cảm giác nguy hiểm tăng vọt, Việt không nói nhiều, lập tức xoay người bỏ chạy.