Chương 33: Lại săn hung thú
Bộ tộc hợp nhất trong thời gian ngắn liền đi vào quỹ đạo phát triển ổn định, ngày ngày Đội Đi Săn chia hai nhóm, một phụ trách đi săn, một đi thu thập Nỗ, lương thực chế biến cùng tích trữ mỗi lúc một nhiều.
Mỏ muối bên kia, vì có Lộc Trục đánh thông, dã thú sợ hãi không dám tới uy hiếp người bộ tộc, Lý Trường Không để Lộc Thuấn mang một đội chiến binh mấy ngày liền đều chuyên môn đi tới đó, mang về rất nhiều muối.
Sức lực chiến binh hiện tại rất lớn, mỗi người đi một lần đều gánh được về tối thiểu hơn trăm cân muối thô cho nên kho trong sơn động cũng là chất đầy loại gia vị này, đầy đủ cho bộ tộc sử dụng ít nhất một năm.
Mỏ muối ở xa, tạm thời Lý Trường Không sẽ chưa phân tinh lực đi bá chiếm, dù sao muối cũng lấy đến dễ dàng như vậy, trước mắt vẫn là không cần thiết chạy đến mở khai trường.
Mà sự tình hắn thật để tâm lúc này, chính là chuẩn bị lại đi săn giết một đầu Hổ Ngạc, lấy đầu hung thú này đem tế cờ, tuyên cáo đất trời sự ra đời của Xích Quỷ.
Việc này cũng có thể chế tạo cảm giác vinh quang đồng thời gia tăng tính gắn kết của tộc nhân với bộ tộc.
Hiện tại, Tổ Thuộc Da đã biên xong lưới lớn cùng dây thừng, kích cỡ sợi lưới so với trước kia còn tăng gấp đôi, độ rắn chắc là tương đối đảm bảo, trước mắt thiếu nhất vẫn là vũ khí có thể thương tổn được Hổ Ngạc.
Lý Trường Không vì việc này liền đi lục lọi trong đống công cụ đồ mộc của mình.
Cân nhắc rất lâu, hắn cuối cùng mới cắn răng lấy ra bốn cái đục đầu bẹt chế thành mũi trường thương. Những dụng cụ này theo hắn từ hiện đại xuyên đến, đều là dùng một cái thiếu một cái, cho nên Lý Trường Không rất không nỡ dùng.
Nhưng là Hổ Ngạc làn da cứng rắn, thạch mâu đối với nó làm không ra thương tổn gì cho nên muốn săn đến nó, Lý Trường Không chẳng thể không làm ra hi sinh.
Bốn cái đục đem mài giũa về sau, trực tiếp thành từng chuôi đầu thương sắc bén. Cán thương là phải dùng gỗ đến chế tác, tuy không phải kim loại nhưng cũng là một loại gỗ tương đối cứng chắc cùng bền dẻo, khối lượng lại rất nặng.
Đây chính là loại gỗ Mân Bộ Lạc dùng làm rào vây, Lý Trường Không dùng Tuệ Nhãn mà xem thì biết nó gọi là Thiết Bản Mộc, là một loạt vật liệu rất tốt.
Hao tổn gần một tuần lễ, hắn rốt cục làm ra bốn cây trường thương, mỗi cây nặng chừng 10kg.
Cán thương dài hai mét, mũi thương hàn mang lập loè, trải qua dày công mài dũa đã dị thường sắc bén.
Lộc Trục lúc nhận thương thì liền như nhặt được chí bảo, hắn hăng hái cầm trường thương một trận vung vẩy, dễ dàng đâm xuyên vào vách đá, cán thương chịu phản lực khổng lồ trực tiếp trở nên uốn lượn, nhưng trước sau kiên cường chịu đựng không hao tổn.
Những người khác nhìn thấy một màn, nhao nhao dồn sự chú ý vào ba cây thương còn lại trên tay Lý Trường Không mà đỏ mắt, vũ khí này thực sự quá lợi hại rồi.
Vũ khí là có hạn, cần giao đúng người mới phát huy ra tác dụng lớn nhất. Lý Trường Không đương nhiên đã có lựa chọn, hắn gọi Lộc Thuấn, Túc Hà cùng với Lộc Đỉnh lên ban cho trường thương.
Lộc Đỉnh tuy không tham gia trực tiếp vào săn bắn nhưng là cận vệ thiếp thân, Lý Trường Không cảm thấy vẫn nên ban cho hắn một thanh vũ khí đủ sắc bén, biết đâu có ngày nhờ nó lại cứu được hắn một mạng.
Suy nghĩ này thật có chút vị kỷ, nhưng con người mà, mấy ai sẽ không cân nhắc vì mình đây.
Lộc Đỉnh được Thần Khí, mặt chính là lúc xanh lúc đỏ, nhưng hắn cũng chẳng biết nói gì chỉ ôm chặt trường thương rồi hướng Lý Trường Không xúc động tuyên thệ: "Thần Minh, ta nguyện cùng thương này sinh tử, bảo vệ đại nhân an toàn"
Ngoài trường thương, da Hổ Ngạc săn được lần trước cũng đã được Tổ Thuộc Da chế tác thành sáu bộ áo giáp. Không giống với thời điểm chiến đấu, da cá sấu lúc bình thường có điểm giống săm lốp, tính bền dẻo rất đủ, thành viên Đội Đi Săn trang bị lên lực phòng ngự tăng lên rất lớn.
Vũ khí chuẩn bị đầy đủ, Lý Trường Không cũng liền không đợi, mang lên Đội Đi Săn, lập tức tiến quân bờ sông.
Có kinh nghiệm lần trước, tại vị trí cách mép nước khoảng 30m, hắn cho Đội Đi Săn đào một cái hố lớn, dự định đem Hổ Ngạc kéo lên bờ sau đó cho rơi vào hố, tiếp đó dựa vào nó và mành lưới đem nó vây khốn.
Ngoài ra, từ bờ sông đến miệng hố, Lý Trường Không còn bày lấy một chút con lăn. Gọi là con lăn thực chất là những thanh gỗ tròn, ý đồ là sau khi Hổ Ngạc bị tóm, những thanh gỗ này sẽ giống như băng chuyền giúp Đội Đi Săn dễ dàng kéo nó xuống hố.
Đơn giản chỉ là chuẩn bị cạm bẫy, liền tốn thời gian một ngày, nhưng là chút lòng kiên trì ấy, Lý Trường Không vẫn phải có.
Ngày thứ hai, hắn thật sớm liền dẫn người đến bờ sông nằm vùng câu Hổ Ngạc.
Dòng sông so với trước, bởi vì hạn hán kéo dài, nước trực tiếp rút ngắn một nửa, trong sông Hổ Ngạc cũng có vẻ thưa thớt.
Dựa theo chiến thuật đã thảo luận, đội ngũ ai vào việc nấy.
Lộc Trục thuần thục dùng dây thừng buộc vào con mồi, sau đó cắt yết hầu, ném xác tới bờ sông, đem toàn bộ cạm bẫy thiết trí tốt.
Vạn sự sẵn sàng, liền chờ Hổ Ngạc mắc câu.
Lý Trường Không một khắc không ngừng quan sát mặt sông động tĩnh, lẳng lặng chờ đợi con mồi.
Qua cả buổi, mới rốt cục có một con Hổ Ngạc dựa theo bọn hắn thiết trí lộ tuyến dẫm lên cạm bẫy.
Ngay khi hai chân trước của nó giẫm vào miệng thòng lọng, lập tức Lý Trường Không giơ tay phát động:
"Kéo"
Một chữ này bên trong, không biết bao hàm bao nhiêu tình cảm.
Kích động, hưng phấn, sợ hãi, kích thích, đủ loại cảm xúc đan vào một chỗ, để thanh âm của hắn đều có chút run rẩy.
Rốt cục lại muốn cùng loại hung thú khủng bố này một lần nữa khai chiến!
Đội đi săn nhận lệnh, lập tức ào ào kéo lên, Hổ Ngạc chưa kịp phản ứng, thân thể đã theo dây thừng dẫn dắt bị lôi đi.
Mà dưới thân thể của nó, con lăn phát huy tác dụng chuyển động thật nhanh, phát ra âm thanh sàn sạt.
Khoảng cách 30m nói ngắn cũng không ngắn, nhưng dưới lực lượng khổng lồ của Đội Đi Săn, Hổ Ngạc trên cơ bản không có làm ra kịp phản kháng, theo một tiếng ầm vang liền bị kéo rơi vào trong hố.
Con mồi vào hố, đội đi săn liền đình chỉ lôi kéo, đồng thời đem tấm lưới lớn úp xuống.
"Ầm ầm"
Hổ Ngạc lúc này cũng đã nhận ra bản thân lâm vào nguy hiểm, thế là ra sức vùng vẫy muốn trèo lên trên.
Thế nhưng độ dài rộng của hố là dựa vào kích thước của nó mà thiết chế, vì chân của cá sấu tương đối ngắn thành ra không gian chập hẹp liền hoàn toàn kiếm chế nó hành động.
"Để ta diệt nó!"
Lộc Trục hào hứng hô to, tay nâng lên tảng đá nặng chừng năm, sáu trăm cân sau đó "Hây A…" hét lớn một tiếng, toàn lực ném xuống.
Cự thạch quán chú lấy sức mạnh khổng lồ của Lộc Trục phi tốc hạ lạc, ngay sau đó cùng đầu Hổ Ngạc phát sinh va chạm kịch liệt.
"Ầm... Rốp"
Lý Trường Không rõ ràng nghe được tiếng xương đầu vỡ nát, quả thực chính là rợn cả người.
"Grecccc!"
Một tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên, trong chốc lát, tảng đá vừa bị ném xuống bị Hổ Ngạc hất ngược lên, kém chút rơi trúng người Đội Đi Săn.
Giống như lần trước, Hổ Ngạc dính phải vết thương chí mạng, liền sẽ cuồng hóa, trong nháy mắt toàn thân bao trùm lên đường vân huyết sắc kỳ dị, thân thế nó ở dưới hố điên cuồng dãy dụa, va đập với nền đất.
Thành hố theo đó không ngừng sụp đổ, Lý Trường Không đứng ở trên đều cảm nhận được mặt đất rung chuyển dữ dội, sức mạnh khiến cho người ta kinh tâm động phách.
Hổ Ngạc không chết, Lộc Trục đương nhiên sẽ không dừng lại, hắn tiếp tục nâng lên một khối đá khác, sau đó hung hãn ném xuống, một kích này lại càng khiến Hổ Ngạc trở nên cuồng liệt.