chương 20: Tử Linh Uyên

Vạn Giới Tiêu Dao

chương 20: Tử Linh Uyên

Thiên địa dần hiện lại, bụi mù tản đi, màu sắc quay về. Thiên kiếp trên bầu trời đã biến mất không còn tăm hơi, có vẻ như khảo nghiệm đã hoàn thành không cần phải thêm nữa.Trong tầm mắt của toàn dân trong thành và những tu sĩ xung quanh, Tiêu Dao đang đứng tại không trung. Trên lưng là "Phong Lôi Dực" tiếng sấm nổ đì dùng, ba thanh thần kiếm giờ phút này đang bay xung quanh cậu. Chúng bay một vòng lại một vòng như thể đang bày tỏ sự vui mừng của mình với chủ nhân. Trông Tiêu Dao không khác gì một vị thần linh đang lâm thế với " phong lôi theo hầu, hào quang vờn thân ". Nhìn ngắm pháp bảo mà mình bỏ tâm huyết để tạo ra, Tiêu Dao thỏa mãn nở nụ cười nói:
" Từ bây giờ tên của các ngươi lần lượt là: Lưu Tinh, Truy Nhật và Bôn Nguyệt"
Tiếng nói vừa dứt, trên thân ba thanh thần kiếm lần lượt hiện lên cảnh tượng "Lưu Tinh giáng thế, Khoa Phụ Truy Nhật và Hằng Nga Bôn Nguyệt". Ba bức tranh này lần lượt xuất hiện rồi ẩn vào trong ba thanh thần binh, khi cảnh tượng hoàn toàn ẩn vào trong thì cũng là lúc trên ba thanh hiện lên tên của mình. Chữ chữ như rồng, hào quang ẩn hiện.

Mọi chuyện hoàn thành, Tiêu Dao bắt một pháp quyết. Cả ba thanh kiếm đều lần lượt bay vào hộp kiếm trên tay. Tiêu Dao đem hộp kiếm đeo tại sau lưng, tuy nó không còn tăng cấp được nữa nhưng còn hơn là để Tiêu Dao đeo ba thanh kiếm sau lưng trông như là ba que hương đấy nhiều xui xẻo. Từ từ hạ xuống Bình Thân Vương phủ, chân vừa chạm đất thì tiếng chúc mừng của Bình Thân Vương và Đới Long cũng đã vang lên:
" chúc mừng sư phụ luyện được thần binh "
" tiểu hữu thật là kì tài "
Tiêu Dao liên tục chắp tay đáp lại Bình Thân Vương nói:
" Vương gia quá khen "
Rồi quay sang nhìn Đới Long nói:
" Không sai, Chiến Thần quyết đã có tiểu thành, công lực cũng đã hồi phục. Chẳng mấy chốc cũng sẽ đột phá bình cảng mà bước thêm một bước nữa."

Nói rồi Tiêu Dao vung tay lên, một thanh trường thương toàn thân ngân bạch xuất hiện trong lòng bàn tay rồi nói:
" Đây là " Ngân Long Thương " coi như quà vi sư tặng cho ngươi "
Đới Long nhận lấy "Ngân Long Thương " tâm tình kích động vô cùng. Là một võ tướng tất nhiên là Đới Long tinh thông hầu như là tất cả " thập bát ban binh khí ". Nhưng Đới Long lại yêu thích sử dụng thương hơn tất cả.
Thương là " binh trung chi long " uy lực lớn, linh hoạt, uyển chuyển. Thích hợp cho kỵ binh và bộ binh, mạnh cả về tấn công lẫn phòng thủ.
Trên tay "Ngân Long Thương " Đới Long yêu thích không rời mắt. Tuy cây thương trước cũng là một món thần binh lợi khí, có thể xuyên kim đoạn thạch. Nhưng đó chỉ là giới hạn ở trong thế tục mà thôi, còn thanh "Ngân Long Thương " này thì lại hoàn toàn khác, nó đã vượt qua phạm trù binh khí rồi.
Tiêu Dao không nói gì lẳng lặng đứng ở đó,bỗng một đạo ánh sang vàng kim từ đáng xa bay tới roi xuống trước mặt ba người. hào quang tắt đi để lộ ra bên trong là một ông lão " hạc phát hồng nhan " trên người mặc một bộ đồ hoàng giả bên trên có thêu hình " Ngũ Trảo Kim Long ", nhìn ba người một lượt sau đó tập trung vào Tiêu Dao đi đến và chắp tay nói:
" Lão phu Kim Quang ra mắt đạo hữu, không biết đạo hữu có thể nể mặt lão phu nhập cung uống chén trà. "
Thấy lão giả này xuất hiện,Bình Thân Vương cũng đã cả kinh nói không lên lời rồi. Phải Biết đây là vị lão tổ tông của Kim Quang Quốc, bình thường thì cho dù là con cháu trục hệ cũng khó khăn gặp mặt một lần. Bình Thân Vương cũng chỉ gặp được vị lão tổ này một lần duy nhất khi mà lão tu luyện có thành, cao hứng giảng đạo cho lớp hậu bối sau này. Và cũng chính lần đó Bình Thân Vương lần đầu tiên thấy người khác ngộ đạo. Còn Đới Long chưa đủ tư cách biết vị lão tổ này tồn tại lên hắn cũng chỉ coi đây là một vị tu đạo tiền bối nào đó mà thôi.
- - - - - - - - - - -- - - - - - - - - -- - -
Vạn Bức Động
Sau một thời gian trò truyện với Kim Quang lão tổ, Tiêu Dao cũng từ biệt Bình Thân Vương và Đới Long tiếp tục hành trình của mình.
Ngước mặt lên nhìn Không Tang Sơn, chỉ thấy một ngọn núi cao lớn nhung hoang vu không có tiếng chim hót hay động vật nhỏ gì cả. Cũng phải thôi tất cả động vật ở đây nếu không di cư đi chỗ khác thì cũng làm mồi cho đàn dơi rồi làm gì còn đâu.
Tay bấm thổ độn, chui vào trong lòng đất di chuyển. Tiêu Dao cũng không muốn chạm mặt đám người Niên Lão Đại và Dã Cẩu. Với tu vi hiện tại cậu cáo thể tiêu diệt chúng nhưng cũng không phải là dễ dàng. Vì vậy lên Tiêu Dao phải tránh những cuộc chiến không cần thiết, nhưng lí do chính là Tiêu Dao không thích đánh nhau trừ những trường hợp bất khả kháng.
Tiếm hành một lúc thì cũng tới rìa Tử Linh Uyên, nhìn xuống đen kịt không có một tia ánh sáng. Không chút do dự, Tiêu Dao thả mình nhảy xuống. Thân ảnh của cậu nhỏ dần, nhỏ dần rồi bị nuốt chửng trong bóng tối sâu thăm thẳm tưởng chùng như vô tận kia.
Không gian đen kịt một màu, xòe tay không thấy năm ngón. Không biết rơi bao lâu, bỗng nhiên có một luồng hơi lạnh phả vào mặt. Bỗng nhiên Tiêu Dao cảm thấy cơ thể trở lên mệt mỏi chỉ muốn ngủ một giấc. Mở choàng mắt ra, cả không gian tăm tối khi Tiêu Dao mở mắt như là một tia sáng được sinh ra trong màn đêm. Nó chiếu rọi tâm hồn con người và mọi vật. Bỗng "Phong Lôi Dực " được cậu bung ra, lôi điện và tiếng sấm bao phủ cả một vùng không gian. Khi ánh sáng chiếu ra, xuất hiện trước mắt Tiêu Dao là một dám quỷ hồn lượn lờ xung quang gần như che kín cả không gian. Nhìn đám quỷ hồn này Tiêu Dao liền nói: " Âm Linh "

Xa xưa truyền lại, người sanh già chết, chỉ có hồn phách không mất, sau khi chết rồi, thì hồn phách rời thân mà đi đầu thai, đời đời kiếp kiếp, luân hồi không ngừng.Tuy nhiên trong thế gian còn có oán linh lấy tham, sân, si ba độc, lấy úy, ác, phạ, những điều sợ, đem quyến luyến trần thế, ôm lấy quá khứ, không muốn vãng sanh, đó gọi là "Âm Linh".

"Phong Lôi Dực " vừa mở, dám âm linh liền vội vàng phóng ra thật xa. Quỷ hồn thuộc âm, lôi điện thuộc dương. Thiên lôi phá tà, đó là lý do vì sao các cô hồn dã quỷ, yêu tà ma quái đều e sợ lôi điện. Khẽ phe phẩy, Tiêu Dao nhẹ nhàng từ từ hạ xuống, chưa được bao lâu thì bên tai đã nghe tiếng sóng vỗ ào ào.Trong lòng thầm nghĩ:

" Đây chắc là " Vong Tình Hải " trong truyền thuyết rồi."

Xác định phương hướng chuẩn xác, Tiêu Dao liền phóng thẳng về phía bờ biển. Đứng trên bờ biển, nhìn về phương xa biển lớn. Sau đó là một quá trình tìm kiếm " Tích Huyết Động " nơi mà " Thiên Thư " đang còn được cất dấu. Nhưng cả một cái " Tử Linh Uyên rộng lớn như vậy, tìm ra " Tích Huyết Động " đâu phải dễ dàng như vậy.