chương 10: Ngũ Hành Độn Thuật, Giao Long

Vạn Giới Tiêu Dao

chương 10: Ngũ Hành Độn Thuật, Giao Long

Trong những căn hộ gần đó, một vài cánh của đang khẽ hé ra. Từng cặp mắt cẩn thận từng li từng tí dòm ra bên ngoài Bụi mù lắng xuống, sương cũng rút đi, chỉ còn lại một thiếu niên tay cầm trường kiếm.Đầu hơi ngẩng, bạch y tung bay theo gió, kèm theo là tiếng sấm đì dùng còn chưa dứt bên tai. Ngay lập tức, một người ra khỏi nhà, hai người, ba người rồi là cả làng đều chạy ra khỏi can phòng của mình rồi hoan hô vang trời. Một người già trong làng, có vẻ là trưởng thôn bước gần đến chỗ Tiêu Dao và nói:
" Cám ơn thiếu hiệp đã cứu vớt làng của chúng tôi"
Nhìn ông lão tuổi cũng thất tuần, mặt mũi nhăn nheo, tóc bạc phơ, lưng còng phải chống gậy. Tiêu Dao vội vàng đáp:
" Không có gì, đó là việc ta phải làm "
" Chuyện này xảy ra lâu chưa, lão trượng"
Nghe thấy Tiêu Dao hỏi, ông lão cũng thật thà đáp:
" Chuyện này xảy ra cũng được một tháng rồi. Đầu tiên là thanh niên trong làng bị mất tích, ai cũng nghĩ cậu ta bị hổ,báo vồ rồi. Nhưng có một đêm, có người thấy cậu ta trở về trong thôn. Mọi người định ra hỏi thăm thì bỗng nhiên cậu ta nhào nên, tấn công tất cả mọi người sau đó thì bỏ đi. Người bị cắn thài lúc đầu cũng không có biểu hiện gì khác thường, nhưng mà một thời gian miệng vết thuơng cứ lớn dần, chảy mủ. Người thì sốt cao triền miên sau đó là chết, người nhà đem họ đi chôn nhưng vài ngày sau đó họ lại trở về trong bộ dạng vừa rồi và tấn công dân làng."
Tiêu Dao ngẫm nghĩ " chắc tại đây phải có một tà vật nào đó có khả năng biến người chết thành cương thi. Bởi nếu một xác chết muốn chở thành một cuong thi cũng không phải đơn giản như vậy"
Trò chuyện với dân làng một lát rồi TieeuDao đề nghị người dân dẫn đi đến chỗ nghĩa trang của thôn.Lúc đầu mọi người còn do dự, bởi vì nghĩa trang là nơi chôn cất tổ tiên của họ. Nhưng với uy cọng và và lời giải thích của Tiêu Dao và trưởng thôn, mọi người rốt cục cũng đồng ý.
Đứng trước những ngôi mộ Tiêu Dao cảm giác không hề tầm thường chút nào. Âm khí ở đây nồng đến kinh người, Kèm theo đó là một chút oán khí, ma khí cũng không bất ngờ gì khi nơi đây dựng dục ra ma vật như cương thi. Chỉ cần muộn khoảng trăm năm nữa nơi đây sẽ dựng dục ra Hạn Bạt. Đến thời điểm đó xung quanh ngàn dặm vạn vật điêu linh trở thành vùng đất chết. Mở ra "thiên nhãn " lần dấu linh lực Tiêu Dao phát hiện tất cả âm khí đều hội tụ tại lòng đất dưới chân những ngôi mộ khoảng một ngàn mét. Thu " thiên nhãn " trên mặt hiện lên vẻ khó xử, vật đó nằm cách mặt đất cả ngàn mét mà hắn có phá đất đi xuống cũng phải mất mười ngày nửa tháng. Vội vàng gọi ra chủ thần trong đầu tâm niệm:
" Độn thuật "
Một chuỗi danh sách xuất hiện trong tầm mắt Tiêu Dao:
"Ngũ Hành Độn Thuật: có thể di chuyển trong tất cả mọi thứ thuộc ngũ hành bao gồm "Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ". Giá 2000 điểm
" Hóa Cầu Vồng: hóa thân thành cầu vồng bắc ngang bầu trời, tốc độ cực kì nhanh. Chỗ đi qua để lại một đạo quang mang như cầu vồng."Giá 3000 điểm
" Cân Đẩu Vân: lộn một cái mười vạn tám ngàn dặm "Giá 3000 điểm
" Huyết Độn: dùng bản thân tinh huyết phát động, lập tức bạo phát tốc độ siêu tuyệt. Tốc độ theo lượng tinh huyết bỏ ra mà tính." Giá 5000 điểm
Còn nhiều nữa nhưng Tiêu Dao đã quyết định chọn " Ngũ Hành Độn Thuật ". Bởi vì thuật này thực dụng nhất, có thể di chuyển xuyên qua hầu như tất cả. kết hợp với " Phong Lôi Dực " bạo phát tốc độ thì không gì bằng. Nhưng cũng có một lý do quyết định tất cả đó chính là: vừa túi tiền. Tâm niệm hơi động " Ngũ Hành Độn Thuật " khẩu quyết ồ ạt tràn vào trong đầu, trong chốc lát Tiêu Dao cảm thấy đầu mình trướng to lên. Không ngờ rằng môn "Ngũ Hành Độn Thuật " này lại có lượng tin tức khổng lồ như vậy.Sau khi tiếp nhận tin tức xong, Tiêu dao tay kết một ấn " Tị Thổ" quyết rồi mới kết ấn " Độn Thổ". Lý do kết " Tị Thổ " trước là tránh cho đất bám vào người giảm tốc độ của mình, tương tự cũng có " Tị Thủy,Tị Hỏa, Tị Mộc, Tị Kim". Thủ nghĩ xem nếu lao vào biển lửa mà không có biện pháp gì tránh khỏi ngọn lửa thiêu đốt thì chưa phi qua có khi đã thành than luôn rồi. Kết xong " Độn Thổ " ấn thân hình Tiêu Dao dần dần chìm xuống. Mọi thứ đều trở lên tối om, thò tay không thấy năm ngón. Vận lên " Thiên Nhãn " khóa chặt vị trí mà mình muốn đến, một lát sau Tiêu Dao tiến đến một khoảng không gian rộng bằng cả một căn phòng.Vừa đặt chân đến mặt đất,cậu không khỏi rùng mình bởi vì xung quanh đây tràn đày khí lạnh. Đây không phải khí lạnh bình thường mà là " Cửu U Hàn Khí "pha têm "Âm khí "."Cửu U Hàn Khí " có thể đông cứng người nhị hồn,đóng băng lục phách. Sở dĩ chỉ đóng băng người nhị hồn lục phách là bởi vì mọt thứ đều có một dường sinh cơ.

Con người sinh ra đã có tam hồn. Tam hồn gồm: Sanh hồn, Giác hồn, Linh hồn.
Quan trọng nhất là linh hồn, vì nhờ có linh hồn mà con người đứng trên loài thú cầm, có tánh linh hơn vạn vật, và cũng chính nhờ điểm linh hồn nầy mà con người có thể tu hành đắc đạo thành Tiên, Phật.
Bảy phách cũng như vậy, khí bị "Cửu U Hàn Khí " đóng băng nếu không có người điều khiển thì nạn nhân sẽ có cơ hội đầu thai chuyển thế.
Vận lên " Thái Cục Huyền Thanh Đạo " bảo vệ hồn phách, Tiêu Dao bước về phía trước. Càng đi về trước "Cửu U Hàn Khí " và " Âm khí "càng mãnh liệt đến mức Tiêu Dao đã phải dùng đến " Thanh Liên Địa Tâm Hỏa " để chống cự. Chỉ thấy quanh thân Tiêu Dao nở rộ một dám lửa hình hoa sen màu thanh thiên, bao bọc lấy toàn thân chống cự lại "Cửu U Hàn Khí " cùng " Âm khí "đẩy chúng ra xa cơ thể. Trong sự bảo hộ của "Thanh Liên Địa Tâm Hỏa " Tiêu Dao nhanh chóng tiến đến trung tâm"Cửu U Hàn Khí ". Chỉ thấy trung tâm là một gốc " Tịnh Đế Song Liên " hai đóa liên hoa một đóa tản ra " Âm khí " mãnh liệt, một đóa thì tản ra "Cửu U Hàn Khí " thấu xương. Nhìn thấy một gốc " Tịnh Đế Song Liên " này Tiêu Dao vô cùng vui mừng nhưng chen lẫn đó cũng vô cùng sầu lo. Bởi vì bảo vật luôn luôn có kẻ bảo vệ, có khi là yêu, ma, quỷ, quái, cũng có lúc là chính bản thân bảo vật cũng đã đủ sức mạnh đánh bại vô số người rồi. Hiển nhiên gốc " Tịnh Đế Song Liên " này thuộc về loại thứ nhất. Nhìn ngó xung quanh, Đập vào mắt cậu là một sinh vật thân rắn, đầu cá, đỉnh đầu có sừng. Giống rồng mà không phải rồng, đây chính xác là một đầu Giao Long. Nhìn vào Giao Long trực giác nói cho Tiêu Dao rằng đầu Giao Long này khó xơi vô cùng, chỉ cần nhìn một thân vảy giáp bóng loáng kia là đủ biết nó kháng phép, kháng dam như thế nào rồi. Chưa kể đến Giao Long còn biết "Ngự Thủy ", trong trường hợp này chắc là " hàn khí ". Cứ nhìn nó nằm ở đó " Hàn Khí " tỏa ra nồng nặc là đủ biết rồi. Hiển nhiên con vật cũng nhận ra Tiêu Dao đến từ sớm đang ngẩm đầu nhe răng nhếch miệng đề phòng. Cũng phải thôi trong một không gian lạnh lẽo này một ánh lửa cũng đủ để báo động trong toàn không gian. Nó cũng như trong một màn đêm đen mà có người đót lên một ngọn đèn vậy. Cả hai đều đứng im bất động nhìn nhau chằm chằm, không ngừng đánh giá về nhau cũng không ngừng tự hỏi bản thân xem ăn chắc mấy phần. Bầu không khí quỷ dị cứ kéo dài đến khi bị một âm thanh phá vỡ.