Chương 25: Thảm cảnh Mân Bộ Lạc
P/s: Cảm tạ Đạo hữu Nguyễn Thiên, Tình Nhân Khấu, Ẩaron009, Quang Massager, Nấm Đẹp zai, Thiết Quan Âm, dragon black, oaithuong, Rojja cùng các đão hữu khác đã tặng quà và buff ủng hộ!
Lý Trường Không nghe xong tóc tai chính là dựng đứng, tim nhảy lên phanh phanh, nếu không phải trở ngại giữ gìn uy nghiêm của Thần Minh, hắn đã liền vội vàng bỏ chạy.
Mẹ nó! Hung thú! Còn là một đầu mãng xà!
Mãng xà a! So với con Hổ Ngạc kia địa hình bất lợi, nó ở trong rừng phải có biết bao nhiêu linh hoạt?
Đây chính là địa bàn của nó a!
Lý Trường Không mồ hôi không kiềm chế được chảy ra như tắm.
Hắn đúng là muốn săn hung thú, nhưng đó cũng là nói trong điều kiện chuẩn bị đầy đủ, lại phải đưa đối phương vào thế bất lợi.
Ở chỗ này gặp phải hung thú, hắn chính là có mười cái gan cũng chẳng đủ kéo lên một tia dũng khí.
Đừng nói là bên cạnh còn có Lộc Trục, cho dù có thêm vài tên như hắn, gặp phải mãng xà không cẩn thận cũng là ợ ra rắm.
Mà lại nghĩ đến vừa rồi cả chặng đường, đội hình nghênh ngang chẳng kiêng nể gì chạy đến đây, mồ hôi của Lý Trường Không lại thêm một lần nữa đầm đìa.
May mắn không có gặp phải đầu hung thú kia, nếu không sự nghiệp lẫy lừng của vị Thần Minh hàng nhái như hắn đến đây cũng liền kết thúc.
Nhưng là đến cũng đến rồi, cứ thế này đột ngột chạy về Lý Trường Không cũng là khó ăn nói với tộc nhân, thế là hướng Túc Thông hỏi:
"Có hung thú, các ngươi không trốn, vì cái gì còn dám ở tại nơi này?"
Túc Thông bồi hồi một lát mới đáp:
"Vì không có nơi để đi a! Chúng ta trước giờ đều sinh hoạt ở đây, hơn nữa hung thú cũng chưa từng chạy tới nơi này"
Lý Trường Không nghe xong, lại hiểu mình tái phạm vào kinh nghiệm chủ nghĩa, hắn quên mất điều kiện sinh hoạt nơi này khắc nghiệt, di chuyển một cái bộ lạc nói thật dễ hơn làm.
Khắp nơi đều là dã thú, hung thú, dẫn theo một đám phụ nữ, trẻ em lang thang trong rừng, thật chẳng khác nào nạp mạng.
Mà lại, bộ lạc này giống như đúng là bị hung thú bỏ qua. Xem ra, dịch thể của cây Mân Uyên đối với hung thú mãng xà cũng là có tác dụng khắc chế, nếu không đám người là mồi ngon như vậy, nó sao chịu tha đây?
Nghĩ đến lý do này, Lý Trường Không cũng là bớt hoảng sợ đi một chút, có lẽ trước mắt sự tình cũng không đáng ngại như hắn nghĩ.
Túc Thông thấy Lý Trường Không lặng thinh không nói, còn tưởng rằng Thần Minh vẫn giận dữ không tha, thế là liền chủ động đề nghị:
"Thần Minh, chúng ta nguyện ý xuất ra đồ ăn đền bù cho các người"
"Các ngươi cũng có lương thực?", Lý Trường Không khó hiểu mà nhìn Túc Thông.
"Còn! Chúng ta còn một chút lương thực tích trữ cho Hàn Kỳ"
"Ồ, mang tới ta xem một chút!"
Lý Trường Không vì tò mò, liền bảo Lộc Trục tháo dây trói cho mấy người của Mân Bộ Lạc để bọn họ vào trong khiêng đồ ăn ra.
Nhưng là kết quả sau đó lại khiến hắn lắc đầu ngao ngán.
Đồ ăn đều đã bị mốc thối, chủ yếu là thịt lợn rừng trộn cùng với một số loại cây rau, mùi vị vừa hôi vừa chua, quả thực cùng hoa quả thối không khác nhau là mấy.
Phương pháp cất chứa thực phẩm của Mân Bộ Lạc giống như là lên men, muối ở đây rất hiếm có, không có cách nào lấy ướp gia vị cho nên lên men là thủ đoạn có thể dùng.
Bọn họ xác thực không dễ dàng, hoàn cảnh thế này cũng chỉ có thể tìm tới phương pháp như vậy.
Lý Trường Không kỳ thực ôm tâm lý muốn mở mang tầm mắt, cũng không có ý định đi lấy đồ ăn của Mân Bộ Lạc, mà thứ này có cho hắn cũng không dám nhận, chỉ sợ vừa đưa vào miệng chính là một ngụm nôn ra hết sạch đi.
Túc Thông cùng người của Mân Bộ Lạc nhìn xem Lý Trường Không cùng nhóm người xa lạ tay bịt mũi, tỏ ra thái độ ghét bỏ đồ ăn của mình, nháy mắt cúi đầu xấu hổ, trong nhất thời không biết phải làm sao.
Đồ ăn dạng này rõ ràng là đưa không thông, cuối cùng Túc Thông đành lại đề nghị Thần Minh chờ đội đi săn trở về, nếu có con mồi sẽ dâng lên tạ lỗi.
Lý Trường Không bây giờ chỉ muốn chạy khỏi nơi này thật nhanh, nào sẽ đợi được người của Mân Bộ Lạc đến tối, nhưng mục đích hôm nay còn không giải quyết, hắn còn chưa thể trở về. Cân nhắc vẫn là đành bảo Lộc Trục giải khai dây trói cho mấy người thủ vệ, để bọ họ lập tức đi tìm đội đi săn nhà mình.
Trong lúc chờ đợi, Lý Trường Không rảnh rỗi lại tìm Túc Thông hỏi chuyện bộ lạc ông ta có Đồ Đằng hay không.
Túc Thông nói Có, sau đó lại đáp Không. Hỏi ra thì là Mân Bộ Lạc cũng có thờ phụng Đồ Đằng nhưng hiến tế nhiều năm lại không có biểu hiện ra cái gì đặc biệt, cho nên Túc Thông cho là Đồ Đằng còn chưa nhập Linh.
Đối với khái niệm Linh, Lý Trường Không cũng mơ hồ đoán ra, hẳn là cùng với hư ảnh một dạng, còn cụ thể nó là cái gì, vì sao mà có thì hắn cũng chịu. Tuệ Nhãn đối với hư ảnh cũng là thủ kín như bưng, rất ít thông tin, không có cái gì manh mối cụ thể.
Vì Đồ Đằng không bày ra tác dụng, Lý Trường Không sau đó cũng lười đi hỏi thêm Mân Bộ Lạc sẽ thờ phụng dạng gì đồ đằng, yên lặng chờ đợi đội đi săn trở về.
Chỉ là ngồi trên ghế đá, quan sát người của Mân Bộ Lạc tập hợp một chỗ, trong lòng cũng nổi lên ý nghĩ.
Mân Bộ Lạc mặc dù người ít, chỉ có chưa tới 200 người nhưng là muốn tính thanh niên trai tráng, đối phương so ra đều vượt Âu bộ lạc.
Những người này đều là sức lao động tốt nhất đây.
Âu Bộ Lạc, nhu yếu phẩm thiết yếu hiện cái gì cũng không thiếu. Thiếu duy nhất là sức lao động, nếu sau này muốn mở rộng hạng mục gì chính là giật gấu vá vai.
Nghĩ đến đó, trong lòng Lý Trường Không vậy mà nổi lên tà niệm, đối phương nếu không đền được thực phẩm hôm qua, vậy mình có nên bắt người gán nợ?
Mà lại, Mân Bộ Lạc trải qua thê thảm như vậy, để bọn họ gia nhập Âu Bộ Lạc, như thế bọn họ có chỗ an trú mà bộ lạc của mình cũng sẽ nháy mắt lớn mạnh hơn.
Bất quá, nghĩ là nghĩ như thế, nhưng nếu thật Mân Bộ Lạc liều mình người sống ta chết phản kháng thì sao đây, Lý Trường Không cảm thấy hắn cũng sẽ không quá quyết tâm đi làm.
Giết người! Đối với đã trải qua văn minh hiện đại như hắn, vẫn thật là không dễ ra tay.
Chỉ là, cơ hội tốt thế này, vẫn phải nên nghĩ cách thích hợp a!
Lý Trường Không suy nghĩ chính là như thế, một khi bắt đầu, liền sẽ vô hạn kéo dài, ngừng đều ngừng không được.
Người Mân Bộ Lạc tựa hồ cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của ai đó đang hướng về mình, trong lòng mọi người đều khẽ nao nao, có chút trẻ nhỏ còn trực tiếp bị mẹ kéo vào trong ngực.
Lý Trường Không ý thức được mình biểu hiện có phần lộ liễu, thế là liền cười nhẹ bày ra vẻ thân thiện đối với bọn họ.
Đánh hung thú cần trí tuệ, đánh bại lòng người tương tự cần tâm kế a!
Nghĩ xong, Lý Trường Không kế thượng tâm đầu, hắn giả như vô tình thò tay vào túi lôi ra chiếc bật lửa, đem điều chỉnh mức thoát gas cao nhất, sau đó xoẹt một tiếng, đánh lên.
Rất nhanh, có thổ dân phát hiện ra, liền thét:
"Ôi trời! Lửa! Là Thuật Khống Hỏa!"
Người Mân Bộ Lạc thấy Lý Trường Không biểu diễn một màn như vậy, tất cả đều trợn mắt ngoác mồm, trong lòng nổi lên kinh đào hải lãng. Chẳng lẽ đối phương thật là Thần Minh sao? Nếu không sao có thể tay không tạo lửa?
"Thần Minh Đại Nhân! Thân Minh Đại Nhân!"
Có người cuồng tín, thấy chuyện kỳ lạ, liền bắt đầu nằm rạp trên mặt đất hô to.
Nhân loại luôn có một loại bản tính tâm lý, một khi có người dẫn đầu, liền sẽ có kẻ theo sau, huống hồ những người này đều đang thấy Thần Minh triển hiện phép lạ.
Theo đó, rất nhiều phụ nữ thậm chí là trẻ nhỏ cũng bắt đầu cúi đầu bái lạy.
Lý Trường Không hài lòng nhìn phản ứng của bọn họ, quả nhiên đơn giản a, một chút kỹ thuật hiện đại đều lừa được đám dã nhân này.
Đương nhiên cũng không phải tất cả mọi người đều lập tức hướng hắn tung hô, ít nhất vẫn có một bộ phận cho dù là kinh ngạc cũng sẽ không vì hắn mà qùy bái.