Chương 41: Thảo viên

Việt Chúa Tể

Chương 41: Thảo viên

Hoang nguyên rộng rãi cô liêu, tiếng vó ngựa lộp cộp vang lên, Việt ngồi vắt vẻo trên lưng con thần mã. Thành thật mà nói đây là lần đầu tiên hắn cưỡi ngựa, thế nhưng cũng không quá làm khó được hắn.

Chỉ có điều, khí tức của nơi này khiến Việt có chút khó chịu, mùi vị tang thương và cô tịch lẩn khuất trong không gian, từ đầu đến cuối đều quanh quẩn bên người, khiến cho lòng người cũng vì nó mà cảm thấy nặng nề.

Cũng may mắn là trên đường đi, hắn cũng gặp phải không ít người nên cảm giác nặng nề cũng vơi đi đôi chút.

Võ ngựa nện xuống, trên mặt đất bỗng xuất hiện một điểm đen, rồi càng lúc càng lớn dần, tiếp đó là thanh âm xé gió từ phía trên truyền xuống. Việt không buồn nhìn lên, con tuấn mã cũng không hoảng loạn, bởi mới chỉ một tiếng đồng hồ thôi nhưng sự việc kiểu này đã xảy ra không ít.

Song thủ đưa lên, khẽ xoay chuyển thành hình tròn, động tác vô cùng ưu nhã phong tao, một cỗ linh lực huyết sắc tạo thành xu thế của một xoáy nước cuộn lên, bao trùm lấy đôi trảo sắc bén của con hung cầm.

- Greeeeeeec!

Thanh âm chói tai vang lên, con hung cầm sau một kích không chiếm được tiện nghi, buồn bực vỗ cánh bay lên trời. Nó cũng không phải là ngu, hôm nay xuất hiện không ít con mồi, không cần thiết phải cố chấp với con mồi khó nhằn này.

Việt thu hồi linh lực, vừa rồi là một đầu Nhị cấp hung điều đỉnh phong, vì thế hắn mới ung dung đối phó nhìn ngầu như vậy, chứ nếu là một đầu Tam cấp khủng bố, e rằng đã bỏ cả ngựa lại mà chạy rồi.

Trong khi tuấn mã không ngừng dùng tốc độ cao nhất chạy đi, sắc trời cũng nhanh chóng trở nên ảm đạm lại. Trong mơ hồ, trên bầu trời dần dần tỏa ra một luồng không khí cô tịch thấu xương cốt.

- Xem ra đi đúng hướng rồi! Ô, phía trước...

Việt hai mắt nheo lại, rồi hai chân thúc ngựa nhanh chóng tiến nhanh về phía trước.

Tuy vẫn còn cách một đoạn nhưng hắn đã có thể cảm nhận được một loại khí tức tường hòa êm dịu, hoàn toàn xua đi vẻ cô liêu của bình nguyên.

Xuất hiện trong tầm mắt của Việt, hơi nước mờ mịt, màn sương lưu động, một khu vườn rộng lớn, tường hòa và an tĩnh, giống như một cõi niết bàn giữa chốn hồng trần.

Chỉ có điều khiến Việt hơi nghi hoặc, xung quanh khu vườn như cõi tiên kia, lố nhố một đám người vây quanh, dường như có điều kiêng kỵ không dám tiến vào vơ vét.

"Quái, khu vườn này không cần nhìn cũng biết là tồn tại toàn linh thảo các loại, sao đám người này vẫn chưa tiến vào?"

Hắn dừng ngựa lại, cũng không có ý định hỏi thăm người nào, chỉ yên lặng chờ đợi. Tin rằng sẽ có người không hiểu chuyện gì mà bước vào, lúc đó thì trắng đen sẽ rõ ngay thôi. Những chuyện hại người ích ta thì tội gì mà không chờ đợi.

Không ngoài dự liệu, chỉ chưa đầy nửa phút, một gã hoa hoa công tử xuất hiện ở khu vườn này,

- Công tử, để thuộc hạ vào trước xem có nguy hiểm gì không!

- Không cần, chỉ một thảo viên có thể làm khó được bản công tử!

Gã công tử dùng ánh mắt khinh thường liếc đám người đang đợi ở bên ngoài không dám xông vào thảo viên, rồi hiên ngang bước vào.

Ngay khi chân hắn đặt vào bên trong địa phận của thảo viên, một việc kinh khủng đã xảy ra. Cây hoa lớn với nụ hoa đỏ tươi chỉ mới đây thôi còn đang tỏa ra hương thơm ngát, đầy khí tức tiên thảo, bỗng chuyển động, nụ hoa mở lớn, hiện ra răng sắc lởm chởm.

Gã công tử sững người, hoàn toàn không kịp phản ứng, lập tức bị yêu hoa đớp một ngụm nuốt chửng vào trong miệng. Chỉ thấy nụ hoa không ngừng vặn vẹo, dường như đang nhai nuốt, thanh âm xương gãy vang lên, máu tươi đầm đìa không ngừng từ miệng nụ nhỏ xuống đất.

Tên thuộc hạ đi ngay đằng sau gã công tử, cũng không kịp có phản ứng gì, đến lúc muốn ra tay cứu chủ thì mọi chuyện đã rồi. Y hai mắt vằn máu, gằn giọng quát một tiếng, rút ra một thanh đại đao màu đen bổ về phía trước, vô cùng sắc bén. Đao khí phóng ra hơn mười thước, quét ngang một vòng ép một ít cây cỏ thành bột mịn.

Nhưng tốc độ của yêu hoa kia quá nhanh, càng mạnh không gì sánh nổi, chỉ chớp mắt khi tên thuộc hạ xông đến gần, xoạt một tiếng đã giương ra một nhánh cỏ toàn lá mỏng sắc bén. Trông mỏng manh đến vậy nhưng lại lực vô cùng, lá sắc đánh vào lưỡi đao, đánh văng nó ra rồi lại một nhánh lá cổ khác xẹt qua. "Rắc" một tiếng, một tay của tên thuộc hạ đứt rời khỏi thân người, máu tươi phù một tiếng phun ra.

Tốc độ quá nhanh, quá sắc bén và mạnh mẽ, sinh linh này vô cùng hung bạo và cường đại, không hề yếu ớt như dáng vẻ bên ngoài.

- Tam cấp Thực Nhân hoa!

Một số ít người mới đến kinh hô lên, còn những người vốn đang đứng sẵn ở ngoài thảo viên thì dáng vẻ âm trầm, hoàn toàn không có chút ngạc nhiên gì.

Việt đưa tay lên gãi gãi đuôi lông mày, cuối cùng cũng hiểu tình hình. Xem ra trong lòng đám người này đang tính toán xem có cách nào để đi vào, bởi xung quanh thảo viên toàn là Thực Nhân hoa, đương nhiên cũng toàn là Tam cấp, thực lực Linh Động rất khó đi vào.

Đấu với Tam cấp Thực Nhân hoa hắn không có phần thắng, thế nhưng cũng không đến nỗi bị giết. Nếu chuẩn bị tinh thần thì hoàn toàn có thể vượt qua không bị thua thiệt, bởi Thực Nhân hoa là thuộc dòng yêu thảo, sức chiến đấu kém hơn yêu thú.

Việt xuống ngựa, để con tuấn mã lại bên ngoài, cũng không quá lo nó chạy mất. Nếu chạy thì lại đánh cướp, những việc hại người ích ta, hắn không bao giờ ngại làm.

Bước đến trước thảo viên, hắn nhìn hàng hoa đỏ ở biên giới thảo viên, trông thật tươi đẹp và đầy sắc màu, thế nhưng cuộc sống không hề như mơ, nếu không cẩn thận là mất hết vào tay đám Thực Nhân Hoa này ngay. Hắn nhấc chân bước vào bên trong thảo viên.

- Này, tên tiểu tử kia muốn làm gì vậy?

- Lại thêm một tên đi tìm chết!

Việt đi xuyên qua giữa hai đóa Thực Nhân Hoa một mang màu vàng tươi tắn, một mang màu tím mộng mơ. Chân hắn vừa bước vào phạm vi, bông hoa tử sắc lập tức động, nụ hoa mở ra, hàm răng lởm chởm đớp lấy con mồi.

Lách người tránh sang một bên, Việt không muốn lãng phí sức ở nơi này, trong trung tâm thảo viên khẳng định có thứ tốt, thế nhưng đời không như mơ, Thực Nhân Hoa không cho hắn toại nguyện. Một nhánh cây vươn lên chặn đường, chém về phía Việt.

Phanh!

Việt tung ra một quyền, trực tiếp cứng đối cứng với yêu hoa, linh lực như xích huyết cuồn cuộn, nhanh chóng đan vào nhau, nơi đó ầm ầm một tiếng, bụi bốc lên mù mịt.

- Rống...

Đầu Thực Nhân Hoa này không ngờ có thể gào thét, thanh âm như sấm sét làm màng nhĩ mọi người ong ong, đứng vững cũng là chuyện khó khăn. Chỉ trong chốc lát, nó đã cùng với đối phương chém giết kịch liệt, huyết quang tràn ngập, khí tức hung sát ngập trời.

- Trời ơi, quá hung tàn! Tên tiểu tử kia, hắn sao làm được?

- Cứng đối cứng với Tam cấp Thực Nhân hoa, tên này thực sự chỉ là Linh Động cảnh sao?

Việt mặc kệ gương mặt kinh hãi cùng những lời bàn tán của đám người vô công rồi nghề ngoài kia, quyền vẫn liên tục đấm ra, bất chợt hắn lách sang tránh một đòn hiểm, đưa tay bắt lấy một nhanh cây, xoắn một vòng rồi dứt thật mạnh. Trông thì mềm yếu nhưng không hổ có thể chọi cứng với binh khí, dây leo to bằng cổ tay của Thực Nhân Hoa vô cùng dai và cứng.

Huyết sắc linh lực bùng lên, kim quang lưu chuyển, dây leo của ngay lập tức bị đứt làm hai, Thực Nhân Hoa kêu lên âm thanh the thé.

Việt nhân cơ hội tung người lao vào bên trong thảo viên, một khắc cũng không muốn chần chừ. Phía sau hắn, hai gã hán tử cũng muốn nhân cơ hội xông vào, thế nhưng ngay lập tức bị nhấn chìm dưới cơn bạo nộ của tử sắc Thực Nhân Hoa.

Việt không quan tâm đến cảnh tượng thể thảm và những tiến la hét phía sau, lập tức xông về phía trung tâm thảo viên. Thế nhưng mới đi được mấy bước, lại một dây leo khác quấn vào tay hắn như rắn độc vậy, gai độc trên bề mặt nhô ra cố đâm vào cơ thể hắn, khí tức kinh người. Không phải dây leo của Thực Nhân hoa, là của một loại thực vật khác, hiển nhiên cũng đã khai linh, chủ động tấn công giết chết người xâm nhập.

Kim quang lưu chuyển, phật âm vang lên, Việt đôi tay tản mác ra kim quang như La Hán phật môn, xé toạc dây leo gai. Ngay lập tức một tiếng thét vang lên như lệ quỷ, vô cùng đáng sợ.

- Xích!

Đột nhiên sau gáy có tiếng gió, một nhánh khác của dây leo gai vọt tới giống như một thanh chiến mâu vậy, đâm thẳng vào đầu Việt.

Đối phương tập kích rất nhanh, nhưng Việt phản ứng còn nhanh hơn, ngay khi dây gai chạm vào tóc thì bị kim quang thủ bắt được. Không lằng nhằng, lập tức bị giật đứt làm đôi.

Ném đám dây gai xuống đất, hắn lại tiếp tục dảo bước tiến về nơi sâu xa của thảo viên.

Lần này không có gì cản đường, chẳng mấy chốc một khu đất lành đã hiện ra trong tầm mắt, mùi hương thơm ngào ngạt xộc vào mũi.

Cuối cùng cũng đến thảo viên chân chính!