chương 14: Ngộ đạo

Vạn Giới Tiêu Dao

chương 14: Ngộ đạo

Hai ngày sau, " Bình Thân Vương "phủ trong một căn phòng ngủ.
Mơ mơ màng màng, Tiêu Dao đôi mắt mí mắt hơi giật giật. Từ từ, mở mắt đập vào mắt cậu là một căn phòng tuy nhỏ nhưng cũng đầy đủ mọi thứ. Vùng dậy khỏi giường, Tiêu Dao cảm thấy toàn thân đều là ê ẩm, dư âm của vụ rơi tự do vẫn còn chưa chấm dứt. Cảm nhận một chút tình hình cơ thể của mình, Tiêu Dao ngay lập tức biết rằng bây giờ mình không thể dùng linh lực và thời gian chỉ còn lại có một ngày. Bước xuống giường chỉnh sửa lại quần áo cho gọc gàng rồi đẩy cửa ra ngoài. Trước căn phòng là một khoảng sân nho nhỏ, một cây hòe khá là lớn. Bây giờ đang là mùa rụng lá nên lá cây hầu như phủ kín cả mặt sân. Đi ra chính giữa sân nhỏ, hai mắt hơi nhắm lại, điều chỉnh tâm tình đến vô ngã cảnh giới. Để cho tâm trạng gần với vô ngã chính là lúc cách cảnh giới " thiên nhân hợp nhất " nhất ở giới tu chân thì cảnh giới đó còn được gọi là " ngộ đạo " hay như phật môn thì gọi đó là " giác ngộ ". Trong giới tu luyện còn có câu " tu luyện cả đời không bằng một lần ngộ đạo ", hay là " sáng thông hiểu đạo lý, đến chiều chết cũng cam ". "Ngộ đạo " thông hiểu đạo lý trong trời đất, như là mình hiểu tại sao mặt trời lại mọc, hay là ngon gió lại thổi vậy. Một khi đã " ngộ đạo " rồi thì cái cảm giác đó vô cùng là khó tả, nó như là mọi bức màn bí mật của trời đất đã vén lên chờ mình đi khám phá, được nhiều hay ít là do chính bản thân mình.
Tất nhiên có lợi cũng có hại, khi con người quá trầm mê vào cảm giác " ngộ đạo " đó mà không quan tâm đến cơ thể, tâm thần. Dẫn đến thân thể hao mòn, tâm thần kiệt quệ mà chết.
Khi điều chỉnh tâm trí đến trạng thái hoàn mỹ nhất, Tiêu Dao hai chân chùng xuống. Hai tay ôm trước bụng như ôm một quả cầu, khí tụ đan điền (khí đây là hơi thở, người bình thường không có linh lực cũng làm được). Rồi cơ thể Tiêu Dao di chuyển chầm chậm, đôi tay cũng di chuyển chầm chậm. Từng chiêu từng thức được Tiêu Dao đánh ra:
" Dã mã phân tung, bạch hạc lượng sí,... vân thủ "

Dần dần quanh sân nhỏ bỗng hiện lên một luồng gió xoáy, luồng gió xoáynày cũng không mạnh chỉ vừa đủ để cuồn lên những chiếc lá vàng dưới sân. Và trung tâm của luồng gió là Tiêu Dao.Lúc này Tiêu Dao đã hoàn toàn quên mất mọi thứ xung quanh, quên rằng đây không phải là " Đại Trúc Phong ", hoàn toàn rơi vào cảnh giới " thiên nhân hợp nhất ".Trong cảnh giới này mọi ảo diệu về " Thái Cực Quyền " và " Thái Cực Huyền Thanh Đạo " đều như đang phô bày trước mặt cậu. Điều cậu cần làm là thông hiểu chúng, lĩnh ngộ càng nhiều càng tốt.
Lúc này trên một con đường dẫn đến căn nhà nhỏ của Tiêu Dao đang luyện " Thái Cực Quyền " có hai người đang đi tới. Đi dằng trước là một người đàn ông trung niên dáng vẻ uy nghiêm, không giận tự uy. Trên người mặc một bộ quần áo bằng tơ lụa cao cấp nhất bên trên có thêu " Kim Long Đằng Vân ". Người còn lại đi đằng sau lại chính là vị tướng quân đã từng cho người cứu Tiêu Dao về đây. Lúc này hai người nghe hạ nhân bẩm báo rằng Tiêu Dao đã tỉnh và đang đứng trong sân nhỏ ngẩn người. Cả hai cảm thấy nghi hoặc lên đã cùng nhau đến xem xem.Đang trên đường đi đến khu nhà của Tiêu Dao thì bỗng một cơn gió nhẹ nhẹ nhàng thổi qua. Cả hai người vô cùng ngạc nhiên vì trong cơn gió này thổi qua mang theo một thứ cảm giác vô cùng khó tả. Nó như là một con gió bình thường như bao cơn gió khác, nhưng nó lại như là mang theo một thứ khí tức thần bí. Thứ khí tức thần bí đó được gọi là " Đạo ", vị trung niên kia biết rằng đây là có người ngộ đaọ nên cơn gió mới mang theo khí tức đặc biệt như vậy. Ông ta biết vì trước đây ông ta cũng đã từng có được vinh hạnh khi chứng kiến tận mắt vị lão tổ tông gia tộc mình vô tình "ngộ đạo" khi đang giảng giải thắc mắc về tu luyện cho các con cháu trong gia tộc. Lúc đó luồng khí tức " Đạo " này cũng tràn ngập khắp nơi nhưng nó không phải cơn gió nhẹ như bây giờ mà là một sự uy nghiêm vô tận. Trong luồng khí tức của " đạo " này lại làm cho người ta cảm thấy công chính, bình thản, tâm trạng trở lên ôn hòa, mọi sự bực dọc sẽ không cánh mà bay.

Cả hai trao đổi ánh mắt một chút rồi cùng nhau bước nhanh về nơi phát ra khí tức ngộ đạo này. Họ tới không phải là vì hiếu kì hay ghen tị mà là hộ pháp cho người này, bởi vì khi " ngộ đạo " thường là lúc con người không hề có một chút phòng bị nào với ngoại giới và đó cũng là lúc bản thân mỏng manh nhất, dễ bị đánh lén nhất. Hay hoặc là người " ngộ đạo " cũng bị trầm mê ở trong đó mà không thể nào tự thoát ra được.
Khi đi đến sân, họ chỉ thấy một thiếu niên đang đánh quyền, một bài quyền vô cùng chậm chạp, nhưng đó lại là nguyên nhân phát ra con gió vừa nãy.
Chỉ thấy xung quanh lá vàng đã bị những cơn gió cuốn lên không chung, theo đường quyền của Tiêu Dao biến hóa mà cũng biến hóa theo.Tất cả đều bay lên không chung tạo thành một đồ án " Âm Dương Thái Cực Đồ ". Trong đầu Tiêu Dao lúc này cũng hoạt động hết công xuất, trong tiềm thức của Tiêu Dao lúc này đang có một sự dung hợp giữa hai cái " Thái Cực Đồ ". Một cái đại biểu cho " Thái Cực Huyền Thanh Đạo " một cái đại biểu "Thái Cực Quyền ", đó cũng là tượng trưng cho " pháp và võ " đang đến gần và dung hợp cùng nhau. Cái nói là "trăm sông cùng đổ về một biển" hay " thế gian muôn màu tất cả đều là đạo " chính là như thế. Dù cho là võ tu hay là pháp tu thì cũng có một cái mục tiêu chung đó chính là tìm hiểu căn nguyên của đạo.

Cả hai đồ án " Thái Cực Đồ" từ từ dung hợp vói nhau có thể nói là vô cùng phù hợp, không có hiện tượng bài xích, chống đối nhau.
" Vô cực" sinh " Thái Cực ", "Thái Cực " sinh " Âm Dương", "Âm Dương " sinh " Ngũ Hành ", " Ngũ hành" luân chuyển thì " Tứ Tượng ‘ sinh. ".
"Thái Cực chi đạo, lấy mình hóa thiên, bao dung vạn vật, động cực mà tĩnh, tĩnh cực mà động, âm cùng dương ở động cùng tĩnh chuyển đổi lẫn nhau. Không ngừng không nghỉ."
Đạo lý thông suốt, Tiêu Dao lúc này như là được thăng hoa về cả thể xác và tâm hồn. Thu quyền, trong sân lá cây bây giờ đã xếp thành hình " Âm Dương Thái Cực Đồ " trên mặt sân, kèm theo đó là thanh âm của hệ thống vang lên:
" Tinh, chúc mừng chủ nhân "ngộ đạo" thành công, ngài nhận được một phần quà kì bí "
" Tinh,do trạng thái " ngộ đạo " hoàn thành mọi trạng thái bất lợi được xóa bỏ "
Thông báo vừa dứt, quanh thân Tiêu Dao nổi nên một màn sáng màu thanh thiên, kèm theo đó là một luồng uy áp khủng bố phát ra. Tiêu Dao đã đột phá:
" Ngọc Thanh trung kì "
" Ngọc Thanh hậu kì "
" ầm "" Thượng Thanh sơ kì "
Chỉ một lần ngộ đạo đã khiến cho Tiêu Dao từ " Ngọc Thanh trung kì " tu vi nhảy cóc những ba cấp độ đạt tới " Thượng Thanh sơ kì đỉnh " cơn cơ không có biểu hiện gì của việc tấn cấp quá nhanh mà dẫn tới không ổn định cả. Thế mới biết " ngộ đạo " có chỗ tốt và mị lực lớn đến thế nào. Thích ứng trong cơ thể lực lượng cuộn trào như sông lớn, dần dần uy áp như núi cao đó thu lại. Càng ngày càng nhỏ, đến khi mất hẳn.