chương 22: Thiên Thư - Trở về

Vạn Giới Tiêu Dao

chương 22: Thiên Thư - Trở về

Nhanh chóng bước qua hai pho tượng, Tiêu Dao đi chưa được bao lâu, lại tiến vào một nơi rộng rãi, thế nhưng nơi này vẫn quả thật không giống với bên ngoài, thạch thất này đã được con người tu sửa qua, đó là một sơn động có những quái thạch như cái chuông cao chót vót, trong động các nhũ đá màu sắc thiên hình vạn trạng, màu sắc cũng rực rỡ dị thường, nơi cửa động tấm bia đá to lớn đứng sừng sững, bên trên khắc mười chữ lớn như rồng bay phượng múa:
"Thiên Địa Bất Nhân, Dĩ Vạn Vật Vi Sô Cẩu "
Mười chữ lớn ấy, mỗi chữ dường như cao bằng nửa người, bút ý vụng về, bút thế mạnh mẽ, chạy xuống như rồng như rắn, nổi hẳn lên trên mặt bia, thế như chế nhạo trời xanh.
Tiêu Dao nhìn mười chữ ấy, tâm thần dần dần bị mười chữ thu hút. Đầu óc Tiêu Dao bỗng chốc trở lên mê man, cả đầu chỉ còn lại mười chữ đó. Một luồng khí thanh lương lạnh lẽo chợt lao lên đầu, rồi chạy dọc toàn thân. Khi luồng khí này chạy khắp tứ chi bách hải, Tiêu Dao từ trong đần độn u mê giật mình tỉnh lại. Vội vàng thủ vũng tâm thần, cố hóa thức hải, quay đầu lại nhìn thì mười chữ vẫn ở đó không thay đổi chút nào.
Vội vàng bước tiếp, đi vòng qua tấm bia, tiến về phía sâu bên trong sơn động, chỉ thấy phía đằng sau, tất cả mọi nơi đều là các khối thạch nhũ hình thù kỳ quái.
Bỗng bước chân Tiêu Dao dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước cuối thạc động. Chỉ thấy ở cuối động có một bức thạch bích bóng loáng, hai bên thạch bích mỗi bên có một đường hầm, không biết thông đến tận chỗ nào, thế nhưng phía dưới thạch bích, là một phiến đá phẳng màu xanh, trên mặt có một bộ xương khô, trong tư thế ngồi thẳng, yên lặng ngồi ở đó.
" Hắc Tâm Lão Nhân, haizz, một đời tài hoa sáng chói nay cũng chỉ còn lại bộ xương khô "
Cảm thán một câu Tiêu Dao cũng không là gì khác xác định " Thiên Thư " phương hướng đi vào. Đi không biết bao lâu, xuất hiện trước mắt Tiêu Dao là một gian thạch thất trống không. Trên tường khắc chi chít chữ, chỉ nhìn thôi cũng đủ để Tiêu Dao biết đây là gian ghi chép "Thiên Thư" rồi.
Định lại tâm thần, tập trung nhìn lên chữ khắc trên tường đá.

"Thiên thư đệ nhất quyển"

"Phù thiên địa tạo hóa, cái vị hỗn độn chi thời, mông muội vị phân, nhật nguyệt kì huy, thiên địa hỗn kì thể, khuếch nhiên kí biến, thanh trọc nãi trần.
Thiên địa sở dĩ năng trường thả cửu giả, dĩ kì bất tự sanh, cố năng trường cửu. Nhiên thiên địa vạn vật, giai hữu kì tướng, chúng sanh trầm mê, hoặc vu ngã tướng, nhân tướng, chúng sanh tướng, thọ giả tướng, dĩ vi chúng tướng cố, tâm sanh tam độc tam cụ tam khủng bố, bất khả cửu hĩ.
Thiên tượng vô hình, đạo bao vô danh, thị cố thuyết vô ngã, vô nhân, vô chúng sanh, vô thọ giả, tức đạt quang minh. Trì nhất chánh đạo, nội thể tự tính, thiên địa dĩ bổn vi tâm giả dã.
Cố động tức địa trung, nãi thiên địa chi tâm kiến dã.
Cố vô thật vô hư dã.
Cố thiên địa nhậm tự nhiên, vô vi vô tạo dã.
Cố vật bất cụ tồn, tắc bất túc dĩ bị tai! "

Nhìn lên " Thiên Thư " Tiêu Dao có cảm giác như ngộ hiểu, tuy không bằng lúc ngộ đạo tại Bình Thân Vương Phủ nhưng cũng khiến cậu thu hoạch không ít. Tu vi mơ hồ có một tia tinh tiến. Lúc này thanh âm của hệ thống vang lên:
" Tinh chúc mừng ngài thu được" Thiên Thư " quyển một tặng 100000 điểm thưởng "
" Tinh, "Thiên Thư " 1/5 "
Không ngờ còn có thể thu hoạch thêm một bút kha khá, Tiêu Dao tâm trạng khá là vui vẻ. Khoanh chân ngồi tại chỗ chỉnh đốn lại thu hoạch của mình trong chuyến đi này, củng cố cảnh giới. Sau một thời gian, Tiêu Dao mở mắt ra toàn thân khí chất tuy không có cải biến nhưng lại khiến cho người khác cảm giác thân cận hơn.
"Ta xuống núi cũng có nủa năm, cũng là lúc nên trở về rồi. Không biết Linh Nhi đang làm gì nhỉ."
Hai tay bắt quyết, Tiêu dao liền " độn thổ " ra khỏi Tích Huyết Động, một đường độn ra khỏi Tử Linh Uyên.

- - - - - -- -- -- -- - -- - - - - - -- - - - - - - - - - - - -
Đại Trúc Phong, Thủ Tĩnh Đường
Tất cả mọi người đều có mặt chỉ trừ lão lục Đỗ Tất Thư. Điền Bất Dịch và Tô Như ngồi trên chủ vị hai bên là đệ tử của Đại Trúc Phong đứng xếp hàng phía dưới. Ở giữa đại điện là hai người áo trắng, chỉ thấy một trong hai người hành lễ nói:

"Toạ hạ đệ tử của Thương Tùng Chân Nhân ở Long Thủ Phong là Tề Hạo, Lâm Kinh Vũ, bái kiến Điền sư thúc, Tô sư thúc."

- - - - - - - - - - - - - - - - - - -- - - - -
Sau một hồi bẩm báo về thay đổi của thất mạch hội võ sắp tới,Lâm Kinh Vũ cùng Trương Tiểu Phàm cùng nhau đi ra ngoài điện tâm sự rồi. Trong điện chỉ còn Tề Hạo cùng với môn nhân Đại Trúc Phong, Tề Hạo nhìn quanh một lượt chợt ánh mắt sáng lên đi thẳng tới chỗ Điền Linh Nhi mỉm cười nói:
"Vị cô nương này chẳng hay có phải là Điền Linh Nhi, Điền sư muội đại danh đỉnh đỉnh?"
Điền Linh Nhi nhướng mày, hỏi: "Huynh làm sao mà biết ta?"
Tề Hạo mỉm cười, đi lên mấy bước, nhìn cô nói: "Điền sư muội tuổi vừa mười sáu, tu tập Thái Cực Huyền Thanh Đạo đã đạt tới trình độ rất cao, chuyện này khắp bản môn đều biết, ta vốn ngưỡng mộ từ lâu. Hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền."
Điền Linh Nhi giả vờ ngượng ngùng hỏi: "Huynh chưa từng nhìn thấy muội động thủ, sao biết muội danh bất hư truyền?"
Thấy Điền Linh Nhi xấu hổ Tề Hạo liền biết là có cửa, vội vàng lật tay. Một cái hộp gấm nhỏ xuất hiện trên tay,mở ra bên trong là một viên châu màu xanh nhạt tỏa ra khí thanh lương nhè nhẹ.Mỉm cười nói:
"Điền sư muội, trong cái hộp nhỏ này là Thanh Lương Châu, do mấy năm trước ta theo gia sư Thương Tùng Chân Nhân hành hiệp, tiễu trừ một bọn hung đồ ma giáo mà tình cờ lấy được, tuy chẳng phải là vật gì kỳ trân dị bảo, nhưng mang bên mình có thể chống nóng phòng rét, ngoài ra nghe nói đối với nữ nhân, nó còn có tác dụng giữ gìn nhan sắc, bảo vệ làn da. Hôm nay xin tặng cho sư muội."

Điền Linh Nhi nghe vậy trên mặt tỏ vẻ thích thú đưa tay liền nhận. Trong lòng thì cười không nhịn được nghĩ lại những câu nói của Tiêu Dao:

" Có người tặng quà thì cứ nhận, dù sao cũng không mất cái gì. Còn nhận quà xong thì không biết được, dù sao ta cũng chả hứa hẹn điều gì cả "
" Có lợi mà không chiếm là một là đồ ngu, hai là sẽ có cái hại lớn hơn nhiều "

Nhận xong "Thanh Lương Châu " Điền Linh Nhi liền đi ngay vào trong bỏ mặc Tề Hạo vẫn còn đứng nơi đó. Trong suy nghĩ của mình Tề Hạo luôn cho rằng kiểu gì Điền Bất Dịch hay Tô Như cũng phải nói vài câu khách sáo, sau đó mình dựa thế mà nịnh nọt Điền Linh Nhi vài câu. Nhưng sự thật với lí tưởng khác nhau một trời, Tề Hạo không chú ý tới ánh mắt mọi người Đại Trúc Phong đều nhìn hắn ra vẻ thương hại. Trong đầu mọi người đều nghĩ:
" Tên này thật đáng thương, viên "Thanh Lương Châu " này đảm bảo là có đi không về, một chút coi trọng của Linh Nhi cũng không nhận được. Haizz, thật là đáng thương "

Phải biết từ khi Điền Linh Nhi bắt đầu giao du với lão bát thì tiểu cô nương này chính thức tiến hóa từ tiểu quỷ nhảy lên đến ác ma. Mọi người ở Đại Trúc Phong này ai mà không bị hai tên ma quỷ này cho ăn trái đắng chứ, ngay cả sư phụ,sư nương còn bị hai tên đó hãm hại mà. Tất nhiên khi đó lão bát chỉ đạo Linh Nhi thực hành, lên sư phụ sư nương cũng không phạt lão bát được vì không có chứng cứ, còn Linh Nhi là con ruột phạt thì lại đau lòng. Lão lục ham cờ bạc bị họ chỉnh cho phải kí giấy nợ, bay giờ thành con nợ của họ. Còn mọi người ai cũng bị chỉnh thảm thương, nhất là Tiểu Hôi phải thử phát minh mới của lão bát, Tiểu Phàm cũng không dám nói gì chỉ có yên lặng cầu nguyện cho Tiểu Hôi an toàn mà thôi. Dẫn đến Tiểu Hôi bây giờ tránh Tiêu Dao như tránh tà, chỉ nghe thấy tiếng bước chân thôi thì cũng là cho nó phải chạy thật nhanh rồi.

Chương mới hơn