Chương 39: Song mỹ

Việt Chúa Tể

Chương 39: Song mỹ

Bắc Hoang phế khu, nơi tồn tại lâu đời nhất của Loạn Yêu quận, đối với di tích do thế lực từ thời Viễn cổ truyền lại, rất nhiều người đều xem đây là sự tồn tại trong thần thoại. Người thường không thể nào tưởng tưởng được ở thời đại đó, cái thế lực này rốt cuộc là cường đại đến mức nào. Cường giả Bí thiên thứ hai, thậm chí Bí thiên thứ ba, những người đó chính là chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Bắc Hoang phế khu này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, nhưng phong ấn trên đó cho đến ngày nay lại vẫn không có một ai có thể phá giải nổi. Dưới cái phong ấn vô cùng cường đại đó, cho dù là cao thủ cấp bậc Vực chủ dường như đều bó tay không có cách nào. Hơn nữa bên trong phế tích tương truyền còn ẩn giấu một tồn tại cấm kị. Đó cũng chính là nguyên nhân cuối cùng tại sao mà Bắc Hoang phế khu lại có thể đứng vững trên Tiểu Hoang Nguyên này.

Hiển nhiên, không có bất kỳ người nào, cho dù có đủ năng lực, cũng không dám lay chuyển cái phong ấn đó!

Bởi vì sự tồn tại của phế khu, bình Nguyên cổ lão này không hề nghi ngờ gì chính là khu vực nổi tiếng bậc nhất trong Loạn Yêu quận, thậm chí là cả Thiên Thủy quốc. Mỗi lần thời điểm mà phong ấn của nó yếu đi, nơi đây đều sẽ tụ tập các cao thủ và thế lực đến từ bốn phương tám hướng tiến đến. Nên nhớ trong đó tồn tại những thứ khiến những cự đầu đại lục cũng phải thèm muốn.

Đây là một trận quần hùng tranh đấu thực sự!

Việt có thể cảm giác rất rõ ràng điều đó khi đặt chân đến vùng đất này, nhìn xuống những bóng đen tấp nập giống như những con kiến trên bình nguyên. Thực sự Bắc Hoang phế khu có sức mê hoặc quá lớn!

Nhìn về nơi sâu xa của Tiểu Hoang Nguyên, Việt mơ hồ cảm giác được một loại ba động mỏng manh nhưng lại có sức áp bách vô cùng khủng khiếp. Dưới luồng ba động đó, cho dù là Lam Nhạc Tê cùng lão già thần bí thậm chí cũng biến thành một sự tồn tại vô cùng nhỏ bé.

Hiển nhiên đó chính là nơi tọa lạc của Bắc Hoang phế khu.

- Bắc Hoang tông, xem ra cũng có thanh thế! Chỉ một phân tông đã như vậy, thử hỏi tông môn ở Bắc Hoang nếu tồn tại thì còn kinh khủng đến mức nào? Nếu không trêu chọc phải tồn tại không nên trêu chọc, thì có lẽ đã thực sự thống nhất được đại lục!

Việt lẩm bẩm, chân bước xuống, lướt băng băng tiến vào nơi sâu xa của Tiểu Hoang Nguyên, trong đầu hiện lên cảnh tượng đêm hôm đó. Bóng dáng to lớn hình người, toàn thân dường như được cuốn đầy dây xích, chỉ một tiếng rống mà như khiến nhật nguyệt tinh thần phải thất sắc.

Do cách thời gian phong ấn suy yếu vẫn còn một khoảng nữa, cho nên hắn cũng không có vẻ quá vội vàng. Đến tận lúc chạng vạng tối, hắn mới dần đến được trung tâm Tiểu Hoang Nguyên.

Nhìn cảnh người người nườm nượp như đi trẩy hội, trong đầu Việt không khỏi hiện ra áng thơ Nôm của Nguyễn Du:

"...Gần xa nô nức yến anh
Chị em sắm sửa bộ hành chơi xuân
Dập dìu tài tử giai nhân
Ngựa xe như nước áo quần như nêm..."

Ở vị trí đầu tiên của đám đông hiển nhiên đều là những thế lực đỉnh cấp nhất của Trung vực, đó là Tứ đại vương triều, bọn chúng hiển nhiên là chiếm lấy vị trí tốt nhất, hơn nữa giữa đôi bên lại có sự phân định tồn tại rõ ràng.

Tuy nhiên có mặt tại nơi này cũng không thể chỉ có Tứ đại thế lực của Trung Vực, các thế lực đỉnh cấp khác, như Bắc Hoang cửu vực, có lẽ đều đang nhanh chóng tiến về nơi này.

Ánh mắt của Việt khẽ lướt qua một lượt, sau đó chợt ngưng lại tại nơi xa xa. Một loại rung động tự đáy lòng từ từ trào lên, cuối cùng lan tỏa trên gương mặt.

Hiện ra trước mặt hắn, là một khoảng đất rất lớn toát ra vẻ hoang sơ không một bóng người, dù xung quanh đã rất đông nhưng vẫn không có bất kỳ ai dám xâm phạm. Một cỗ khí tức cổ lão toát ra, từ trung tâm của bãi đất, có xu thế xông thẳng lên trời, biến vạn vật trở nên về với thuở sơ khai.

Việt nheo mắt lại, rồi kinh hãi mở lớn. Trong đồng tử đang mở lớn của hắn, không hề có một khu phế tích nào cả, chỉ có một tòa đại môn cổ xưa cao gần khoảng ngàn trượng, tĩnh lặng đứng ở nơi sâu nhất kia. Một tia khí tức tang thương cùng với cổ lão lan tỏa trên thân nó, dường như khiến mọi người đều cảm nhận được sự lớn mạnh của thời cổ, của một thế lực đã từng suýt nhất thống đại lục.

Như một lão nhân đã đi đến cuối đời, tòa đại môn xiêu vẹo dường như chỉ một trận gió lớn cũng có thể khiến nó đổ sập, dường như đã chứng kiến hết thảy biến đổi của thiên địa này.

Tất cả mọi người, đều đang đổ dồn ánh mắt về phía đại môn cổ lão, chờ đợi giây phút phong ấn mở ra. Việt có thể từ ánh mắt của bọn họ mà nhìn ra sự háo hức, chờ đợi, mong ngóng, cảm giác lúc này y hệt như ở Địa cầu, lúc mà mọi người chờ đợi thời khắc giao thừa chuyển giao năm cũ năm mới.

Hưu!

Mà ngay lúc vô số người đang chờ đợi, phía sau biển người đột nhiên truyền đến những thanh âm xé gió. Một vầng quang mang rộng lớn từ phía chân trời nhanh chóng lướt tới, gây nên những thanh âm ồn ào xôn xao.

- Là nhân kiệt của Loạn viện!

Tất cả những ánh mắt ở hiện trường đều nhìn lại theo hướng thanh âm truyền đến.

Chỉ thấy từng đạo hồng quang duy trì khoảng cách với mặt đất gần một trượng bay vút tới, tốc độ nhanh như chớp, cuối cùng trực tiếp xuất hiện ở nơi trong cùng nhất.

Hồng quang lướt tới, mà đối phương liền dưới sự quan sát của vô số ánh mắt, dừng lại lơ lửng dưới tầng thấp. Nổi bật nhất trong đám người, là một con hồng điểu toàn thân đỏ rực, từng chiếc lông vũ toát ra vẻ tao nhã. Có điều sự chú ý của mọi người không tập trung vào con hồng điểu, mà đều đặt hết lên người đang đứng trên lưng nó.

Một bóng dáng thiết tha tuyệt mỹ, một phong tư tao nhã tài hoa, một dung nhan khuynh quốc khuynh thành, cả người toát ra khí chất xuất trần như tiên tử chốn nhân gian, khiến cho thiên địa phải thất sắc.

- Đó chính là Hồng công chúa của Bắc Hoang Hồng vực sao?

- Nghe nói chỉ mới gia nhập Loạn viện nhưng đã được đặt song song với Thủy công chúa, xưng tụng là Loạn viện song mỹ, quả nhiên xinh đẹp!

Phong tư như vậy, hoa dung như vậy, giống như ánh sáng mặt trời chói lóa, bất luận là đặt ở đâu cũng đều là sự tồn tại bắt mắt nhất. Do đó, ngay khi nàng vừa hiện thân, trong biển người liền truyền đến những thanh âm xôn xao. Một số nam tử, trong mắt còn có chút tia sáng kỳ dị chớp động.

Bắc Hoang Hồng vực, Hồng Nhan.

Việt đang ngồi vắt vẻo trên một tảng đá lớn, không khỏi có chút ngạc nhiên nhìn thiếu nữ xinh đẹp đang nổi bần bật giữa đám đông kia. Mặc dù hắn đã nghĩ đến có khả năng gặp người quen ở đây, nhưng khi gặp vẫn rất bất ngờ. Dám đến nơi này có ai không phải đứng ở đỉnh phong của Linh Động cảnh? Cô bé này lần đầu gặp gỡ vẫn còn dừng chân ở ngưỡng cửa khai linh, làm sao bây giờ có thể đứng ở đỉnh phong được? Có lẽ nàng cùng lắm cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn hậu kỳ.

Hắn cảm thấy xem ra hắn đã đánh giá thấp các thế lực lớn, rõ ràng là cô bé này có thủ đoạn bí mật, nàng ở trong phế khu tưởng không an toàn nhưng lại an toàn không tưởng.

Dưới vô số ánh mắt quan sát của vô số người, cùng với người của Hồng vực đáp xuống, phía sau lại có thêm những luồng lưu quang lũ lượt lướt tới. Dẫn đầu đám người này, là con khổng tước với chiếc đuôi toát ra lam quang rực rỡ, vỗ mạnh đôi cánh mang theo những luồng cuồng phong mà tới, cuối cùng huyền phù trên tầng không khá giữa bầu trời.

Ánh mắt của Việt lập tức rời khỏi công chúa Hồng vực, ngưng tụ lên trên lam sắc khổng tước. Dần hiện ra trong mắt hắn là một đạo thân ảnh thon thả xinh đẹp.

Mái tóc lam, đôi mắt màu lam, khoác trên mình một chiếc lam bào sang trọng, toàn thân nàng toát ra vẻ cao quý khiến như nữ thần đại dương khiến không ai dám nhìn thẳng, không ai dám khinh nhờn dù chỉ là trong ý nghĩ.

- Ha ha, Thủy công chúa cũng đến rồi!

- Hồng Nhan Họa Thủy, quả nhiên là song mỹ, không ai kém ai!

- Hai đóa song kiêu chạm mặt, thực sự khiến cả bình nguyên hoang sơ này thêm sức sống!

Lam bào mỹ nhân vừa đến, phong quang của hồng y mỹ nhân lập tức bị giảm một nửa. Thanh âm xì xào bàn tán vang lên rôm rả, tất cả đều trở nên xôn xao, ánh mắt đám nam nhân sáng lấp lóe.

Người tới chính là Trung Vực Thiên Thủy quốc, Họa Thủy.

Mới chỉ hai ngày trôi qua, nhưng Việt có thể cảm giác được dao động linh lực trên người nàng đã mạnh mẽ hơn không ít, rõ ràng đã phục dụng Uẩn Linh đan. Có điều linh lực có vẻ hơi có chút tán loạn, hiển nhiên là chỉ vừa mới đột phá mà thôi.

Nàng vừa từ trên lưng khổng tước bước xuống đất, lập tức nhìn về phía thiếu nữ hồng y kia.

- Thủy tỷ tỷ đến rồi! Vừa đến đã lấy mất hết sự chú ý của mọi người, quả không hổ là Trung vực đệ nhất mỹ nhân nha!

- Nhan muội đến thật sớm nha! Ta làm sao có thể so với Nhan muội, chỉ là hưởng ké chút vinh hoa thôi! Mà Nhan muội tu vi như vậy mà vào trong đó thật khiến ta lo lắng!

- Thủy tỷ tỷ không cần phí hoài quan tâm!

Hai tiểu mỹ nhân vừa chạm mặt đã lên tiếng hỏi han nhau đầy vẻ quan tâm, nhưng lọt vào trong mắt Việt, thì lại có vẻ mang đầy sự cạnh tranh khốc liệt. Hắn không khỏi nhếch miệng cười nhạt.

- Hồng Nhan Họa Thủy, tuyệt đại song mỹ, quan hệ xem ra không mấy tốt đẹp nha!

Một người bề ngoài cao quý vời vợi, nhưng ẩn ẩn bên trong là sự đạm mạc dịu dàng như nước, còn người kia nhìn siêu thoát như tiên tử chốn hồng trần, thế nhưng tính cách thì bừng bừng nhiệt tình. Hai thiếu nữ, hai mỹ nữ, có thể nói là "Mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười", thực sự khiến cho không khí hoang sơ cổ lão nơi hoang nguyên đầy chuyện xưa cũ này bị xua đi không ít.

Có điều, hai vị tiểu mỹ nữ, hiển nhiên không phải là nhân vật chính duy nhất, phía xa lại truyền đến rất nhiều thanh âm xé gió, khí tức mạnh mẽ truyền đến.

Những nhân vật chính đã đến rồi!