chương 21: Tới Tích Huyết Động

Vạn Giới Tiêu Dao

chương 21: Tới Tích Huyết Động

Vừa bước chậm trong bóng tối Tiêu Dao cũng không hề thiếu cảnh giác. Bởi theo nguyên tác thì Tử Linh Uyên này ngoài "Âm Linh " ra thì là yêu thú. Đi chưa được bao lâu, bỗng một mùi hôi thối nồng nặc bỗng nhiên phả tới. Tiêu Dao vội vàng bịt mũi lại quay đầu tìm kiếm khởi nguồn của cái mùi thối inh ỏi đó. Trong ánh sáng mờ ảo do đám " Âm linh " phát ra dần dần hiện nên một thân hình to lớn. Đó là một yêu thú to lớn cao bằng hai người, đầu lợn mình chó, răng năng dài và sắc nhọn, toàn thân đỏ sậm, lông dựng tua tủa như cương châm, đôi mắt to lớn trong bóng tối hiện ra sắc đỏ như máu. Đám "Âm Linh " lượn xung quanh con yêu thú đó nhưng cả hai đều không phát sinh xung đột gì, tất cả đều hiện nên hài hòa như vậy.
Nhìn con yêu thú ngày càng lại gần Tiêu Dao cũng không muốn dây dưa kéo dài, trực tiếp gọi ra " Trục Nhật " kiếm. Ánh vàng chiếu khắp một vùng trời, đám "Âm Linh" bị ánh vàng chiếu vào đều kêu lên thảm thiết. "Trục Nhật " kiếm phát ra ánh vàng chính là thái dương chi quang chuyên phá tà ma, quỷ hồn. Tất cả những "Âm Linh" bị chiếu phải đều hóa thành tro tàn " tro bay khói tắt ". Những con "Âm Linh " khác thì cũng điên cuồng chạy ra ngoài, tránh khỏi khu vực ánh vàng bao phủ ngoài mười mét có thừa. Ánh vàng chiếu lên mình con yêu thú, chỉ thấy trên da thịt của nó bỗng vang lên hàng loạt tiếng " xèo, xèo " như là đang chiên, rán vậy.
" Ngao Ngao"
Đau đớn kịch liệt cũng đã khơi dậy hung tính bản năng của nó, đôi mắt con yêu thù giờ này phút này vốn dĩ đã đỏ như máu nay còn hiện nên tùng tia cằn vện ngang dọc khác cả con ngươi. Biểu hiện này cho thấy nó đã vô cùng phẫn nộ, sẵn sàng lao lên xé nát kẻ địch cho dù chúng có là ai đi chăng nữa. Cúi thấp thân thể hai chân dẫm mạnh trên mặt đất gây lên tầng tầng khói bụi, hai chân sau mạnh mẽ phát lực cả thân hình lao vút về phía trước như tên bắn.
" Hừ, ngươi đã muốn chết thì ta cũng giúp đỡ ngươi vậy. Cũng tiện thể thử xem tuyệt chiêu mới của ta luôn. "
Nhìn thấy con yêu thú trước mắt đang điên cuồng lao tới, Tiêu Dao bực mình hừ lạnh một tiếng. Nói xong Tiêu Dao hai tay bắt quyết " Trục Nhật " kiếm lao thẳng lên không trung, ánh sáng vàng cũng thu nhỏ lại trở nên ngưng thật hơn, cô đọng hơn.Khi ánh sáng vàng cô đọng đến mức tận cùng một ngọn lửa nhỏ màu hoàng kim bỗng bùng cháy lên. Tuy ngọn lửa này chỉ nhỏ như ánh nến lại chập chờn như có thể dập tắt bất cứ lúc nào. Nhưng nhiệt lượng mà nó tỏa ra là vô cùng khủng bố, nhưng dưới sự khống chế của Tiêu Dao nhiệt độ kinh khủng đó được gói gọn lại trong phạm vi một mét vuông.Trong phạm vi một mét vuông đó, không gian dường như cũng bị nhiệt độ từ ngọn lửa đó thiêu đốt đến vặn vẹo biến hình. Hai tay nhanh chóng thay đổi pháp quyết, "Trục Nhật " kiếm đang treo cao không trung bỗng nhiên lao xuống mục tiêu là con yêu thú lao tới với khí thế vô cùng hùng hổ kia.
" Liệt Dương Giáng Ma"
Thanh "Trục Nhật " kiếm đang lao xuống giờ này được ánh lửa hoàn toàn bao trùm. Trông cả thanh kiếm bây giờ như là một vầng thái dương bản thu nhỏ đang dần dần hạ xuống. Thanh kiếm nhẹ nhàng đảo qua con yêu thú, sau đó lại nhanh như ánh chớp bay về tay Tiêu Dao. Trên không trung vẫn còn để lại một vệt sáng vàng còn chua kịp tiêu tan. Còn con yêu thú giờ khắc này cũng đã dừng lại, con mắt trở lên vô thần mất đi tất cả trí tuệ quang mang. Một con gió nhẹ nhàng thổi qua toàn thân con yêu thú bỗng nhiên tan rã như một làn khói bay theo trong gió, tất cả những gì còn sót lại cũng chỉ là một mặt đất còn in dấu chân của nó mà thôi. Nhìn thấy con yêu thú đã bị chết Tiêu Dao lúc này mới đánh giá lại chiêu " Liệt Dương Giáng Ma " này. Mạnh thì cũng là rất mạnh thế nhưng thời gian súc lực hơi lâu. Đấu với đối thủ chậm chạp thì không sao nhưng nếu đấu với đối thủ có tốc độ nhanh thì sẽ gặp khó khăn bởi vì không ai ngu mà đứng đó chịu đòn cả. Sau đó Tiêu Dao liền thầm nhủ sẽ cải tiến chiêu này làm cho thời gian chuẩn bị ngắn hơn, tiêu hao ít linh lực hơn.
Sau khi giải quyết xong con yêu thú, Tiêu Dao lại lên đường đi tìm Tích Huyết Động. Sau nửa ngày tìm tòi, Tiêu Dao gần như là từ bỏ thì bỗng nhiên bên tai vang đến tiếng nước chảy. Thanh âm to rõ chứng tỏ nó đang ở gần đây, Tiêu Dao bèn quyết định tìm ra nơi phát ra thanh âm đó. Quãng đường đi cũng không xa, xuất hiện trước mắt cậu là một hang động. Tiêu Dao cũng không để ý nhiều mà bước vào, phải biết cả cái Tử Linh Uyên này Tiêu Dao tìm được hang động không có một trăm thì cũng có chín chục. Mà trong đó không phải chỉ có đá vụn thì cũng là hang ổ của yêu quái.Tiếng nước chảy càng ngày càng rõ ràng, đi được một quãng xuất hiện trước mắt Tiêu Dao là một hang động không tính là lớn.
Trên nền đá của trần động có bảy khối đá màu đỏ gộp lại to bằng cỡ bàn tay đính vào, chất đá vân đá so với đá chung quanh thì giống hệt nhau, chỉ có màu sắc khác biệt. chỉ thấy bảy khối đá màu đỏ ấy xiên xiên bày trên trần động, nhìn ngược lên thấy hình dạng thật kỳ quái. Màu sắc càng lạ hơn, không biết trong lòng động này đã bị nước ăn mòn bao nhiêu năm, mà vẫn đỏ thắm như máu, thậm chí khi những giọt nước trong suốt chảy qua đá đỏ, cũng ánh lên một màu đỏ máu rực rỡ, rồi rơi xuống, cứ như máu từ trần động nhỏ ra. Bất quá khi rời xa khỏi những khối đá đỏ ấy, những giọt nước khôi phục lại sắc trong suốt ban đầu.
"Đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công "
Đúng vậy đây chính là Tích Huyết Động hay nói chính xác hơn là cửa vào. Dựa theo nguyên tác thì chỉ cần nhấn ảnh phản chiếu trên mặt nước của bảy viên đá đỏ cùng một lúc là có thể đi vào, Tiêu Dao cũng làm theo. Quả nhiên sau một vài tiếng của cơ quan khỏi động vang lên, một cánh của xuất hiện. Tiêu Dao thấy cánh của xuất hiện liền nhanh chóng chạy vào trong, cánh của cúng khép lại bóng tối lại bao trùm. Ánh sang của "Trục Nhật " kiếm cũng đầy đủ soi sáng đường đi,Tiêu Dao cũng không đến nỗi bị vấp ngã.
Đi trong đường hầm, Tiêu Dao cuối cùng cũng đã đến nơi. Trước mắt Tiêu Dao là một gian thạch thất, toàn bộ thạch thất hình tròn, đường hầm đi vào ngay chính giữa, nhưng ở phía đối diện của nó cũng có một đường hầm nữa kéo dài ra, có vẻ như đây không phải là điểm cuối duy nhất.
Bên trái thạch thất đặt hai pho tượng đá khổng lồ, một pho mặt mũi hiền từ, miệng mỉm cười, y phục trên người được khắc như đang bị gió tung bay sống động như thật, giống như tượng Quan âm bồ tát của Phật môn.
Pho tượng kia lại hoàn toàn khác biệt, hung ác dữ tợn, mặt đen sừng quỷ, tám tay bốn đầu, thậm chí tại khóe miệng có khắc một vệt máu nhỏ chảy xuống, làm người nhìn phải sợ run.
Ngoài ra trước mặt hai pho tượng đó, còn có một cái bàn thờ đá, bên trên có một bát nhang, bên cạnh đặt khá nhiều bao nhang và nến, đều đã bị phủ đầy bụi trần, ước đoán từ 800 năm không hề có chút hương hỏa. Về phía đầu kia của thạch thất, chỉ có một cái bồ đoàn đặt tùy tiện trên mặt đất, không có gì khác nữa. Tiêu Dao nhìn hai pho tượng cũng nhận ra đây là hai đối tượng thời phục của Ma giáo. Lần lượt là U Minh Thánh Mẫu chủ thưởng thiện và còn lại là Thiên Sát Minh Vương chủ phạt ác. cả hai đều là đứng ở vị trí cao nhất trong Ma giáo tựa như Như Lai Phật Tổ trong Phật giáo hay Tam Thanh đạo tổ trong Đạo giáo vậy.