Chương 30: Sinh hoạt giàu có
P/s: nay ta đăng sớm để tròn 30 chap đủ điều kiện đánh giá truyện! Bà con cho nhận xét tác lấy động lực nhé!
Lộc Ban nhận nhiệm vụ rời đi, Lý Trường Không lại gọi lên đám Ô Nương cùng với người phụ trách đội thuộc da tên Lộc Hoa, giao cho các nàng chuẩn bị thêm bát đũa, bình gốm cùng với trang phục.
Hắn muốn gần 200 người Mân Bộ Lạc đi vào đều được đối xử bình đẳng, không những được ăn đồ ăn như Âu Bộ Lạc, uống đồ uống như Âu Bộ Lạc mà cả các điều kiện sinh hoạt khác cũng phải tương đồng, có như thế mới xóa bỏ tâm lý khác biệt, đẩy nhanh hoạt động sáp nhập.
Quá trình chuẩn bị mất hơn một tuần, trong những ngày này vì đảm bảo Mân Bộ Lạc không bị đói, chuyên tâm giúp mình khai thác Nỗ, Lý Trường Không đều để Lộc Thuấn mang đến không ít đồ ăn cho bọn họ.
Mặc dù, Vu của Mân Bộ Lạc nói xung quanh là có hung thú nhưng có vẻ tuyến đường lưu thông giữa hai bộ lạc hiếm có con mồi, cho nên chưa thu hút đến nó, đi lại tương đối an toàn.
Bằng chứng là, đám người Lộc Thuấn qua qua lại lại vài lần cũng không gặp nguy hiểm gì.
Lý Trường Không biêtd được như thế cũng là nhẹ nhõm. Không có hung thú liền tốt, có thể tiếp tục đi rừng Nỗ khai thác lâu dài đây.
Bộ lạc sẵn sàng, hắn cũng không để Mân Bộ Lạc phải chờ đợi, ngay sau đó liền cho Lộc Trục mang theo 80 người khỏe mạnh tới đón bọn họ.
Huy động nhiều người như thế, chủ yếu là để tới chuyển Nỗ, Lộc Thuấn báo về Mân Bộ Lạc đã chặt xuống một góc cánh rừng, cần nhiều người đến mới có thể đem về.
Khoảng cách song phương cũng không phải rất xa, đến tầm trưa, lúc Lý Trường Không đang chuẩn bị dùng bữa, liền thấy Lộc Đỉnh đi vào sơn động của hắn báo cáo:
"Thần Minh, Mân Bộ Lạc đến!"
Lý Trường Không vừa nghe, lập tức đứng lên đi ra ngoài. Tại cửa sơn động, hắn liền thấy một đám người già trẻ lớn bé đang thông qua lối vào lũ lượt tiến vào sơn cốc.
Bộ dáng bọn họ lếch tha lếch thếch, người lớn vai vác lấy từng cây Nỗ khổng lồ, trên thân thì treo lấy lít nha lít nhít đồ dùng, ý định mang đến Âu Bộ Lạc còn tiếp tục sử dụng.
Một đám nạn dân nhìn xem tường vây rộng lớn, cửa thành rộng rãi mà hít sâu một hơi.
Đã vậy, vừa vào cửa liền lại thấy trong sơn cốc hừng hực khí thế công việc, người thì đang đốt lò, người đang chế tác thạch khí, có người chế biến đồ ăn lại có người đang phơi lên rất nhiều những tấm da thú lớn... đem so tràng cảnh tiêu điều trong bộ lạc mình căn bản là chênh lệch rất xa.
Người của Âu Bộ Lạc nhìn thấy Mân Bộ Lạc đến, nhao nhao đi ra nghênh đón.
Thần Minh nói qua, bọn họ cùng mình đồng dạng, đều là tộc nhân, chịu Thần Minh coi sóc, nhận Đồ Đằng che chở cho nên bọn hắn cần vui vẻ tiếp đón những người này.
Mà Mân Bộ Lạc nhìn thấy mọi người chào đón như thế, lo lắng cũng liền vơi đi, tình hình diễn ra giống như Thần Minh thật không có lừa dối bọn họ.
Chừng chín mươi cái lều đều chuẩn bị xong, theo Lộc Huyền an bài phân phối cho từng hộ gia đình của Mân Bộ Lạc.
Tiếp đó, cơm trưa cũng được phát xuống.
Cơm trưa mỗi người bao gồm một cái bánh rán, một bát mì sợi ninh sườn cùng với một bình nhỏ chứa nước.
Mân Bộ Lạc tiếp vào những vật này đầu tiên là ngỡ ngàng, sau đó là thật sắp điên. Trước đó nghe Thần Minh đại nhân nói, mỗi ngày đều có thể ăn vào dạng này đồ ăn bọn hắn còn không tin, dù sao bộ lạc cũng nhiều người như vậy.
Thế nhưng không nghĩ tới, bộ lạc vừa đến đã lĩnh được đồ ăn phong phú, hơn nữa còn đựng trong vật chứa đẹp đẽ như vậy.
Lượng thức ăn này so với trước kia chính là tương đương khẩu phần của vài ngày, thế mà người Âu Bộ Lạc nói đây chỉ là bữa ăn trưa, đồng nghĩa trong ngày còn có.
Bình thường, Mân Bộ Lạc cũng chỉ có bữa sáng cùng bữa tối, thậm chí gần đây con mồi ít, bữa sáng còn ngày có ngày không.
Mà nước lại càng không cần nói, có uống một hớp cũng liền không tệ, đằng này ở đây mỗi người lại được phân một bình đầy.
Thật sự chênh lệch đến làm cho người ta xấu hổ!
Âu Bộ Lạc này đến cùng có bao nhiêu giàu có, có thể thoải mái sinh hoạt như vậy?
Nhưng còn chưa để bọn họ kịp than thở, theo Ô Nương dẫn đầu, Mân Bộ Lạc mỗi hộ lại lĩnh được một cái chậu nước nhỏ cùng một chiếc khăn bằng da thú.
Cái chậu nước này là để lau chùi cơ thể, thực tế bọn họ thực sự quá lôi thôi, lâu ngày không tắm, chính là bốc mùi, lẫn vào Âu Bộ Lạc thật sự không chịu nổi.
Nhìn lấy chậu nước đầy trong vắt, Mân Bộ Lạc bị hù không dám động, đem nước nhiều như vậy chỉ để tắm rửa, đây là lãng phí đến mức nào?
Nhiều người nhát gan còn hoang tưởng, cho rằng Âu Bộ Lạc là muốn đem bọn họ rửa sạch sẽ sau đó nướng ăn?
Ô Nương phải giải thích cùng trấn an rất lâu, Mân Bộ Lạc mới chấp nhận chậu nước này là dùng để cho bọn họ tắm rửa.
Một đám người cẩn thận từng li từng tí dùng tay vúc một chút nước, ở trên mặt nhẹ nhàng lau đi, cảm thụ đến nhiệt độ nước lành lạnh, tại thời tiết nóng bức này, thực tế là quá dễ chịu.
Sau đó, tất cả mọi người nam nữ tách ra, cũng không có cảm thấy xấu hổ, cởi sạch trên người da thú liền bắt đầu lau chùi.
Ai nấy đều cẩn thận từng li từng tí, sợ có một giọt lãng phí.
Tắm rửa xong, trong chậu nước đã biến đen sì, nước cũng đã không cách nào dùng thêm, đành theo người của Âu Bộ Lạc hướng dẫn đem đổ vào rãnh thoát.
Nói tới vấn đề vệ sinh, Lý Trường Không đối với Âu Bộ Lạc cũng có điểm kỳ lạ.
Bọn họ rõ ràng là dã nhân, nhưng vấn đề vệ sinh trong tộc lại có điểm tiên tiến.
Giống như khu vực WC sẽ cách xa khu dân cư một chút, giống như khu chế biến đồ ăn sẽ có đường nước thải dẫn ra ngoài, giống như ăn uống xong đồ ăn thừa sẽ ném đi xa…
Hơn nữa, điểm càng đáng kinh ngạc là, bộ lạc còn có ngôn ngữ hoàn thiện, có số đếm, thậm chí Vu còn có phương thức ghi chép riêng, Lý Trường Không nhiều lúc có cảm tưởng, đám người này không phải là người nguyên thủy tiến hóa lên mà lại càng giống như người hiện đại thoái hóa xuống, thực sự có nhiều điểm khiến hắn khó hiểu.
Nhưng khó hiểu quy khó hiểu, hắn cũng không có cách biết được sự thực là thế nào, cho nên vẫn là chấp nhận như thế, cho khỏi phải nặng đầu suy nghĩ bận tâm.
Trở lại tình hình của Mân Bộ Lạc hiện tại, tắm rửa xong, theo lệnh Thần Minh, Lộc Hoa lại mang tới từng chồng da thú đã xử lý mềm mại bày ra trước mặt đám người.
Vì không biết rõ kích cỡ cơ thể đối phương, Lộc Hoa cũng không vội cắt may thành trang phục, để người của Mân Bộ Lạc lựa chọn da thú phù hợp với cơ thể mình, sau đó liền chậm rãi đi làm cũng chẳng sợ muộn.
Người của Mân Bộ Lạc lại không nghĩ nhiều như thế, lựa được da thú liền trực tiếp mặc lên, nhanh chóng lấy dây mây buộc lại. Ngày hôm nay, bọn họ trải qua quá nhiều điều kinh ngạc, cho nên lúc này nhận được trang phục, biểu hiện cũng không còn quá mức sửng sốt như trước.
Thay vào áo da mới, toàn thân bọn họ rốt cục rực rỡ hẳn lên, trừ khí sắc so Âu Bộ Lạc kém một chút, chỉnh thể tinh thần, diện mạo biến hóa tương đối tốt, nhất là tinh thần, rõ ràng mỗi người đều là vui sướng hân hoan.
Đồ ăn, nước uống, đồ gốm, da thú, mỗi một dạng đồ vật đều vô cùng trân quý, bọn họ thực tế là không nghĩ tới, quy thuận Thần Minh về sau, vậy mà có thể hưởng thụ sinh hoạt tốt đến như vậy.
Thần Minh nhân từ chấp thuận che chở cho bọn họ, từ nay về sau rốt cục có thể vượt qua cuộc sống tha thiết ước mơ, nơi này quả thực chính là Thiên Đường a.
Rất nhiều người đều hạnh phúc muốn khóc, trong lòng đều âm thầm nghĩ đến phải báo đáp Thần Minh, nhất định muốn bảo vệ bộ lạc, bảo vệ sinh hoạt hạnh phúc của mình.