chương 6: tín vật và xuống núi

Vạn Giới Tiêu Dao

chương 6: tín vật và xuống núi

Năm năm sau, trong một gian phòng chất đầy những đồ vật kì quái. Dải rác trên măt đất là đủ các thể loại nào là gỗ vụn, đoạn dây sắt, vải vụn vất lung tung trên mặt đất. Xa xa bên góc tường có dựng một đống đồ vật kì kì quái quái, nếu một người hiện đại ở đây chác hẳn sẽ nhận ra được đó là một đống cỏ ba lá may mắn (thường thì có ba lá, nhưng nếu có lá thứ tư thì sẽ được coi là may mắn), một cái chuông gió làm từ những thanh trúc treo trước cửa, một cái tàu lượn được làm từ những thanh Hắc Tiết Trúc và vải " đã được thử nghiệm và thành công rực rỡ". Đương nhiên người thử là vị sư huynh thật thà Trương Tiểu Phàm của chúng ta,Tiêu dao thì phải đợi đến khi thành công mới dám thử.
Nhìn sang bên cạnh thì là một hệ thống máng nước được lấy từ ngoài thác nước vào với hệ thống guồng quay nước …. Lúc này, trong căn nhà không ngừng vang lên tiếng lạch cạch. Một lúc sau từ trong đi ra một thiếu niên anh tuấn vô cùng, trên người mặc trường bào màu trắng, tóc búi cao, sau lưng đeo một thanh kiếm gỗ đào đúng chuẩn một tiểu đạo sĩ.
Từ hai năm trước Tiêu Dao đã tiết lộ rằng mình đã đến "khu vật" cảnh giới khi đó phản ứng đầu tiên của mọi người là không tin. Nhưng sau khi cậu làm cho con khỉ Tiểu Hôi của Trương Tiểu Phàm bay lên không trung thì mọi người ai cũng tấm tắc khen là thiên tài. Trong thời gian này kế hoạch dưỡng loli của Tiêu Dao cũng thành công rực rỡ. Điền Linh Nhi bây giờ chính thức sa vào bể tình không dứt ra được. Mà do sự xuất hiện của Tiêu Dao, Trương Tiểu Phàm cũng không phải đau khổ yêu thầm cô như trong nguyên tác. Ngày hôm sau,Điền Linh Nhi liền chạy lên Triêu Dương Phong chặt trộm một cành Lôi Đào Mộc yêu quý của phong chủ Thương Chính Lương. Làm cho lão này phải chạy lên Đại Trúc Phong hỏi tội. Ai ngờ khi đến lại gặp Điên Bất Dịch chơi lầy cùng Điền Linh Nhi sống chết không nhận cũng đành bất lực quay về.
Lại nói Điền Bất Dịch, sau khi phát hiện tên đệ tử út của mình lại là một thiên tài về sau liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Tất cả những ức chế khi bị giành mất Lâm Kinh Vũ đều tiêu tan, trong đâu ngẫm nghĩ:
" Lão tử cũng có một thiên tài đệ tử không kém hơn Lâm Kinh Vũ "
Mọi oán khí, ức chế đều giải tỏa khiến cho vị thủ tọa Đại Trúc Phong này cũng không còn gương mặt nghiêm trọng đối với các đệ tử nữa. Trong thời gian một năm này,Tiêu Dao cũng đã đem một cành Lôi Đào Mộc luyện thành một một thanh đào mộc kiếm khi xuất kiếm sẽ có sấm sét đi cùng là khắc tinh của yêu ma quỷ quái. Kèm theo đó là vô số những ý tưởng kì dị bốc lên khiến cậu sáng tạo ra đủ thứ ở kiếp trước. Bây giờ, cả Thanh Vân Môn cũng biết Đại Trúc Phong có một tên đệ tử kì dị tinh thông cơ quan thuật và tu luyện cũng thuộc hàng thiên tài.
Đi ra khỏi phòng, Tiêu Dao nhanh chân bước đến Thủ Tĩnh Đường. Hôm nay là ngày cậu được phép xuống núi tìm kiếm thiên tài địa bảo đẻ luyện chế pháp bảo cho riêng mình. Khi đó những thứ mình lấy ra từ hệ thống có thể quang minh chính đại xuất hiện rồi.Lý do bây giờ mới được xuống núi thì một phần là Điền Linh Nhi quấn quá, một phần thì là tuổi còn nhỏ lên sư phụ sư nương chưa cho nên kéo dài đến tận bây giờ. Bước chân vào Thủ Tĩnh Đường thấy tất cả mọi người đã chờ sẵn, thấy Tiêu Dao bước vào Điền Linh Nhi liền quăng tới ánh mắt nhu tình ngàn vạn ý tứ trong đó thì ai cũng biết. Chuyện tình giữa Têu Dao và Điền Linh Nhi đã không còn là bí mật trong Đại Trúc Phong nữa, cả Điền Bất Dịch cùng Tô Như đều vui vẻ khi thấy con gái và tên đệ tử cưng của mình đến với nhau. Dù sao thì phù sa không chảy ruộng người ngoài phải không, trong khi con gái mình cũng là một thiên tài không thể tiện nghi mấy phong khác được. Điền Bất Dịch thấy mọi người đã đông đủ thì cũng ho nhẹ một tiếng nói:
" Lão Bát, con từ tháng trước đã đạt đến "khu vật cảnh", theo như môn quy thì những đệ tử đạt đến cảnh giới này đều sẽ được xuống núi để tìm kiếm cơ duyên của mình. Trên đường đi nhớ không được đọa bản môn uy danh, có biết không?"
" Đệ tử đã rõ thưa sư phụ " Tiêu Dao vội vã cung kính đáp lời.
Thấy Điền Bất Dịch đã nói xong Tô Như cũng tiến lên nói, trong giọng nói không giấu chút nào vẻ quan tâm cùng ôn nhu:
" Dao nhi, sau khi xuống núi phải tự chăm sóc bản thân. Không được tranh cường háo thắng có biết không?"
" Đệ tử biết, sư nương" Tiêu Dao nhanh chóng đáp lời.
Thấy sư phụ sư nương đều đã dặn dò xong, các sư huynh đều nhao nhau tiến đến. Ngươi một lời ta một câu.Thấy các sư huynh, sư đệ đều nói xong Điền Linh Nhi tiến lên nói:
" Tiêu Dao, đệ theo ta ra ngoài một lát "
Sau khi cảm tạ hết các sư huynh, Tiêu Dao quay sang Điền Linh Nhi nói:
" Sư tỷ, chúng ta đi thôi."
Sau đó nắm tay Điền Linh Nhi khiến cô bé này mặt đỏ bừng lên chạy ra ngoài Thủ Tĩnh Đường. Vừa ra khỏi đại đường, bên trong bỗng nhiên truyền ra từng tiếng cười ha hả. Khiến cho khuôn mặt Điền Linh Nhi đã đỏ nay còn đỏ hơn như là nhuộm màu vậy. Vừa chạy vừa trách móc nói:
" Tại đệ, tất cả là tại đệ, làm ta bị mọi người cười."
Chạy được một lúc, cả hai đều chạy đến đến rừng trúc. Những cây Hắc Tiết Trúc đón gió đong đưa nhè nhẹ, tiếng xào xạc hòa cùng tiếng chim hót hòa vào nhau tạo lên một bản hòa âm của tự nhiên đầy kì diệu.
Một trai một gái tay nắm tay chạy trong rừng trúc bạt ngàn. Nam thì anh tuấn, lãng tử, phiêu dật vô cùng.Nữ thì mỹ mạo thiên tiên, anh khí tỏa ra. Tất cả tổng hợp lại thành một khung cảnh "thần tiên quyến lữ" vô cùng sống động cùng đẹp vô cùng.
Nắm tay Điền Linh Nhi, trong trái tim Tiêu Dao cảm thấy ấm áp. Nếu như trước đây lập chí tán đổ Điền Linh Nhi chỉ là một ý muốn sở hữu thôi thì bây giờ trong tim cậu đã in hình bóng người con gái trước mắt này vào tận tâm can. Một tình yêu chân thành không một chút tạp chất, nó không bị chi phối bởi bất kì một cái gì khác.Từ từ cả hai đến gần nhau ôm lấy Điền Linh Nhi vào lòng Tiêu Dao nói:
" Linh Nhi, nàng đẹp lắm."
Tựa trong vòng tay người mình yêu làm cho Điền Linh Nhi cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Nghe tiếng của Tiêu Dao cô ngẩng đầu lên rồi khẽ gắt giọng:
"Chỉ được cái nịnh là giỏi thôi."
Hai người cứ như vậy một thời gian Điền Linh Nhi chợt ngẩng đầu lên và nói:
" Ta biết chàng chí tại bốn phương, tiêu dao thiên địa. Vì vậy chàng sẽ quen biết rất nhiều cô gái đẹp, hứa với ta cho dù có bao nhiêu cô gái thì ta vẫn là quan trọng nhất. "
Nghe Điền Linh Nhi nói Tiêu Dao cúi đầu vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, trong lòng cảm thấy cay cay, đây có lẽ là mọi tư tưởng của phụ nữ cổ đại đi.
" Cô bé ngốc, ta hứa với nàng "
Nói xong, Tiêu Dao lấy từ Càn Khôn giới ra một miếng gỗ có điêu khắc " Long Phượng trình tường" tác đôi ra đưa cho Điền Linh Nhi một miếng và nói:
" Ta giữ Long nàng giữ Phượng, cả hai có thể cảm nhận được nhau cho dù có cách xa bao nhiêu chăng nữa. "
Nhận lấy miếng gỗ có khắc Phượng cất kĩ, trong tay của Điền Linh Nhi cũng xuất hiện một chiết bùa như ý đỏ thắm trao cho Tiêu Dao.Chỉ nói một câu ngắn gọn nhưng tràn đầy cảm xúc:
" Lên đường bình an."
Cầm lấy bùa như ý, Tiêu Dao quay lưng đi, vận linh lực Lôi Đào kiếm ra khỏi vỏ lơ lửng giữa không trung. Nhảy lên thân kiếm, quay lại nhìn bóng hồng một chút rồi ngự kiếm bay xuống chân núi Thanh Vân. Lặng nhìn bóng lưng Tiêu Dao bay xa, Điền Linh Nhi không một tiếng động quay người trở về phòng mình trên đường đi còn bay xuống một giọt nước mắt óng ánh như pha lê. Hai người vừa rời đi thì hai thân ảnh khác cũng từ từ hiện ra, một đỏ một trắng chính là Điền Bất Dịch và Tô Như nhìn con gái quay về cả hai chỉ còn biết thở dài một hơi lẩm bẩm:’
" Đúng là đứa ngốc "