Chương 52: Phách Lộ lưu máu...

Việt Chúa Tể

Chương 52: Phách Lộ lưu máu...

Một cơn gió lạnh lẽo thổi tới, mảnh rừng cô quanh rốt cục có một tia động tĩnh, phá vỡ sự yên lặng chết chau này. Việt đưa mắt nhìn về phía xa xa, nơi nơi là một mảnh thê lương.

Nhất là lúc này đang hoàng hôn, cả thiên địa là một mảnh u ám, vô cùng âm u, không có chút dấu hiệu sinh mệnh nào.

Đến tận lúc này hắn mới dám dừng lại, cảnh tượng ban ngày vẫn còn đọng lại rất rõ ràng.

Linh Toàn cảnh, ở Hỗn Loạn đại lục hoàn toàn có thể khai tông lập phái làm tổ một vùng. Một đám người mạnh mẽ như vậy, chỉ mới trước đó thôi còn nhiệt huyết đầy mình, gương mặt sáng lán, tràn ngập hy vọng hướng về tương lai xán lạn, vậy mà cũng không thể thoát nổi móng vuốt bạo nộ của đầu Xích Khào Sư.

Bọn họ cũng giống như Việt, mới bước chân vào nơi này, vậy mà chưa thực hiện được phi vụ cướp bóc nào thì đã trở thành vong hồn dưới hàm răng sắc nhọn của sư tử. Hắn cũng không rõ có ai thoát được hay không bởi hắn đã lập tức bỏ chạy ngay sau đó, nhưng chắc cũng không đến nỗi toàn quân bị diệt.

- Người không vì mình trời tru đất diệt! Các vị ở dưới suối vàng cũng xin hãy an tâm mà đầu thai!

Thanh âm "ọt ọt" vang lên, Việt từ trên cây cao nhảy xuống, đưa tay lên xoa xoa bụng. Ròng rã mấy ngày rồi chưa có gì bỏ vào mồm, giờ đến bụng cũng bắt đầu biểu tình rồi.

Đảo mắt nhìn quanh, hắn muốn kiếm chút đồ mặn bỏ bụng, thế nhưng ở nơi này muốn tự tung tự tác cũng khó, chẳng may gặp phải một tồn tại như Xích Khào Sư hôm qua thì đúng là từ lấy đá đập vào chân mình.

Một bóng dáng lọt vào trong tầm mắt của hắn, hình dáng thon gọn, cơ bắp săn chắc, bộ lông đen bóng, hàm răng lởm chởm nhe ra, bước đi lững thững, một con chó to như con trâu mộng xuất hiện nơi xa. Trên đầu nhô ra một thứ gì đó như chiếc bưới.

Việt lập tức thu mình nấp sau một gốc đại thụ, lẳng lặng quan sát, khi chưa biết thực lực đối phương, hắn không định lộ mặt.

Rõ ràng, đó không phải là một con chó bình thường, khí tức trên người toát ra không hề giấu diếm, Tam cấp linh thú sơ kỳ, Độc Giác Ngao.

Trong đầu Việt rất nhanh hiện lên hình ảnh những món ăn được chế biến từ thịt chó, nổi tiếng nhất hiển nhiên là cầy tơ bảy món: Hấp, nướng, rượu mận, xáo măng, dồi, chả, xào lăn. Trong vô thức, nước miếng của hắn đã chảy ra sắp ngập chân.

Có nhiều người không thích ăn thịt chó, bởi lý do là chó là bạn thân của con người, rồi ăn thịt chó là vô nhân đạo, rồi vô vàn các lý do, đặc biệt họ còn mạnh mẽ lên án những người ăn thịt chó. Hắn cảm thấy rất buồn cười, con lợn nuôi sống chúng ta bao nhiêu năm tháng, sao không thấy ai đứng lên bảo vệ loài lợn? Chẳng lẽ lại nói rằng lợn sinh ra là để cho con người ăn, còn chó thì sinh ra để làm bạn, không được phép ăn?

Sinh mệnh là bình đẳng, con người cao quý gì hơn các loài khác, đơn giản là con người mạnh hơn. Xã hội là như vậy, cuộc sống là như vậy, cá lớn nuốt cá bé, nhưng lại trở thành thức ăn cho cá lớn hơn. Ta thích loài chó, yêu quý chúng thì ta không ăn thịt chó, còn người khác quý lợn nên không thích ăn thịt lợn mà ăn thịt chó, thậm chí là ăn cả thịt lợn lẫn thịt chó, không có gì để mà lên án nhau cả.

Trải qua đủ loại chuyện trên đời, Việt có suy nghĩ già dơ và không câu nệ, nên hắn không có vấn đề gì trong việc ăn thịt chó cả, thậm chí còn thích ăn.

Đưa tay lên lau đi nước miếng còn vương trên miệng, Việt không chờ được nữa lập tức lao về phía trước. Tam cấp sơ kỳ, hoàn toàn trong tầm tay của hắn rồi.

Con Độc Giác Ngao cũng phát hiện ra sự hiện diện của một sinh vật khác, nhìn chằm chằm vào gã nhân loại đang lao tới. Nó thấy rất rõ ràng, ánh mắt gã nhân loại này nhìn nó hoàn toàn như đang nhìn thức ăn, khiến nó thực sự thấy đặc biệt phẫn nộ. Một gã nhân loại tu vi cũng không hơn gì lại dám dùng ánh mắt như vậy nhìn nó, nó có thể không nổi giận sao?

Độc Giác Ngao cũng giậm chân lao tới đón đầu tên nhân loại đáng chết, cùng cảnh giới cùng giai yêu thú có thể thua nhân loại sao?

Âm thanh va chạm vang lên, một ít cây rừng đổ sập, một khoảng rừng nhanh chóng bị san bằng.

Không lâu sau, bên một dòng suối róc rách chảy, một mùi hương thơm ngát lan tỏa quyện vào lá cây, như hấp dẫn cả trăng sao tới.

Miếng thịt lớn hơn cả đầu người bị một cành cây xuyên qua, gác lên bếp lửa, ở bên cạnh một gã thiêu niên đang không ngừng quay, nước miếng rớt liên tục. Sau một hồi đại chiến, con Độc Giác Ngao ăn không ít thua thiệt liền quay đầu bỏ chạy, Việt không thể nào ngăn được nhưng vẫn kịp tháo xuống được một khối thịt lớn trên người của Độc Giác Ngao.

Trên tay xuất hiện một con dao sắc bén, Việt cắt ra một tảng thịt thơm phức sáng óng ánh, vừa ăn vào trong miệng đã thấy một luồng sức mạnh kỳ diệu tinh thuần tỏa khắp toàn thân, làm cho hắn cảm thấy cả người khoan khoái. Thịt yêu thú, rõ ràng thơm ngon hơn thịt dã thú rất nhiều.

Trong nháy mắt khối thịt chó lớn như vậy nhanh chóng bị chén sạch, khắp người Việt phát ra những tia sáng long lanh rất nhỏ. Hắn cảm thấy trong người có một làn sóng nhiệt vang lên ầm ầm, trùng kích bên trong Huyết Hải, tinh khí đang lớn mạnh, nếu như ngày nào cũng được ăn loại huyết nhục bảo dược này hắn tin chắc chẳng mất bao lâu sẽ đột phá.

- Hung địa cũng là bảo địa! Bảo sao người nào có thể sống sót rời khỏi đây đều được trọng điểm bồi dưỡng!

Việt dựa lưng vào một gốc cây, tay ngắt một cọng cỏ xỉa xỉa thịt mắc trong răng. Món thịt cầy nướng ăn rất ngon, có điều nếu được tẩm ướp gia vị thảo dược thì càng tuyệt vời. Hơn nữa cũng không thể lúc nào cũng nướng ăn được, có lẽ cần kiếm đồ nấu ăn để dùng khi nào lưu lạc nơi rừng sâu nước độc như hiện giờ.

Bầu trời mênh mông, hắc ám và lạnh lẽo khôn cùng.

Đột nhiên một cơn gió lớn nổi lên, ngọn lửa bập bùng rồi tắt ngấm, tro tàn bay đầy trời, cát bụi phủ kín trăng sao.

Việt đưa mắt liếc về một gốc cây cách đó không xa, khi đất bụi bay đi, trên mặt đất hiện lên mấy vật gì đó trắng như tuyết, nhìn có vẻ là đầu lâu.

Hắn đứng dậy đi tới, ngồi xổm xuống quan sát, phát hiện đây là loại yêu thú nào đó không rõ, chết đi cũng không biết đã bao nhiêu năm, đầu lâu vô cùng rắn chắc, lưu động bóng loáng.

- Ồ, có chữ...

Trên một khúc xương cánh tay có khắc một ít chữ, gần như sắp bị năm tháng ma diệt, là chữ tượng hình cổ, loại chữ ở thế giới này.

- Phách Lộ lưu máu, đau khổ bắt đầu?

Đúng lúc này, cảnh báo nguy hiểm vang lên trong tâm thần, Việt lập tức cúi đầu xuống. Một thanh cốt đao chém xượt qua gáy hắn, khí thế lạnh lẽo như có thể chém sụp cả ngọn núi.

Ba!

Trong nháy mắt, Việt một cước xoay ngang quét ra phía sau, huyết linh lực bùng lên, kim quang lưu chuyển, một bộ xương trắng như tuyết lập tức tan nát, ngăn không được lực lượng dũng mãnh.

Hai mắt nheo lại nhìn đám xương đã vỡ vụn, lại nhìn xung quanh mình, Việt không khỏi thấy kinh hãi.

Màn đêm vừa buông xuống, một đồng bằng tươi đẹp là vậy, không ngờ lại nhanh chóng biến đổi, nơi nơi đều là khí tức tử vong. Trên trời nhật nguyệt quang huy rực rỡ nhưng mặt đất lại không có ánh sáng, có điều cũng không phải quá hắc ám, khắp nơi là một mảnh u ám, lượn lờ hắc vụ, như đi tới một mảnh nghĩa địa vậy.

Một vùng đất, vậy mà ngày và đêm lại khác biệt đến như vậy. Toàn bộ sinh mệnh sống dường như biến mất, xa xa thấp thoáng một vài sinh mệnh di chuyển, có điều đó đều là những bộ xương trắng hếu, trong đầu lâu có quỷ hỏa lóe ra, u ám mà yêu dị! Đây là những sinh linh mà ở địa cầu người ta vẫn gọi là ma quỷ đội mồ?

- Rốt cuộc phải bao nhiêu người chết đi mới hình thành được nhiều bộ xương đến vậy? Thực sự là nơi chôn xương thiên tài hay sao?

Ầm!

Đột nhiên, một đạo u quang vắn tới, phá nát phiến không gian này, giống như một mảnh địa dương mênh mông ập tới. Đây chính là một cây cổ mâu màu đen, ngưng tụ linh lực vô cùng mạnh mẽ.

Việt cả kinh, rất nhanh né tránh. Từ xa xa, một thân ảnh màu đen đứng trên cốt sơn, ngửa mặt nhìn trời gào rít, khác biệt với toàn thân xương trắng của hắn, đinh tai nhức óc.

Ở xung quanh, rất nhiều sinh vật xương trắng cùng nhau quỳ xuống, cùng bái về phía hắn, hiển nhiên đây chính là thủ lĩnh của đám cốt linh trong khu vực nhỏ này.

Sinh linh kia toàn thân đen tối, xương cốt như mặc ngọc, nhìn chằm chằm vào Việt, tràn ngập địch ý, cầm cổ mâu đánh tới lần nữa.

Việt cũng lao tới, tả thủ vỗ mạnh vào thân cây cổ mâu, rồi thân hình uyển chuyển như một con tiểu ngư vòng ra sau lưng của gã đầu lĩnh. Tên cốt linh này phản ứng cũng rất mau lẹ, cùi trỏ giáng ngược lại, nhưng lại chỉ đánh vào khoảng không.

Kim quang rộ lên, Việt lập tức vặn gãy xương cổ tên cốt linh này, gặt đầu lâu hắn xuống, vô cùng sạch sẽ lưu loát.

Đám sinh linh xương trắng lập tức tản ra, cũng không hề vì đầu lĩnh chết đi mà tán loạn hay đau thương gì cả.

Việt đưa tay nhặt thanh cổ mâu lên, toàn thân nó mang một màu đen, không bóng bẩy không hoa mỹ, nhưng lại toát ra cỗ khí tức đặc biệt nguy hiểm. Nếu như cốt linh màu đen kia biết sử dụng, thì e rằng hắn không dễ dàng bị Việt đánh gục nhanh đến vậy.

Đưa mắt nhìn đám cốt linh thấp thoáng xa xa, Việt cũng không có ý định làm điều gì ngu ngốc, hắn không tin đám sinh linh kỳ lạ này lại không có cường giả, thậm chí là rất mạnh mẽ, không nên trêu chọc.

Nếu chỉ có đám cốt linh cấp độ cỡ này thì e rằng đám yêu thú không đến nỗi phải nằm im khi màn đêm buông xuống như vậy. Trong đám yêu thú ở khu vực này chắc chắn không thiếu những tồn tại cấp bậc đầu Sư tử bờm máu, từ đó đủ hiểu thực lực của đám cốt linh, ít nhất cũng có một vài cốt linh cỡ như vậy.

- Phách lộ lưu máu, đau khổ bắt đầu! Con đường đẫm máu thiên tài, xem ra đã thực sự bắt đầu rồi!

Cất thanh cổ mâu vào trong không gian vòng thần, Việt trèo lên một cây đại thụ, xếp bằng tu luyện, lẳng lặng chờ đợi đến khi trời sáng.