Chương 29: Úy lạo
P/s: nay ta đăng sớm để tròn 30 chap đủ điều kiện đánh giá truyện! Bà con cho nhận xét tác lấy động lực nhé!
Bộ lạc nhân khẩu tăng vọt, rất nhiều chuyện đều cần một lần nữa hoạch định thật tốt.
Mân Bộ Lạc nếu lập tức di dời nhất định là sẽ loạn, cho nên Lý Trường Không dự định bọn họ trước lưu tại nơi này đem đồ vật cần mang đi đóng gói, thuận tiện hỗ trợ thu thập lấy cây Nỗ.
Chờ hắn trở về an bài, đem quy hoạch lại bộ lạc một lần nữa ổn thỏa thì lại tới dẫn người Mân Bộ Lạc đi.
Dù sao sự tình vẫn là phải từng bước mà làm, muốn nóng vội cũng nóng vội không được.
Lý Trường Không cùng đám Túc Thông, Túc Hà nói chuyện, bọn họ không do dự liền đáp ứng xuống.
Giao phó xong những chuyện này, cũng đã nửa buổi chiều, Lý Trường Không vì lo ngại mãng xà, thế là vội vã rời đi.
Ra khỏi bộ lạc, Lộc Thuấn có chút nhịn không được hỏi:
"Thần Minh đại nhân, bộ lạc quy thuộc chẳng phải đều làm nô sao? Vì cái gì phải đối tốt với bọn họ?"
Lý Trường Không nheo mắt nhìn nhìn Lộc Thuấn, cảm thấy tên này đầu óc cũng là chịu khó vận động, không ngại mở mang cho hắn:
"Ngươi biết đại bộ lạc sao?"
"Biết! Ngày trước, ta từng gặp qua một cái đại bộ lạc từ phương Bắc đi qua", Lộc Thuấn gật đầu.
"Ngươi có muốn Âu Bộ Lạc cũng trở thành Đại Bộ Lạc không?"
"Muốn a!"
"Vì sao?"
"Mạnh a!"
"Ừm vậy ngươi cảm thấy vì sao họ mạnh?"
"Vì Đại Bộ Lạc bắt được nhiều hung thú, chế tạo được nhiều Đồ Đằng Chiến Sĩ a!", Lộc Thuấn nghiêng đầu nghĩ ngợi một hồi mới đáp.
"Ha ha, vậy vì sao họ bắt được nhiều hung thú mà Âu Bộ Lạc trước đây thì không?"
Lại một câu hỏi khó, Lộc Thuấn suy tư hồi lâu, rồi nói:
"Bọn họ nhiều chiến binh a, nhiều chiến binh sẽ săn được hung thú"
Lý Trường Không hài lòng gật đầu:
"Đúng rồi! Vậy Ta thu nạp Mân Bộ Lạc, vì bộ lạc tìm thêm chiến binh, ngươi thấy có đúng hay không?"
Nô chỉ làm việc khổ nhọc, không thể chiến đấu. Chỉ có tộc nhân mới có tư cách cầm lên vũ khí, trở thành chiến binh. Lộc Thuấn cũng biết điều này!
Thần Minh thì ra bắt người là vì chuẩn bị săn hung thú, Lộc Thuấn hiểu ra ánh mắt liền trở nên sáng rỡ, là một chiến binh, hắn khao khát trở thành Đồ Đằng Chiến Sĩ thật lâu rồi.
Lý Trường Không nhìn vẻ mặt Lộc Thuấn biến đổi, lại bổ sung thêm:
"Muốn trở thành Đại Bộ Lạc, ngoài có sức mạnh lớn, còn cần nhiều người ra sức kiến tạo bộ lạc. Âu Bộ Lạc hiện tại thật rất ít người, để Mân Bộ Lạc gia nhập, chúng ta sẽ có thêm người để làm việc"
Lộc Thuấn gật gù ra vẻ hiểu biết, sau đó hào hứng nói:
"Thần Minh đại nhân, vậy chúng ta lại đi bộ lạc khác, chinh phục bọn hắn, để bọn hắn tới giúp chúng ta đi săn hung thú, đi làm lớn mạnh bộ lạc"
Lý Trường Không vừa nghe xong, trán liền đen.
Mẹ nó, thằng này thật là có tư chất xưng hùng, vừa thấy được lợi, liền muốn đem binh xâm lược, quả là nhân tài a!
"Không vội! Hiện chỉ cần một cái Mân Bộ Lạc liền đầy đủ"
Lý Trường Không hiển nhiên không đồng ý, nhân khẩu cùng các điều kiện sinh tồn phải tính toán ở một mức cân bằng, nếu không đột ngột tộc nhân tăng vọt, hắn cũng không biết làm sao nuôi ăn, nuôi ở.
Lộc Thuấn nghe xong, cũng không nhiều lời nữa, dù sao Thần Minh dự định chắc chắn là không sai.
Một đường hữu kinh vô hiểm trở về đến sơn cốc, vừa đến nơi, Lý Trường Không liền triệu tập tộc nhân, đứng ở tế đàn hô lớn:
"Tộc nhân của ta! Ta ở đây để thông báo cho các ngươi biết các dũng sĩ của chúng ta vừa đánh bại kẻ thù ngỗ ngược, vì bộ lạc giành lấy quang vinh trở về. Chúng ta hãy hướng về Đồ Đằng, cảm tạ Thần Linh đã ban cho chúng ta sức mạnh, ban cho chúng ta ý chí để trừng phạt bất kỳ kẻ địch nào dám xâm phạm chúng ta"
"Ngô... ngô... Đồ Đằng Vĩ Đại... Đồ Đằng Vĩ Đại... Chiến Thắng... Chiến Thắng"
Bộ lạc hôm nay xuất chiến là tin tức người nào cũng biết, nghe Thần Minh hô hào, mấy trăm người liền hưng phấn ào ào quỳ bái, thắng lợi là chuyện tốt a.
Hư ảnh theo đó trong chốc lát liền xuất hiện, thu lấy từng tia Tinh Thần Chi Lực của tộc nhân, đem cường hóa linh hồn thể.
Lý Trường Không đợi đám người tế bái xong, lại tiếp tục tuyên bố xuống:
"Ta mang binh trừng phạt kẻ địch là hợp với lẽ trời. Nhưng kẻ địch vì khuất phục trước sức mạnh của tộc ta, đã cầu Đồ Đằng tộc ta bảo hộ, xin Chiến Sĩ tộc ta che chở. Âu Bộ Lạc có dám tiếp nhận bọn chúng hay không?"
"Dám... dám... dám!"
Phía dưới một đám tộc nhân hưng phấn bừng bừng, cho dù đều là dã nhân nhưng khoái cảm chinh phục vẫn là tồn sâu trong nhân tính.
Văn minh của loài người, thực tế vẫn luôn là một quá trình chinh phục, chinh phục thiên nhiên, chinh phục lãnh thổ, chinh phục biển cả, chinh phục không gian...
Nếu không có nhu cầu khám phá cùng chinh phục, hẳn sẽ không thể xuất hiện xã hội văn minh hiện đại.
Lý Trường Không nhìn không khí phấn khích dưới đài, mỉm cười nói:
"Địch nhân gọi là Mân Bộ Lạc. Nếu các ngươi đều đã đồng lòng, Mân Bộ Lạc trong một vài ngày tới sẽ đến đây gia nhập vào Âu Bộ Lạc. Về sau, mọi người đều được chung Thần Minh che chở, được Đồ Đằng ban cho sức mạnh. Đã là tộc nhân một tộc, các người phải lẫn nhau cống hiến vì sự lớn mạnh của Bộ Lạc. Các ngươi nguyện ý hay không?"
"Nguyện ý! Nguyện ý!"
Âu Bộ Lạc trăm người như một mở miệng, trong lòng có một cỗ cảm giác không hiểu tự nhiên sinh ra. Mới đó thôi, bọn họ còn vì một miếng ăn mà lo lắng, giờ đã lại được bộ lạc khác khuất phục tìm tới quy thuộc, quả nhiên tại Thần Minh dẫn dắt, bộ lạc đã biến nên cường đại.
Lý Trường Không tuyên bố xong, liền để mọi người đi làm công việc. Chính hắn gọi Lộc Huyền tới thảo luận.
Lộc Huyền là người thông tuệ, nhưng cả ngày chỉ sáng chiều chủ trì tế bái có phần lãng phí tài năng. Thế là Lý Trường Không trước đó liền cân nhắc giao cho ông ta thêm một cái chức "quản sự", chịu trách nhiệm thống kê vật tư trong bộ lạc
Lộc Huyền giống như là có thiên phú, không những có thể nắm được bộ số đếm, còn có cách dùng than củi ghi chép thông tin riêng trên bảng gỗ mà Lý Trường Không xem không hiểu.
Ông ta như thường lệ báo cáo báo cáo một chút tình hình sản xuất trong ngày. Số liệu không có gì đặc biệt ngoài việc tộc nhân hôm nay đi ra ngoài chặt được hơn trăm cây Nỗ mọc hoang xung quanh.
Lý Trường Không nghe xong, đánh giá một chút, những cây này có thể sơ chế tầm 2 tấn tinh bột, chỉ đủ cho bộ lạc ăn được hai tuần.
Muốn quy mô sản xuất, vẫn cần đến rừng Nỗ gần với Mân Bộ Lạc vận chuyển về sơn cốc, dựa vào đó mới đủ nguyên liệu đại lượng tích trữ.
Lý Trường Không tính toán một chút, để đảm bảo cả người của Mân Bộ Lạc cũng đầy đủ đồ ăn, vậy phải thu thập lưu kho ít nhất 100 tấn trở lên, con số này vừa nghe thì rất doạ người nhưng thực tế sức ăn dã nhân là thật lớn a, thả cho bọn họ thoải mái, một người một ngày dễ dàng tiêu hao hết 3 cân tinh bột, mà 500 người thì chính là 1 tấn rưỡi a. Thật sự là con số rất khủng khiếp!
May mắn là, tinh bột bảo quản cũng không phiền phức, đem phơi khô liền có thể cất chứa rất lâu.
Đồ ăn xem như có phương hướng, riêng chỗ ở lại phải cân nhắc lại một lần.
Lý Trường Không dự định là muốn kiến tạo sơn thôn nhưng vị trí thích hợp nào có dễ tìm, cho nên trước mắt vẫn là để mọi người chen chúc một chút, chờ tìm được địa điểm mới lại nghĩ sau.
Tính toán, Lý Trường Không kêu lên Lộc Ban, cậu thiếu niên này kể từ lần giúp hắn dựng bậc thang, sau lại tham gia vào kiến thiết tường vây, tay nghề thợ nề là tăng lên rất khá.
Mà hiện tại, Mân Bộ Lạc gia nhập, không thể không kiến tạo thêm nhà ở.
Bộ lạc điều kiện hạn chế nên Lý Trường Không tạm thời sẽ không nghĩ đến cái gì công trình chắc chắn, chủ yếu giống như Âu Bộ Lạc, dùng gỗ cùng lá cây làm một túp lều tranh, mỗi cái phân cho một gia đình, trước hết cho mọi người có nơi ẩn núp.
Ngoài ra, hắn còn định làm một cái lều lớn, bên trong bày ít khúc gỗ làm ghế, nơi này sẽ là phòng họp tạm thời của bộ lạc, có cái gì cần thương nghị sẽ có chỗ tổ chức, tránh khỏi tình trạng mỗi lần họp là phải ngồi dưới đất, bộ lạc ngày càng lớn mạnh, làm việc cũng là cần chút nghi thức đây.