chương 11: thành công, đuổi bắt
Chỉ thấy tiếng gió thổi " vù, vù " từ nhỏ đến lớn dần, lúc bắt đầu thì như muỗi kêu nhưng sau vài giây thì nó lại lớn thành một cơn bão nhỏ. Trung tâm của cơn bão thình lình lại chính là chỗ của hai đóa liên hoa kia.Cơn bão diễn ra kèm theo là "Âm khí " và " Cửu U Hàn Khí " cũng nương theo làn gió mà bay trở về ẩn trong hai đóa hoa. Chưa đến một phút, Cả một không gian lạnh lẽo tràn ngập " Âm Khí " và "Cửu U Hàn Khí"đã biến mất toàn bộ, trong không gian chỉ còn lại song liên, một người và một giao long.
" Quang hoa nội liễm, linh khí đồng quy."
Lẩm bẩm, Tiêu Dao biết hiện tượng này chỉ xảy ra khi thiên tài địa bảo hoàn toàn dựng dục hoàn thành. Không còn tiết lộ khí tức ra môi trường nữa, điều đó cũng có nghĩa là khoảnh khắc duy trì hòa bình ngắn ngủi giữa cậu và con giao long kia đã chính thức kết thúc đón lấy chính là một trận chiến đầy nguy cơ và khốc liệt.Lấy ra "Lôi Đào Kiếm " cả cơ thể Tiêu Dao căng lên khí vận đến "max " đỉnh. Tuy biến trận này này qua đi thanh "Lôi Đào Kiếm " này hơn phân nủa sẽ không giữ được. Nhưng cũng đành chịu thôi, Tiêu Dao còn chưa kịp luyện chế một món vũ khí nào cả. Nguyên liệu thì thừa nhưng với bản tính lười biếng của minh thì có khi phải đến lúc chuẩn bị về " Đại Trúc Phong " Tiêu Dao mới bắt tay vào luyện bảo. Cũng có lúc cậu nghĩ dùng " Phong Lôi Dực " ứng phó qua Điền Bất Dịch, cũng chính vì điều đó lên tạo ra tình huống dùng hàng cùi đi đánh Boss như thế này.
Suy nghĩ vẩn vơ nhưng tay chân thì không chậm, vận lên linh lực, ngay lập tức hô to:
" Kiếm Ảnh Phân Quang "
"Lôi Đào Kiếm " rời khỏi tay bay thẳng về phía giao long, trên đường mộtkiếm hóa hai kiếm, hai hóa bốn, bốn hóa tám, tám hóa mười sáu... suốt một trăm lẻ tám thanh "Lôi Đào Kiếm " đâm về phía giao long. Nhìn một trăm lẻ tám thanh kiếm phóng về phái mình trong mắt giao long ánh lên vẻ khinh thường. Nó cũng có vốn để khinh thường bởi vì lớp vảy giáp quanh người của nó cũng không phải là thứ pháp bảo cùi bắp này có thể xuyên thủng. Đúng như nó nghĩ, khi "Lôi Đào Kiếm " chạm vào người giao long thì liên tiếp vang lên những tiếng " keng, keng, keng" như là tiếng của hai tấm sắt chạm vào nhau vậy. "Lôi Đào Kiếm " thậm chí còn không gây được một vết xước trên lớp vảy của nó chứ đừng nói là làm nó bị thương. Ngẩng đầu ưỡn ngực, mặc cho "Lôi Đào Kiếm " chém lên người gây ra từng đạo tia lửa. Hai mắt hơi híp lại, miệng chẹp chẹp trông rất là bỉ ổi. Biểu hiện của giao long cứ như đang nói"
" Khi nào mệt rồi thì bảo anh một câu."
Thấy thái độ của đối thủ Tiêu Giao không những không tức giận mà còn lấy làm mừng. Điều đó chứng tỏ đối thủ đang không chăm chú,mà không chăm chú sẽ dẫn tới khả năng bị mình hớt tay trên lại cao hơn một phần. Thế là một người một giao vẫn giữ nguyên tư thế, người thì luôn trong tư thế bắt kiếm quyết tấn công không ngừng. Giao long thì trong tư thế ngẩng đầu, ưỡn ngực trước mưa kiếm từ đối thủ. Đúng cái thái độ bất cần đời mong được chết mà éo có ai giết được mình, cao thủ tịch mịch như tuyết, bộ giáng rất muốn ăn đòn.
Tình huống duy trì khoảng một phút đồng hồ, trên môi Tiêu Dao chợt hiện lên một nụ cười đắc thắng.Chỉ thấy ấn quyết trên tay cậu thay đổi liên tục chợt thét lên:
"Hỏa Liên -Thiên Canh Kiếm Trận "
Bỗng xung quanh giao long xuất hiện một ngọn lửa màu xanh da trời. Ban đầu là một đốm lửa nhỏ bỗng nhiên bùng cháy dữ dội bao quanh nó. Chưa đợi giao long có phản ứng gì thì một trăm lẻ tám thanh "Lôi Đào Kiếm " bỗng nhiên cắm xuống đất theo một quy luật nhất định. Theo một trăm lẻ tám thanh "Lôi Đào Kiếm"cắm xuống đất, từ dưới lòng đất bốc lên từng luồng khí màu trắng bay vào trong trận. Mỗi một luồng khí trắng ra nhập là " Thiên Canh Kiếm Trận " lại mạnh thêm vài phần.
Khi trận pháp vừa hoàn thành thì giao long cũng kịp thời phản ứng lại. Há miệng phun một ngụm " Long Tức " trái với " Long Tức " nóng bỏng bình thường, "Long Tức " này lại lạnh lẽo vô cùng đóng băng mọi thứ. Nhưng khi " Long Tức " phun lên màn lửa thì lại vang lên tiếng " xèo, xèo " như là dầu sôi. Tuy khiến màn lửa yếu đi nhưng lại không thể làm nó biến mất hoàn toàn. Nếu xử lý xong màn lửa thì cũng vẫn còn " Thiên Canh Kiếm Trận " bọc bên ngoài nữa.Như vậy cũng mất một khoảng thời gian kha khá, nhưng như vậy cũng đủ để cho Tiêu Dao hái song liên và cao chạy xa bay rồi.Nhìn đối thủ bị vây khốn trong trận pháp mình tạo ra, Tiêu Dao không hề chần chừ phóng ngay tới bên cạnh song liên.Vung tay lên,liền đem song liên ngay cả đất xung quanh nủa mét khối thu cả và trong "Càn Khôn Giới ". Xong việc liếc mắt nhìn lại giao long vẫn còn bị quây trong trận, cười ha hả nói:
" ha ha, lần sau đừng có mà coi thường người khác nha. Coi như đây là bài học ta dạy cho ngươi đó. kakakaka"
Trong trận giao long nghe thấy Tiêu Dao nói vậy, trong lòng vô cùng hối hận. Hối hận tại sao vừa nãy không dùng toàn lực "đập bỏ mợ tên này" luôn để bây giờ mình bị lật thuyền trong mương thế này. Càng nghĩ càng điên tiết, thế là giao long há miệng thật rộng. Một quả cầu ánh sáng ngưng tụ ngay trước miệng, tích súc đủ năng lượng.Ngay lập tức giao long phun nó về phía đối thủ, một tiếng nổ vô cùng lớn vang lên. Tiêu Dao đang cười bỗng thấy " Thiên Canh Kiếm Trận" bỗng nhiên vỡ ra một góc. Một quả cầu năng lượng nho nhỏ lao ra ngoài mục tiêu nhắm thẳng và mình. Vội vàng lập lên khí tường chống đỡ. Một đồ án "Thái Cực Đồ " hiện lên liên tục xoay tròn. Tiêu Dao không chạy trốn, không phải vì anh hùng rơm mà là vì chạy đã không còn kịp rồi.
"Ầm "" hự " phụt "
Tiếng đầu tiên là quả cầu năng lượng va vào khí tường "Thái Cực Đồ " bị khí tường hóa giải phần lớn lực đạo và năng lượng. Nhưng cuối cúng nó cũng phá vỡ "Thái Cực Đồ " mà lao vào người chính chủ. Khi quả cầu năng lượng chạm vào người Tiêu Dao chỉ kịp nghĩ:
" Đậu má, chơi ngu rồi "
Phun một ngụm máu, cả người bay ngược về phía sau.Trên đường bay Tiêu Dao đã kịp phản ứng lại. Ngay lập tức vận lên " Độn Thổ" lao ngay vào tường đất, lao đi với tốc đọ nhanh nhất có thể. Chạy như chưa từng được chạy.
"Ầm Ầm Ầm "
" Ngao"
Vừa mới chui vào trong bờ tường, phía sau chợt vang lên một tiếng nổ đinh tai nhức óc. Kèm theo đó là tiếng long ngâm chứng tỏ rằng giao long đã thoát khỏi trận và truy theo sau cậu. Đi thì chậm mà về thì nhanh, chẳng mấy chốc Tiêu Dao đã lên đến mặt đất. Vội vàng mở "Phong Lôi Dực " lao vun vút lên bầu trời.
"Uỳnh"
Ngay khi vừa rời khỏi đó mặt đất dưới chân Tiêu Dao bỗng nhiên tan vỡ. Một con giao long màu trắng bạc lao ra khỏi lòng đất. Hơi do dự một chút, đưa mũi lên "hít hà" một hơi, ngay lập tức nhắm chuẩn một phương hướng lao nhanh. Thình lình đó cũng chính là phương hướng mà thanh niên Tiêu Dao nhà ta bỏ chạy, trình độ ngửi mùi này còn thính hơn cẩu nữa.
Bay được một quang đường cũng khá xa, Tiêu Dao Ngừng lại ngồi nghỉ tạm trên một đám mây. Nhanh chóng móc " Đại Hoàn Đan " mà sư nương Tô Như đưa cho lúc sắp xuống núi uống vào. Vào miệng lập tức hóa thành dòng nước ấm chạy khắp toàn thân, thương thế mà con giao long gây ra đã được chữa trị tương đối.
" Ngao, Ngao"
Vừa thu công thì xa xa bỗng vang lên tiếng long ngâm, quay đầu nhìn thì Tiêu Dao bỗng nhiên giật nảy cả mình. Cậu không ngờ đói phương còn có thể đây tới tận đây, phải biết cậu chạy cả ngàn dặm chứ có ít gì. Thế là vội vàng gọi ra "Phong Lôi Dực " lao đi như tên bắn. Nhìn thấy tên trộm hòa bỏ chạy giao long phẫn nộ vội vàng tăng tốc lên.
Thế là trên bầu trời diễn ra cảnh tượng một tia chớp xanh lao phía trước, một tia chớp bạc đuổi theo sau không ngừng không nghỉ