Chương 49: Đệ nhị Bí cảnh

Việt Chúa Tể

Chương 49: Đệ nhị Bí cảnh

Xung quanh Trảm Yêu thành, hay nói đúng hơn là phần lớn lãnh thổ Loạn Yêu quận đều là rừng rậm, cổ mộc che trời, cảm giác nguyên thủy bạt ngàn. Giữa các thành trấn có những đường mòn để di chuyển qua lại, người bình thường gần như không dám tiến vào nơi rừng sâu.

Cũng hoàn toàn dễ hiểu bởi thực tế thì Loạn Yêu quận vẫn nằm trên khu vực ngoại vi của Loạn yêu sơn mạch.

Lúc này, Việt cắm đầu chạy thật lực vào trong thâm sơn, không ngừng chạy trốn vào trong rừng rậm, hắn không dám tiến ra bên ngoài đường mòn bởi như vậy sẽ rất dễ trở thành mục tiêu bị tập trung.

Sau khi chạy trốn hơn 1 canh giờ, không biết đã vượt qua bao nhiêu ngọn núi, hắn mới dám dừng lại thở dốc, nhìn về phía đằng sau lẩm bẩm:

- Hy vọng đã cắt đuôi được bọn chúng...

Đột nhiên, hắn nghe được tiếng yêu thú gầm rú, thanh âm đinh tai nhức óc, giống như sấm sét xuyên phá không gian, lan nhanh về phía hắn.

Phản ứng cấp tốc, Việt như 1 con linh viên, nhanh chóng chạy về phía vách núi, cầm 1 sợi dây leo, tiến vào bên trong của 1 thạch động bí ẩn. Tiếp đó hắn nín thở, đem sinh cơ của mình áp chế đến mức thấp nhất, xung quanh là không khí lạnh giá, không có 1 chút sự sống.

Rất nhanh sau đó, hắn nghe thấy tiếng bước chân truyền lại, chỉ có một người đến, hiển nhiên chính là tên cầm đầu đám người đang truy sát hắn.

"Mẹ kiếp, bám không tha như chó vậy!"

Trong lòng hắn vô cùng phẫn nộ, chỉ là một con tiểu xà mà thôi, có cần thiết phải truy sát người ta suốt một canh giờ hay không?

Giận dữ là một chuyện, hắn cũng không dám làm ra cử động điên rồ gì. Đối phương rõ ràng là cường giả Bí cảnh thứ 2, mà hắn đã tận mắt nhìn thấy sự đáng sợ của Bí cảnh thứ 2, căn bản là không thể chống lại.

Tiếng bước chân cứ lởn vởn ở khu vực xung quanh không chịu đi, dường như đối phương bằng một cách nào đó chắc chắn rằng hắn đang trốn ở khu vực này.

Hơn 2 canh giờ sau, tiếng bước chân nhỏ dần rồi biến mất, dường như gã cầm đầu đã đi xa.

Nhưng Việt cũng không dám có cử động gì, mãi cho đến khi sắc trời tối đen, hắn mới ra khỏi thạch động, nhanh chóng chạy về 1 hướng khác.

Đêm xuống, Việt thậm chí không dám nhóm lửa, chỉ hái 1 ít quả dại ăn cho đỡ đói, sau đó chốn vào trong 1 lùm cây um tùm cạnh hồ nước.

Trong đêm, âm thanh của những con dã thú mà Việt không biết tên cứ liên tục gầm lên, cả đêm không được yên tĩnh chút nào. Hắn không sợ đám thú dữ, chỉ ngại cái kẻ đang làm phiền đám dã thú kia. Ánh sáng của trăng sao rất yếu ớt, âm khí tràn ngập, cây cối trên núi non hoang dã thỉnh thoảng lại đung đưa, giống như cô hồn dã quỷ đang chuyển động.

Đột nhiên, tiếng gào của dã thú khu vực này biến mất, Việt vô cùng căng thẳng, chửi thầm một câu rồi trườn xuống nước. Chưa cảm thấy an toàn, cả người hắn tiếp tục chìm xuống tận lớp bùn hôi, nín thở. Đồng thời trong đầu không ngừng suy nghĩ, rốt cuộc đối phương bằng cách nào mà có thể truy được hướng chạy của hắn?

Rất nhanh hắn suy nghĩ đến con tiểu xà vẫn đang bị hắn ôm trong tay, vì là vật sống nên không thể đưa vào bên trong không gian vòng thần, chỉ có nó mới từng bị đối phương động tay động chân.

"Chết tiệt, chẳng lẽ phải ném đi? Không được, đồ tốt đã vào tay sao có thể để rời đi!"

Tiếng bước chân lại đi xa dần, Việt mới trồi lên, dùng nước hồ gột rửa hết bùn nhão hôi thối, suy nghĩ một hồi rồi quyết định dọc theo đường cũ trở về hướng Trảm Yêu thành.

Bình minh lên, hắn dừng lại ở một khoảng rừng dầy những dấu vết chặt phá, trốn ở một bãi loạn thạch. Nơi này đã bị tên kia tìm qua, dấu vết giận dữ phá hủy vẫn còn rất mới, tạm thời sẽ không bị tìm thấy.

Thế nhưng cứ trốn như vậy cũng không phải cách hay, rồi kiểu gì cũng sẽ bị đuổi kịp. Hơn nữa kỳ hạn tham gia Huyết Lộ đã sắp hết, hắn không thể cứ trốn chạy mãi như này được.

- Phải lập tức đột phá!

Việt đưa ra quyết định, cho dù không đủ điều kiện bước vào Huyết Lộ, thì hắn cũng đã là cường giả Bí cảnh thứ 2, đến lúc đó cần gì phải trốn chui lủi như chó nhà có tang thế này!

Lôi chiếc bọc vải trong ngực áo ra đặt xuống đất, một tay mở ra lớp vải bọc, một tay ngưng tụ linh lực chuẩn bị một kích tất sát. Mặc dù đã không cảm nhận được sinh mệnh, nhưng vẫn phải đề phòng.

Nhưng hắn đã cẩn thận thái quá rồi, lớp vải được mở ra, một con tiểu xà nằm im lìm không động đậy, lớp vảy bóng xỉn màu, hoàn toàn không có chút sự sống nào.

Một mùi hương man mác đặc biệt tỏa ra, Việt dùng một ngón tay xoa lên lớp da màu đỏ như máu của con tiểu xa rồi đưa lên mũi ngửi thư.

- Mẹ nó chứ, quả nhiên...

Đây chính là thứ khiến hắn bị truy sát suốt đêm qua không có giây phút nào được nghỉ ngơi. Thứ dịch này thậm chí đã kết tủa vào lớp da rắn, lau cũng không hết, thậm chí hắn đã từng ngâm mình dưới đáy hồ cả canh giờ mà màu đỏ máu này vẫn không hề nhạt đi.

Bỏ qua lớp huyết dịch, đó cũng không phải vấn đề cần quan tâm vào lúc này. Việt quan sát con tiểu bạch xà một hồi, trong tia nắng bình minh lên lỏi vào bãi loạn thạch, đôi mắt thâm thúy bỗng sáng rực lên. Hắn đã nhận ra rồi.

- Địa bảng bài danh thứ 99, Bạch Ngọc Xà!

Giữ một vị trí cực cao trên Vạn thú lục, thậm chí còn xếp trên cả Lam Nhạc Sơn Tê, Bạch Ngọc Xà không hề có sức mạnh khủng khiếp, thực tế nó tương đối yếu. Có thể đứng ở vị trí cuối cùng trước 100 là bởi sự hiếm có và công dụng kinh người của nó.

Một viên mật rắn, có thể giúp đột phá một Bí cảnh mà không hề để lại chút di chứng gì, và không chỉ giới hạn ở bí cảnh thứ 2. Theo thời gian sống càng dài, tác dụng của Ngọc Xà càng mạnh, dù viên mãn giả ở những bí cảnh cao hơn cũng có thể lập tức đột phá mà không có chút di chứng nào.

- Như vậy thì thứ dịch nhựa này, có lẽ là của Sát Độc thảo. Chậc chậc, hy sinh Sát Độc thảo để bắt được Bạch Ngọc xà, vung tay quá trán!

Hắn không khỏi lắc đầu, bởi Sát Độc thảo cũng rất có giá trị, nhiều khi có thể cứu được một mạng.

Không tồn thêm thời gian nữa, Việt ngay lập tức xé con bụng con tiểu bạch xà, moi ra một viên tròn tròn mềm mềm đỏ như máu. Đây chính là túi mật quý giá của Bạch Ngọc xà!

Tình cảnh lúc này khiến hắn nhớ đến nhân vật Dương Quá trong tác phẩm Thần Điêu đại hiệp, cũng phải ăn mật rắn để giữ mạng. Thực sự thì hắn không chút thích thú nào với việc ăn sống nuốt tươi như này, nhưng trong hoàn cảnh này căn bản không thể lựa chọn.

Nhắm mắt nhắm mũi nuốt vào viên mật rắn tươi sống, ngay khi hắn nghĩ đến một thứ mùi vị tanh tưởi đắng chát, thì không ngờ thay vào đó lại là một vị ngòn ngọt, hương thơm vô tận thấm nhuần vào cổ họng.

Ngay khi chui xuống bụng, viên mật rắn vỡ ra, lập tức một cỗ linh lực cuồn cuộn dâng trào, như nước lũ vỡ đến tràn vào cơ thể của Việt.

Đôi mắt nhắm chặt, hai chân xếp bằng, song thủ kết ấn vận chuyển Phệ Đà kinh, đem lượng linh lực hùng hồn kia đi luyện hóa, rồi không ngừng gia nhập Huyết Hải.

Ngay khi nhân được linh lực cuồn cuộn như nước lũ vỡ đê, cả Huyết Hải dậy sóng, trở nên vô cùng cuồng bạo, sóng cuộn lên cao cả trượng khiến người ta cảm thấy như đang phiêu bạt trên Thái Bình Dương bỗng lạc vào phạm vi cơn bão cuốn đến.

Một luồng kim quang hiện ra trên bầu trời, cố gắng trấn áp mây đen gió giật sấm sét đùng đùng và cả đại dương máu đang điên cuồng ở bên dưới.

Vạn Phật triều tông, phật quang phổ chiếu, phật âm như lôi... đủ các loại hiện ra, hình thành thế đối kháng với sát kiếp vô tận, hung khí ngập trời từ biển máu truyền ra.

Thế đối kháng liên miên không dứt, nhưng mà, bên trong Huyết Hải lại có một số dị tượng, ở vị trí trung tâm không ngừng dâng trào, giống như ngọn núi lửa dưới đáy biển, giống như thiểm điện cắt phá không gian.

Khi Việt vận chuyển đạo pháp được ghi trong Phệ Đà Kinh, trong cơ thể hắn sẽ có một cỗ sinh mệnh tinh khí cường đại ba động, Huyết Hải thì hung sát vô tận nhưng bầu trời dần dần sáng rực như có vầng thái dương rực rỡ.

Trung tâm Huyết Hải, sóng biển dần có hiện tượng tập trung lại chuyển động vòng tròn tạo thành xoáy nước.

Một tiếng nổ tung như núi lửa phun trào, xoáy nước càng lúc càng rộng ra và khoét sâu vô tận xuống đáy biển máu, như đang muốn câu thông với một tồn tại nào đó ở cõi vô cùng.

Ngay khi quá trình câu thông chuẩn bị kết thúc, chuẩn bị bước vào Bí cảnh thứ 2, thì Việt một hạt vật chất nhỏ như móng tay chui vào trong miệng của Việt, rơi xuống bụng, lập tức khiến linh khí xung quanh bãi loạn thạch như thác lũ hút về phía gã thiếu niên đang ngồi xếp bằng.

Hạt vật chất hóa thành tinh khí chuyển thẳng vào xoáy nước nơi trung tâm Huyết Hải, quán nhập vào khiến huyết luân không ngừng hấp thu linh khí gia tốc mở rộng và xoáy sâu xuống.

Một canh giờ trôi qua, tại bãi loạn thạch giữa khoảng rừng bị tàn phá, truyền tới tiếng vang ầm ầm, âm thanh sóng nước vang vọng trời đất, tiếng phật âm như lôi động ầm ầm phá vỡ không gian.

Một gã thiếu niên đứng bật dậy, nhảy lên một tảng đá, cả người toát ra một cỗ khí thế vừa hạo nhiên chính khí rất thánh khiết, lại vừa hung lệ cuồng sát đầy tà ác.

Lúc này, ở trung tâm Huyết Hải của Việt, xuất hiện một Huyết Luân xoáy sâu xuống đáy đại dương vô tận, câu thông với ‘Linh’, huyết luân đang cuồn cuộn xoáy, bầu trời ẩn hiện kim quang mông lung.

- Rốt cục đột phá!

Việt chậm rãi nhả ra mấy chữ, lúc này hắn đã không còn là một tên nhược tiểu, đã vượt thoát ra khỏi Bí cảnh đầu tiên của Đệ nhất Bí thiên.

Linh Hải Thiên đệ nhị bí cảnh...

...Linh Toàn!