Chương 47: Phế khu biến mất

Việt Chúa Tể

Chương 47: Phế khu biến mất

Tại nơi trung tâm sâu xa trong Tiểu Hoang Nguyên, một tòa đại môn cổ lão khổng lồ lẳng lặng đứng sừng sững mà cô độc.

Bên trên cánh cửa mở ra đã nhiều vết nứt, tràn ngập những phù văn cổ quái kỳ lạ tỏa ra những đợt dao động mãnh liệt khiếp nhân.

Từ không gian giữa hai cánh cửa, liên tục có những quang luân hiện lên, từng luồng khí tức tang thương phả ra, và thỉnh thoảng lại có một vài nhóm người bộ dáng thất kinh hồn phách từ trong những vòng tròn ánh sáng kia lao ra.

Một số người vừa lao ra không kịp hít thở lập tức xoay người bỏ chạy bạt mạng, không quan tâm đến bất kỳ điều gì, cũng không tìm người quen để hỏi thăm tình hình. Cũng dễ hiểu, từ xưa đến nay sau mỗi lần tầm bảo đều là một lần chém giết, giết người đoạt bảo vốn là chân lý tồn tại. Những kẻ vẫn còn thong dong đứng lại, nếu không phải có thực lực, có thế lực thì cũng là loại vận đen không kiếm nổi thứ gì bên trong.

Xuy!

Phù văn dần trở nên mờ nhạt, hai cánh cửa cũng chậm rãi đóng lại, tòa đại môn nổi tiếng nhất Trung vực này chuẩn bị tiến vào trạng thái phong bế. Từ khe cửa hẹp, liên tục có những đạo quang luân lóe lên, Việt nằm trong số những người bị ném ra cuối cùng, chỉ thấy lộn một vòng rồi hạ xuống.

Ngay khi chạm đất, Việt đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy dòng người đang vội vã rời đi, chỉ còn những thế lực lớn vẫn còn giữ được sự thong dong. Hắn là loại người nào chứ, đương nhiên hiểu được lý do, bản thân hắn cũng không cần phải lững thững ở đây làm gì, liền cất bước rời đi.

Ngay khi hắn đi được vài bước, thì một thanh âm thất thanh vang lên:

- Trời ơi, Phế môn làm sao vậy?

Nghe thấy vậy, tất cả mọi người, dù đang nhanh chóng bỏ chạy hay thong dong rời đi đều giật mình quay lại.

Chỉ thấy trong ánh chiều, theo những phù văn mờ đi, tòa phế môn cô độc cũng đang dần dần tiêu biến, chỉ trong chốc lát, hoàn toàn biến mất như chưa từng xuất hiện. Khí tức hoang sơ cổ lão đang bao phủ trong không gian nhanh chóng giảm đi trông thấy.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Có người lên tiếng hỏi, nhưng không ai có thể trả lời. Tòa phế môn sừng sững tồn tại không biết đã bao lâu rồi, dường như trường tồn cùng năm tháng, vậy mà lúc này đây nó đã biến mất ngay trước mắt mọi người, khiến rất nhiều người cảm thấy có gì đó mất mác.

Bao nhiêu thế hệ tiến vào đây, người thành công, người kém may mắn, nhưng truyền thuyết về Bắc Hoang phế khu thì không bao giờ tắt.

- Mười năm nữa, nó có hiện trở lại không?

Cũng không ai trả lời được! Chỉ có Việt là lờ mờ biết được sâu xa, không khỏi phát ra một tiếng thở dài.

Phế khu này có lẽ là nơi duy nhất còn xót lại của Bắc Hoang tông năm xưa, có thể tồn tại theo dòng tuế nguyệt dài dằng dặc rõ ràng là nhờ vị lão bà bà điên khùng như không biết sâu cạn kia. Bây giờ có lẽ bà bà điên cũng đã rời đi xa rồi, phế môn được phong bế hoàn toàn, không bao giờ có thể mở ra cho đám người ở đại lục này vào thử thời vận được nữa.

"Tỉnh lại sau một giấc mộng dài, có lẽ rời khỏi nơi chứa đựng quá nhiều kỷ niệm là sự lựa chọn tốt nhất cho phong bà tử!"

Việt khẽ lắc lắc đầu, hắn thực sự thấy thương cảm cho vị lão bà bà đó, một vị siêu cấp cường giả, vậy mà cũng phải nhìn cảnh từng người từng ngươi thân cận mất đi.

- Thực lực a, nếu có thể ngự trên đỉnh, thì có thể bảo vệ được hết thảy!

Mặc dù bây giờ ngoài cái thân hắn ra, vẫn chưa có ai để mà hắn phải lo lắng bảo vệ, thế nhưng có thể khẳng định sau này sẽ không có? Có quá nhiều lý do để con người ta phải nỗ lực, không vì mình thì cũng vì mọi người! Con đường ta đi, sẽ không bao giờ kết thúc!

Đưa mắt nhìn quanh, lúc này trên Tiểu Hoang nguyên dòng người đã trở nên vô cùng thưa thớt, không còn dáng vẻ rầm rộ đông đúc giống như lúc mới tiến vào. Đám người thế lực lớn cũng bắt đầu rục rịch rút đi, còn mấy gã anh kiệt thì hiển nhiên đã nhanh chóng rời đi, ai cũng gấp rút thời gian tiến vào bí cảnh thứ hai.

Việt kiếm một con vật cưỡi rồi cũng rời khỏi hoang nguyên, hắn cũng cần tìm một nơi để xung kích bình cảnh. Thời gian không bao giờ đợi ai cả!

.....


Tiếng guốc sắt gõ lên mặt đường vang lên âm thanh lộp cộp, con Hắc Lộc chậm rãi bước từng bước vô cùng thong dong, nhưng nếu nhìn mặt sẽ phát hiện ra vẻ tương đối mệt mỏi.

Đây là một đầu Nhị cấp linh thú sơ kỳ do Việt mượn được từ tay một kẻ thiếu may mắn, tốc độ tương đối tốt, linh lực cũng khá mạnh mẽ, thế nhưng chạy liên tục hơn một ngày, dù mạnh hơn nữa cũng thấy mệt mỏi.

Xuyên qua con đường mòn yên tĩnh, chốn núi rừng hoang vắng như từ thời thái cổ còn xót lại không có gì hấp dẫn được Việt. Hắn vốn xuất thân nơi đầu đường xó chợ, đã quá quen thuộc với cuộc sống nhộn nhịp xô bồ.

Khi còn ở địa cầu, một trong những sở thích của Việt chính là kê bàn ghế ra ngoài ban công ngắm toàn cảnh Hồ Tây mỗi tối, con đường bao quanh Hồ Tây nhộn nhịp xe cộ, đôi lứa đứng dày đặc, khung cảnh vừa lãng mạn nên thơ lại vừa tràn ngập sức sống.

Từ khi đến thế giới này, lại thường xuyên phải lao vào rừng rậm, các nơi hoang sơ để rèn luyện, khiến hắn càng thấy nhớ nhịp sống bận rộn tấp nập chốn thành thị hơn.

Trời đất bỗng tối sầm, Việt kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy mây đen không biết từ đâu ùn ùn kéo đến, báo hiệu cơn giông chuẩn bị tới.

- Chết tiệt!

Việt thúc mạnh vào sườn con Hắc Lộc khiến nó tung guốc tăng tốc chạy. Nơi này cách Trảm Yêu thành không xa, hắn muốn đến nơi trước khi trời đổ mưa. Nếu phải tránh mưa dưới một gốc cây thì đúng là quá tội.

Một cơn gió thổi tới, mang theo mùi máu tanh truyền đến. Việt hếch chiếc mũi lên, ngửi ngửi mùi máu vẫn còn vấn vương trong làn gió, lập tức cho Hắc Lộc dừng lại.

Hắn dáo dác nhìn quanh, chợt phát hiện ra phía bên phải dường như có tiếng người nhốn nháo truyền đến.

- Có chuyện gì vậy?

Khu vực này rất gần Trảm Yêu thành, hơn nữa lại vừa kết thúc sự kiện Bắc Hoang phế khu, có lẽ nào chặn đường đoạt bảo? Hay là tranh giành bảo vật? Dù là khả năng nào đi chăng nữa thì hắn cũng không nên đứng ngoài, tiền của phi pháp thì ai cũng có thể tranh giành.

Thúc lộc rẽ sang, rời khỏi đường mòn tiến vào trong rừng cây rậm rạp. Hai tròng mắt không ngừng đảo quanh, Việt không dám không thận trọng, rừng không lớn cũng chưa chắc không tồn tại bá chủ, nên nhớ chỉ cần một đầu Tam cấp trung kỳ là đủ đuổi hắn chạy trối chết rồi.

ĐI vào rất sâu, Việt dừng lại, hơi suy nghĩ, thầm kêu mình quá ngu, vội nhảy khỏi Hắc Lộc, buộc vào một gốc đại thụ rồi mới tiếp tục tiến về nơi truyền ra tiếng ồn ào.

- Ở bên kia!

Đi không được bao lâu, một tiếng hét vang lên khiến Việt giật mình, đã cẩn thận đến như vậy, lẽ nào cũng bị phát hiện rồi. Dám chặn người đoạt bảo, hiển nhiên thực lực không kém, hắn chưa hẳn có thể chống lại, nếu không cẩn thận thì trộm gà không được còn mất nắm thóc.

- Chạy không được đâu, lần này nhất định phải bắt cho bằng được!

- Đã xuất hiện một tuần rồi, liên tục hiện hình mấy lần, ta cũng không tin là không bắt được ngươi!

Nghe được âm thanh la hét tiếp tục truyền tới, Việt hơi ngẩn ra, lẽ nào không phải đang nói về hắn?

- Nhất định phải bắt cho bằng được, thiếu gia lúc này có lẽ đã từ phế khu trở về rồi, con vật này sẽ giúp việc đột phá thuận lý thành chương!

Các loại âm thanh la hét từ trong rừng sâu truyền ra, tất cả các cao thủ đều đang hành động bắt giữ thứ gì đó.

"Đột phá ư?"

Việt hai mắt léo sáng. Giữa lúc nước sôi lửa bỏng thế này, có liên quan đến đột phá không thể tránh cho người ta liên tưởng đến hai chữ Huyết Lộ. Thời hạn đã tới rất sát, các anh kiệt ai cũng gấp rút tiến vào bí cảnh thứ 2 để đủ điều kiện bước lên ‘Con đường đẫm máu thiên tài’ trong truyền thuyết.

Đột phá bí cảnh thứ 2, thực ra có rất nhiều cách. Có điều, dù là cách nào đi chăng nữa, rất ít người sử dụng đến các loại vật chất giúp đột phá ngay lập tức bởi làm vậy chẳng khác nào tự phá hủy căn cơ, để lại di chứng cho con đường tu luyện sau này. Đột phá bí cảnh thứ hai, cần tích lũy đủ linh lực, vì thế có sử dụng vật chất đan dược cũng chỉ là loại hình giúp đẩy nhanh quá trình tích lũy linh lực mà thôi.

Tuy nhiên, vẫn tồn tại rất hiếm thấy một số loại vật chất có thể ngay lập tức đột phá mà không để lại bất kỳ di chứng tu luyện nào, hơn nữa còn tăng cường căn cơ, tác dụng vô cùng ghê.

Hắn đã có trong tay Địa Linh Nhũ, cũng có tác dụng như vậy, thế nhưng làm vậy hoàn toàn là đại tài tiểu dụng, lãng phí khả năng của Địa Linh Nhũ. Nếu không đến bước đường cùng, hắn kiến quyết không sử dụng Địa Linh Nhũ cho việc đột phá, bởi thứ vật chất được hình thành sau không biết bao nhiêu tuế nguyệt đó còn có tác dụng khác cực kỳ khủng bố.

- Không thể cho nó trốn được, gia chủ đã ra lệnh, chúng ta không có biện pháp nào khác, nhất định phải bắt được rồi dâng lên!

Một thanh âm mạnh mẽ quát lên.

- Loại yêu thú này là vật hiếm thấy trên đời, trăm năm cũng chưa chắc có một con, hiện lại cũng chỉ có hoàng tộc của Thiên Thủy quốc đang nuôi một con mà thôi!

Những lời này truyền tới càng khiến Việt đứng ngồi không yên, mắt to phát sáng, hắn không chờ được nữa, chậm rãi tiến về phía trước, động tác càng trở nên rón rén đến mức không phát ra bất kỳ tiếng động nào,

Đồ tốt, mọi người đều có quyền hưởng!