Chương 34: Tế Tộc Kỳ

Mạt Thế Thời Đại - Tầm Tiên Ký

Chương 34: Tế Tộc Kỳ

Chương 34: Tế Tộc Kỳ


Lộc Trục hiện tại đã là Đồ Đằng Chiến Sĩ, vậy mà trong điều kiện Hổ Ngạc bị động, liên tục công kích đều không có giết xong hung thú. Lý Trường Không đến hiện tại liền cảm thụ rõ ràng lời Vu nói, hung thú là vô cùng cường đại, ngay cả Đồ Đằng Chiến Sĩ cũng đối phó không xong.

Lý Trường Không nhìn xem thành hố không ngừng sụp đổ, bùn đất rơi xuống thế mà dần dần chậm rãi bồi thành một đống đất cao.

Phát hiện sự tình không ổn, hắn liền vội vàng hô to:

"Lộc Trục, nhanh lui lại! Những người khác đem dây thừng nắm vững, hung thú muốn chạy ra"

Tham chiến đều là chiến binh, cho dù là người của Mân Bộ Lạc lần đầu đối mặt với hung thú nhưng phản ứng cũng rất linh hoạt.

Cả đội nhanh chóng thối lui, những người còn lại cũng vội vàng cầm chắc dây thừng, chuẩn bị đối phó hung thú sắp thoát ra.

Cái hố bị Hổ Ngạc quấy long trời lở đất, lực lượng khổng lồ như cũ để Lý Trường Không giật mình.

Kiên trì không đến một phút, hố liền sụp đổ, Hổ Ngạc theo bùn đất bên trong lồng lộn bò ra.

Đội Đi Săn theo phân phó lập tức kéo căng dây thừng.

Gần ba mươi người mỗi bên đồng thời ra lực, khiến Hổ Ngạc một lần nữa bị kéo nằm bẹp ra đất.

Nhưng lúc này, nó không còn bị động như trước, lập tức bày ra đòn sát thủ "Tử Vong Lăn Lộn"

Đáng tiếc, đối thủ của nó cũng không phải yếu. Dây thừng to như bắp chân là chuyên môn vì nó định chế, lại do gần ba mươi người, mỗi người chí ít tay nâng bốn, năm trăm cân cự thạch, lấy tư thế kéo co đồng thời phát lực phải là mạnh đến chừng nào.

Hổ Ngạc cho dù điên cuồng, trong nhất thời cũng không đứng lên được, chỉ có thể phát ra trận trận tiếng gào.

Đầu lâu to lớn cúi trên mặt đất, cái đuôi bốn phía vung vẩy tứ tung, nhấc lên từng đợt bụi đất mịt mù, Khí Huyết Chi Lực trên người càng là liều mạng tiêu hao, hi vọng có thể tránh thoát trói buộc.

Thế nhưng là nó càng giãy dụa, trên người lưới lớn thì càng thít chặt, mà đám người cũng gắt gao lôi kéo dây thừng không chịu buông lỏng.

Đôi bên tranh đấu chừng hơn năm phút, Hổ Ngạc tựa hồ bắt đầu đuối sức, trên người đường vân huyết hồng cũng từ từ nhạt đi.

Lý Trường Không hiển nhiên sẽ không chờ Hổ Ngạc tiêu hao hết khí huyết, vội vàng hô to:

"Mau dùng trường thương, đâm vào mắt, xoắn nát đầu nó"

Lộc Trục nãy giờ ngứa ngáy đã lâu, nghe được đến Thần Minh phát lệnh, thế là không nói hai lời, lựa một vị trí thích hợp, xách lên trường thương nhảy lên, sau đó một kích toàn lực hướng đến mắt Hổ Ngạc.

Lộc Thuấn cùng Túc Hà chỉ so với Lộc Trục chậm một nhịp, trên tay trường thương cũng hướng một con mắt khác đâm tới.

Mũi thương của Lộc Trục hiển nhiên tới trước, một phát liền ghim trúng mắt trái Hổ Ngạc, phải biết Hổ Ngạc còn dùng đầu giãy dụa, một thương này trúng đích, đủ thấy kỹ thuật của Binh trưởng Xích Quỷ Tộc vẫn là tương đối cao.

Không chỉ như thế, một thương này, để ưu thế vũ khí vật liệu thép liền biểu hiện ra nổi bật.

Đầu thương sắc bén, không chỉ đâm thủng mắt Hổ Ngạc, còn đâm xuyên tới đầu của nó. thạch mâu trước kia chắc chắn là làm không được.

Lộc Trục một kích đắc thủ, hung hăng đem trường thương khuấy động. Hổ Ngạc lần nữa chịu đến đau đớn thảm liệt, trong cổ họng phát ra tiếng kêu tê tâm liệt phế, trên người đường vân lại một lần nữa muốn dấy lên.

Lộc Thuấn cùng Túc Hà mặc dù phản ứng cũng nhanh nhưng Hổ Ngạc đột ngột vùng vẫy để bọn hắn chỉ đâm vào sương sọ, không gây ra được vết thương chí mạng.

Hổ Ngạc theo phản xạ há ra miệng rộng, muốn quay đầu đi cắn hai người nhưng vì trở ngại mành lưới, lại là nỏ mạnh hết đà, thành ra cũng chỉ là phô trương thanh thế.

Não là bộ phận chủ yếu của sinh vật, bị một đòn kia của Lộc Trục, nó còn hoạt động thực tế là phản ứng bản năng, đến lúc này thần kinh phôi bại, cũng phải sinh sinh gục xuống

Nằm trên đất giãy dụa thêm ít phút, tới lúc Lý Trường Không nhìn xem chiếc đuôi đã không còn cử động, hắn biết đại sự đã thành.

"Ha ha ha"

Mặc dù là lần thứ hai săn tới hung thú nhưng so với thảm trạng lúc trước, hiện tại tình huống là khác rất nhiều.

Lý Trường Không kích động giơ lên nắm đấm, cười như điên.

Cho mày hung, cho mày cuồng, còn không phải rơi vào tay tao, biến giày da, biến túi LV à?

Đương nhiên kích động cũng không chỉ Lý Trường Không, Đội Đi Săn cũng là như thế, nhất là những người mới tham gia săn giết hung thú lần đầu, tiếng reo hò vang lên không ngớt!

"Lộc Trục, đem hung thú trói lại!"

Hưng phấn giảm bớt, Lý Trường Không liền nhanh chóng an bài giải quyết thành quả.

Mặc dù Hổ Ngạc có vẻ đã chết, nhưng vì cẩn thận, hắn vẫn để Lộc Trục ngay cả miệng của nó cũng trói.

Hiển nhiên lo lắng của hắn là dư thừa, hung thú cũng không phải quái vật gì giết không chết, đầu óc đều bị quấy nát, đã chết không thể chết lại.

*****

Sơn cốc Xích Quỷ Bộ Tộc,

Bộ Tộc thành lập, Tế Đàn đã không còn là Tế Đàn lúc trước.

Chỉ thấy, bốn góc chẳng còn trống rỗng, sừng sững bốn bức mộc điêu cao chừng hai mét lấy mẫu thể Phượng Hoàng, Thanh Loan, Chu Tước, Đại Bằng chạm khắc mà thành.

Tứ đại thánh thú hùng dũng uy nghiêm, nương theo thẩm mỹ hiện đại của Lý Trường Không thiết kế, trông coi bốn hướng, bảo hộ Đồ Đằng, tạo cho không khí nơi này trở nên thần thánh.

Thêm nữa bên cạnh Đồ Đằng còn đứng một thân cây to bằng bắp chân, cao chừng mười lăm mét, trên ngọn treo một lá cờ, phía dưới dùng một khối đá làm chân đế.

Đây là Tộc Kỳ của Bộ Tộc, hai mặt lá cờ vẽ hình Lạc Điểu cách điệu, lại nổi bật lên hai chữ Xích Quỷ viết kiểu thư pháp.

Lá Tộc Kỳ này, Lý Trường Không lấy áo phông của hắn cắt ra chế tạo, họa tiết là dùng bút lông chuyên dùng đánh dấu đồ mộc vẽ nên.

Bút pháp đơn giản nhưng tổng thể thiết kế nhìn qua rất có khí thế.

Lúc này, Lý Trường Không đang đứng tại Tế Đàn, hung thú lần này săn đến, hắn là muốn đem làm lễ tế cờ.

Phía dưới, tộc nhân đều đã tập trung đầy đủ, ai nấy đều bày ra vẻ phấn khích, nhất là người của Mân Bộ Lạc lần đầu thấy đến Hổ Ngạc.

Hung thú không nên để chết quá lâu vì sẽ giảm hiệu quả tế tự, Lý Trường Không giơ hai tay ra hiệu mọi người im lặng, sau đó hùng hồn lên tiếng:

"Tộc nhân của ta!

Từ xưa đến rày, hung thú ỷ vào sức mạnh tới đoạt đồ ăn, chiếm nguồn nước, thậm chí giết hại dũng sĩ của chúng ta.

Nhân loại vì yếu đuối đã phải nhẫn nhịn những điều này, chuyện đó thật có bao nhiêu uất ức cùng đáng giận!

Nay, trời cao thương đến, ta thuận lòng người, đem hung thú tại đây chém giết, lấy đầu của nó tế bái Tộc Kỳ, dùng máu của nó chứng minh nhân tộc thượng đẳng.

Dã thú dù đông, cũng có thể giết, hung thú dù mạnh, cũng có thể diệt.

Các tộc nhân, chỉ cần có lòng dũng cảm, không có gì chúng ta không chinh phục được!

Hung thú sẽ không lại dám tấn công, đói khát sẽ không còn gây lo sợ!

Tất cả! Từ Xích Quỷ Tộc thành lập, sẽ triệt để bắt đầu.

Tộc nhân! Hãy nhớ lấy lời này!"

Lý Trường Không hô hoán xong, như cũ phía dưới liền một mảnh ồn ào, dã nhân có thể không hiểu hết ý nghĩa những lời hắn nói nhưng lại hoàn toàn cảm thụ được một thứ khí thế tự tin chưa từng có trước đây.

Đúng, đó chính là sự tự tin, thay thế cho tất cả những yếm thế trước đây họ từng gánh chịu. Con người có thể chiến thắng thiên nhiên, chinh phục hung thú, giành lấy cuộc sống hạnh phúc về mình.

Gần năm trăm con người ồn ào xúc động nằm rạp xuống đất, phía trên Hư Ảnh Đồ Đằng liên tục hấp thu tinh thần chi lực.

Tại trên thân Hổ Ngạc có từng dòng Khí Huyết Chi Lực đỏ thẫm chảy ra, xuôi theo Tế Đàn chảy vào thân Mộc Điểu.

Lý Trường Không chờ nó hấp thu hết khí huyết, liền để Lộc Trục đi thu lấy Tinh Hạch cho mình.

Lộc Trục đã có kinh nghiệm trước đây, rất nhanh liền làm xong nhiệm vụ.

Cầm viên Tinh Hạch óng ánh đường vân huyết hồng, Lý Trường Không như cũ hướng phía dưới hỏi:

"Là ai tới chịu Đồ Đằng thử thách?"

Cơ hội trở thành Đồ Đằng Chiến Sĩ ngay trước mắt, hiển nhiên rất đông chiến binh lập tức tiến lên, bất kể chuyện này bọn họ đều biết còn có nguy cơ mất mạng.

Lộc Thuấn chờ đợi đã lâu, lúc này liền vọt lên phía trước hướng Lý Trường Không vỗ ngực:

"Thần Minh! Ta nguyện vì bộ tộc làm ra cống hiến càng lớn! Hãy cho ta chịu thử thách lần này!"

Lý Trường Không cũng là có ý chọn Lộc Thuấn từ đầu, chưa nói tên này rất thuận mắt hắn, chỉ riêng Lộc Thuấn đã vì bộ lạc làm ra nhiều chuyện cũng đủ để ban cho hắn cơ hội này.

"Được! Lộc Thuấn lên đi!"

Thấy Thần Minh chấp thuận, Lộc Thuấn vội vàng cảm tạ bước tới, phía dưới những người khác thấy vậy cũng đành thôi. Dù sao đây cũng là ý chí Thần Minh chọn lựa, ai dám đi phản đối.

Lý Trường Không nhìn biểu hiện tiếc nuối của bọn họ, mỉm cười động viên:

"Các ngươi cũng không cần thất vọng! Chờ Lộc Thuấn trở thành Đồ Đằng Chiến Sĩ, ta lại đem các ngươi đi săn càng nhiều hung thú trở về, lúc đó các ngươi ai cũng có cơ hội"

"Ngô... Ngô... Cảm tạ Thần Minh! Cảm tạ Thần Minh"

Đám chiến binh nghe xong, lại là bừng bừng phấn chấn.

Đúng, bộ tộc săn hung thú, lại không phải sẽ chỉ săn một đầu. Bọn họ còn có cơ hội đây, chờ lần sau sẽ là đến lượt mình, vấn đề chỉ là chờ đợi thêm mà thôi.

Lộc Thuấn đi lên trên đài, Lý Trường Không dặn dò cẩn thận một lần nữa, nói hắn cần phải hết sức chịu đựng. Thấy Lộc Thuấn gật đầu tỏ ý sẵn sàng, nghi thức tiếp theo liền được thực hiện.

Kết quả, một màn giống như Lộc Trục trước đây xảy ra, vô cùng thảm trạng.

Lộc Thuấn cả người căng trướng, be bét máu, âm thanh la hét đau đớn vang dội cả Tế Đàn.

Mãi cho đến khi Hư Ảnh rung động, để Đồ Đằng hấp thu lấy khí huyết trên người, sự tình mới dần bớt căng thẳng xuống.

Dã nhân, ý chí quả nhiên đủ mạnh, Lý Trường Không nhìn cả quá trình mà run rẩy không thôi, hắn tự nhủ nếu bản thân là Lộc Thuấn, có lẽ sẽ khó vượt qua nổi một màn này.

Lộc Thuấn vượt qua thử thách, thành công tấn thăng Đồ Đằng Chiến Sĩ, nhưng khác với Lộc Trục, huyết vân của hắn càng là nổi lên dày đặc ở chân.

Lý Trường Không suy nghĩ một hồi, cảm giác chuyện này hẳn có liên quan đến thiên phú của mỗi người. Thế là, liền bảo Lộc Thuấn thử chạy một chuyến.

Quả nhiên, Lộc Thuấn vừa động, cả người như sao xẹt lướt đi, để lại trên mặt đất từng cái dấu chân sâu hoắm, lực phát động vừa nhìn liền biết là rất lớn.

Lý Trường Không ước lượng một chút, cảm thấy tốc độ của Lộc Thuấn phải nhanh gấp năm, sáu lần bình thường, tương đương với tốc độ của Lang Báo, loài dã thú có tốc độ nhanh nhất trong rừng mà hắn từng thấy.

Nghĩ đến Lộc Trục có cánh tay mạnh mẽ, Lộc Thuấn lại là ưu thế ở đôi chân, Lý Trường Không bất giác tưởng tượng bản thân nếu có được đến cái gì Bài Vân Chưởng với Phong Thần Thoái, phải chăng liền có thể tại thời đại này sinh sinh tạo ra phiên bản dã nhân Bộ Kinh Vân cùng Nhiếp Phong huynh đệ?

Nghĩ thì cũng là nghĩ, Lý Trường Không cũng chỉ cười trừ, nhưng là trong lòng lại mơ hồ tự hỏi, thế giới này thần kỳ như vậy, liệu đâu đó sẽ có võ học hay không?

Cái này, cứ chờ tương lai đi khám phá đi!