Chương 27: Dao động
P/s: Cảm tạ các đạo hữu sinh ngô, duy thường, Thiết Quan Âm, Tình Nhân Khấu, Quang Massager, Nấm Đẹp Zai, Nguyễn Thiên, DV007, dragon black, Tổng Soái, Rojja, Sphkf54388, oaithuong, Aaron009 đã ủng hộ truyện!
Đang lúc Lý Trường Không dự định cùng đám người Mân Bộ Lạc tâm sự, ngoài cửa đột nhiên xuất hiện thanh âm náo động.
Đội đi săn của bọn họ trở về!
Đám Lộc Trục phản ứng rất nhanh, thoáng chốc đã cầm lên vũ khí, bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Mà phía đối diện, một người giống như là thủ lĩnh của Mân Bộ Lạc giơ lên trường mâu, hung hăng nhìn bọn họ, quát lên:
"Mau thả tộc nhân ta!"
"Hừ... Muốn chết? Không được hỗn xược với Thần Minh đại nhân!"
Lộc Trục hùng hổ bước lên, trong nháy mắt một thân huyết khí bùng phát, khí thế kinh khủng bức người.
"Đồ Đằng Chiến Sĩ!"
Thủ lĩnh Mân Bộ Lạc kêu lên một tiếng, vẻ mặt biến sắc lùi về sau mấy bước.
Hắn nghe được tin bộ lạc bị tấn công, còn chưa kịp tìm hiểu tình huống đã vội vã chạy về, không ngờ tới vậy mà là Đồ Đằng Chiến Sĩ.
Cảm thụ sức mạnh áp bách, Thủ lĩnh Mân Bộ Lạc ánh mắt trở nên căng thẳng, nhất thời không biết phải xử lý ra sao.
Lộc Trục nhìn đối phương tay không mà về, không có con mồi, thế là hướng Lý Trường Không cung kính nói:
"Bọn người này không chịu Thần Minh trừng phạt. Để ta bắt lại bọn chúng!"
Thủ lĩnh Mân Bộ Lạc vừa nghe liền giật nảy cả mình. Không phải vì đối phương nói muốn bắt lại bọn hắn, mà là vì nghe đến mấy chữ Thần Minh.
Thần Minh là cái gì chưa ai nhìn thấy, nhưng là danh hiệu nay lại giống như giấu ở chỗ sâu linh hồn bọn họ, đời đời truyền lại, người người đều biết.
Lý Trường Không nãy giờ vẫn đang đánh giá đội đi săn Mân Bộ Lạc, bọn họ đều là chiến sĩ thông thường, trên người mặc da thú rách nát, vũ khí cũng rất kém cỏi, thậm chí cán mâu đều cong cong vẹo vẹo chẳng thành hình.
Viên thủ lĩnh so với Lộc Trục trước kia thì khá tương tự, hình thể tương đối cường tráng, là một mãnh nhân.
"Ngươi tên gì? Biết lí do chúng ta tới đây không?"
Nghe người được xưng là Thần Minh kia cất tiếng, viên thủ lĩnh chần chờ giây lát, sau đó căng thẳng đáp lại:
"Ta gọi Túc Hà. Ta biết các ngươi tới là vì đòi lại đồ ăn"
Đối phương đã rõ mục đích, Lý Trường Không cũng bớt một phen giải thích, chậm rãi hỏi:
"Uhm... các ngươi cướp đồ ăn của bộ lạc ta, đánh thương tộc nhân ta. Nay ta đem dũng sĩ đến đòi lại, còn phạt bộ lạc các ngươi đền bù, các ngươi chịu hay là không chịu?"
Túc Hà nghe xong lời này chính là khó xử không thôi, Mân Bộ Lạc tình hình càng ngày càng xấu, con mồi bắt tới rất khó khăn.
Tộc nhân vì đói quá, cực chẳng đã hôm qua bọn họ mới đánh liều cướp một chút thức ăn của bộ lạc khác, không nghĩ đến lại chọc phải địch thủ cường đại như vậy.
"Đồ ăn... đồ ăn chúng ta không có để trả"
"Không có?", Lộc Trục vừa nghe, mắt hổ lập tức trừng lên.
"Chúng ta... thật không có a!"
Túc Hà lại bị dọa lui mấy bước, khó khăn giải thích.
Lý Trường Không nghe đến câu trả lời, lại chẳng có gì bất ngờ. Hắn giơ tay lên ngăn Lộc Trục tiếp tục dọa nạt đối phương, chậm rãi nói:
"Các ngươi đã không có con mồi, ta cũng không đi đòi hỏi. Nhưng xâm phạm bộ lạc ta, làm thương tộc nhân ta, các ngươi phải chịu lấy trừng phạt. Theo quy củ bộ lạc, dũng sĩ hai bên bỏ xuống vũ khí, tiến hành quyết đấu tay đôi. Thắng, các ngươi chính là kẻ mạnh, xứng đáng có được con mồi, bộ lạc chúng ta sẽ dâng lên thêm năm đầu Tê Ngưu để bày tỏ lòng tôn trọng. Nhưng thua..."
Nói đến đây, Lý Trường Không nheo mắt nhìn viên thủ lĩnh một lát, mới tiếp lời:
"Thua, Mân Bộ Lạc liền muốn quy thuận Âu bộ lạc chúng ta"
"Không được!"
Túc Hà vừa nghe xong điều kiện, lập tức lắc đầu phủ quyết, trường mâu trong vô thức giơ lên, hướng về phía Lý Trường Không.
Thổ dân ý thức lãnh địa rất mạnh, đối với quy thuận tương đối bài xích.
Trong quan niệm của Túc Hà, quy thuận bộ lạc khác tức là sẽ bị nô dịch. Bộ lạc xâm chiếm sẽ không nuôi được quá nhiều người, cho nên những bộ lạc bị quy thuộc trên cơ bản là sẽ bị áp bức đi sống đời khổ lao.
Cho nên hắn nghe xong đối phương muốn chiếm đoạt bộ lạc mình liền giận, cho dù có là Thần Minh, hắn cũng sẽ liều mình chống lại, quy phục chính là nô lệ a!
Lý Trường Không nhìn phản ứng của Túc Hà, lại quay đầu xem thái độ của những người khác ở Mân Bộ Lạc, phát hiện bọn họ tựa hồ cũng không phản ứng gì, để hắn có chút thất vọng.
"Không đồng ý cũng được! Ta lại đổi một yêu cầu, nếu chúng ta thắng, liền muốn dẫn đi một số người. Thế nào?"
Túc Hà thật là giận, mặc dù e ngại đối phương có Đồ Đằng Chiến Sĩ, nhưng hắn là chiến binh có huyết tính, nghe đối phương mở miệng ngậm miệng liền muốn mang đi tộc nhân, nào sẽ chịu nhịn cho được.
"Các ngươi muốn cướp đoạt người của bộ lạc, chúng ta cùng các ngươi liều"
Túc Hà một lần nữa lăm lăm ngọn mâu, bày ra thái độ người sống ta chết.
Lộc Trục lúc này đã kiềm chế không được, muốn xông lên một tay bóp chết tên xấc xược mấy lần dám uy hiếp Thần Minh.
Nhưng hắn còn chưa động thì trong Mân Bộ Lạc, một lão nhân thấy tình cảnh này liền vội vàng lên tiếng:
"Thủ lĩnh, không thể mạo phạm Thần Minh. Thần Minh là sẽ khống chế lửa, mạo phạm Thần Minh liền dẫn tới Thần Nộ"
Túc Hà nghe xong, nghiêng đầu nhìn Túc Thông một cái, thấy Vu cũng gật đầu công nhận, liền trở nên nao núng.
Thần Minh hai chữ này thật là có chút quá mức nặng nề.
Lộc Thuấn cũng rục rịch, Thần Minh đã đối xử nhân từ đám người này còn không biết điều, thế là lên tiếng:
"Tuân theo quy củ đi, mỗi bộ lạc chọn ra hai mươi chiến sĩ, chúng ta tiến hành quyết đấu"
"Chúng ta không đồng ý!"
Mân Bộ Lạc có rất nhiều người phản đối. Mặc dù đối phương có Thần Minh tồn tại, đó cũng là Thần Minh tộc khác, nếu như quy thuận bị nô dịch cuộc sống sau này sẽ thảm hại hơn.
"Hừ, các ngươi cướp bộ lạc ta, chúng ta cũng đâu có đồng ý?"
Lý Trường Không nghe Lộc Thuấn hỏi ngược một câu thì vô cùng kinh ngạc, dã nhân này vậy mà càng ngày càng hiểu biến báo.
Tràng diện một trận yên tĩnh, Mân Bộ Lạc bị hỏi không đáp ra lời, đúng vậy, bọn họ đoạt đồ ăn cũng không quản đối phương có đồng ý hay không.
Thế là sau cùng, dưới áp lực của Âu Bộ Lạc cùng cam kết không dùng Đồ Đằng Chiến Sĩ từ vị Thần Minh kia, Túc Hà đành lựa ra hai mươi người tiến hành vật lộn.
Túc Hà biết bên mình khả năng sẽ thua nhưng huyết tính chiến binh trong người là không cho phép bọn hắn chưa đánh đã hàng.
Hai nhóm người sắp xếp xong, không nói hai lời liền đánh tới.
Kết cục sau đó kỳ thực không cần nói cũng hiểu, đám Lộc Thuấn người yếu nhất lực lượng cũng vượt qua Lộc Trục trước kia, bọn Túc Hà chính là đơn phương một phía chịu đòn.
Cuộc chiến diễn ra khá đơn giản, quyền đấm cước đá hai ba chiêu, người của Mân Bộ Lạc liền ngã hết ra đất, gượng dậy không nổi.
Bị hành hung qua một trận, đám người đồi phế ngồi dưới đất, tăng thêm trang phục rách rách rưới rưới, càng bày ra vẻ thê lương.
Lộc Thuấn lúc này lại tự chủ trương đi tới nói:
"Các ngươi thua! Thuận Thần Minh ý chí, Mân Bộ Lạc từ hôm nay sẽ quy thuộc Âu Bộ Lạc ta"
Túc Hà vừa nghe, lập tức nén đau giận dữ hét:
"Các ngươi lúc trước nói chỉ cần một nhóm người?"
Hắn thật là sắp điên, đám người này vậy mà dám dối trá thành như vậy.
Lộc Thuấn nhìn Túc Hà một mặt lạnh lùng nói:
"Không phục, chúng ta lại đánh một trận!"
Tục Hà không phục, nhưng Lý Trường Không phục rồi. Trong bộ lạc, hắn tiếp xúc không quá nhiều với Lộc Thuấn cho nên không biết đối phương sẽ "linh cơ" như vậy.
Nhóm chiến binh Mân Bộ Lạc cảm giác bị người đùa giỡn, nổi giận muốn tiến lên, nhưng bọn họ đứng còn không nổi, nói gì tới tái đấu.
So sánh với đội đi săn, những người khác trong bộ lạc liền không có quyết liệt như thế.
Mân Bộ Lạc điều kiện sinh tồn hiện tại quá mức ác liệt, mà đối phương có vẻ đời sống tương đối dễ dàng, từ biểu hiện lúc trước, giống như không phải người xấu, còn đem đồ ăn ngon cho bọn họ đâu.
Mà phía bên mình hiện tại chiến sĩ đánh cũng đều đánh không lại, muốn giữ bộ lạc chính là không có cách nào.
Lòng người theo đó đã bắt đầu hoang mang dao động.