Chương 57: Tránh Một Kiếp Là Nhờ Ăn Ở

Truyền Thuyết Tứ Hiệp Sĩ

Chương 57: Tránh Một Kiếp Là Nhờ Ăn Ở

Một đêm dài đã sắp sửa qua đi, mặt trời đã ửng sáng ở phía đông. Nhưng Huy thì …

" Chủ nhân! Thiếp thân đã không thể hoàn thành trách nhiệm. Xin Ngài hãy trừng phạt thiếp thân."

Một giọng nói dịu dàng mà đầy tính quyến rũ vang lên bên tai Huy. Một cảm giác êm ái nơi gáy và một bàn tay mềm mịn nhẹ nhàng trườn trên mặt Huy. Huy dù muốn nằm tiếp thì cũng không có khả năng. Cậu ta mở mắt ra thì phát hiện đó là Sona. Một Sona khí chất thoát tục, hoa phu tuyết mạo làn da trắng nõn nộn nộn mà đàn hồi co dãn có thừa, thân thể cực phẩm vưu vật hại nước hại dân đang khẽ nhấp nhô qua từng nhịp thở của nàng. Nàng đang ở bên hắn, cho hắn gối đầu lên cặp đùi hoàn mỹ của nàng, tại một cái không gian tĩnh mịch vắng lặng.

Hệt như lần đầu gặp mặt của hai người. Nhưng lần này cậu ta còn đủ quần áo.

" … "

Huy không tự chủ được mà phải ngước lên chiêm ngưỡng gương mặt dễ thương, thanh thuần và trưởng thành kia rất lâu, cũng chưa có đáp lại. Không phải cậu ta quên mất rơi câu nói mới nãy của nàng, mà cậu ta không muốn nhắc lại. Dù rằng hồng hoang chi lực trong cậu ta đang bắt đầu tạo phản đứng lên …

" Chủ nhân! Thiếp thân xin dâng hiến cơ thể này cho Ngài. Để bồi tội với Ngài..."

Nhưng lần này Sona không cho Huy thời gian thảnh thơi ngắm mình. Nàng mấp máy môi, nhưng giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng của nàng cũng như lần đầu được nghe đến giờ, vẫn thế, nó vang lên ở một nơi nào đó. Nhưng Huy không chú ý tới điều đó nữa. Bởi giọng nói đó đi vào trong cơ quan cảm thụ âm thanh trong Huy. Nó khiến Huy mềm nhũn cơ thể và làm tê liệt khả năng kháng cự trong Huy.

Nếu để chọn ra những giọng nói làm Huy cảm thấy dễ nghe nhất, chưa kể tới trường hợp muốn nghe hoài không thôi. Thì Vị Lai và Sona chiếm vị trí đầu bảng đấy.

" Sona! Em không có sai sót gì trong trận chiến sáng nay. Là tôi không đủ mạnh mẽ để tiếp nhận sức mạnh lớn lao từ các em. Các em đã làm rất tốt rồi. Cả Vị Lai và Sona. Tôi rất hạnh phúc khi có các em."

Huy nhanh chóng tuôn ra một tràng như thể che dấu sự thay lòng đổi dạ trong cơ thể lẫn suy nghĩ và rồi thì rời khỏi cái gối đùi của Sona. Ánh mắt không dám nhìn thẳng nàng, chỉ biết đảo đi đảo lại láo liên như ánh mắt của những tên trộm. Cậu ta đang rất gấp gáp. Vì sao gấp gáp thì không nói ra cậu ta cũng rõ. Dục hỏa chi diễm đang đốt cháy cậu ta càng lúc càng mạnh và ‘ Tiểu Huy’ đang chuẩn bị khởi nghĩa.

" Đụ má! Cố gắng nhịn. Nhịn cho con cháu đời sau nó khỏe mạnh." Huy thầm nhẩm một câu như thế trong đầu.

" Chủ nhân ghét bỏ thiếp thân sao? Xin hãy cho thiếp thân có cơ hội gần gũi với Ngài. Dù sao cũng chỉ có những lúc như thế này thiếp thân mới có thể phục vụ Ngài … Hức hức ~"

Không biết từ lúc nào Sona đã rúc vào người Huy và vòng hai cánh tay nhỏ nhắn ôm quanh thân Huy. Nàng vừa bộc bạch ý nghĩ thực vừa nức nở. Nàng đã khóc. Nàng rất cô đơn, cũng rất tội nghiệp.

' Thịch ~'

Một giây phút nào đó. Huy cảm thấy cơ thể mình xụi lơ, không có chút sức mạnh nào cả. Tâm trí cậu ta hơi đứng hình một chút rồi mới từ từ khôi phục lại, Huy lại có cảm giác không đúng. Mình cố gắng từ chối nàng liệu có đúng không? Nàng đã hy sinh nhiều thứ vì mình, nhưng nàng nhận lại được cái gì? Mà thứ nàng muốn cũng không phải thứ gì lớn lao đi …

Trong đầu Huy liên tục tốc hành lóe lên những suy nghĩ áy náy. Cậu ta cảm thấy mình nên thuận theo yêu cầu của Sona. Dù gì mình cũng không thiệt gì. Tiện thể có thể thoát cái mác trai tân suốt 18 năm chăng?

" Không! Không nên suy nghĩ như thế. Mình cũng muốn nàng hạnh phúc." Huy viện ra một lý do như thế, và cho nó là đúng đắn.

(Tác: Những suy nghĩ phía trên của nhân vật chính thì cực kỳ là sai lầm ngu xuẩn, thiếu lý trí và bản lĩnh đàn ông. Đừng vì phút yếu lòng mà hủy hoại cả tương lai sau này. Đến khi nghĩ lại thì hối hận cũng không có thuốc chữa trị. Nhưng rất may cho cậu ta là cậu ta chưa được thoát kiếp trai tân hoặc giả có đi nữa thì cũng rất lâu sau này đi, chính tác cũng không rõ luôn:))

" Sona! Ta … Anh không ghét bỏ em … chỉ là … chỉ là …"

Huy đã vươn hai cánh tay gầy và dài của mình vòng qua cái eo mềm mại quyến rũ mà đầy xúc cảm của Sona. Nháy mắt trị số muốn bùng nổ trong Huy lại thêm một nấc. Giọng nói của cậu ta lại thêm phần gấp gáp và đứt quãng ngập ngừng. Không phải cậu ta nói lắp đấy, là ăn nói ngập ngừng, không thể nói thẳng ra. Tại sao lại như thế thì chỉ biết trách cậu ta không kịp suy nghĩ ra một câu trả lời thích hợp thôi. Đầu cậu ta đang bận nghĩ vẩn vơ những thứ khác …

Như nghĩ về Sona và tràng cảnh chỉ có cô nam quả nữ tại một không gian riêng biệt chẳng hạn.

Nếu bảo không phấn khích thì là nói dối đấy. Nhưng cậu ta không quên muốn ngăn lại cơn xúc động trong lòng Sona. Nhưng có vẻ như hành động này càng có tác dụng ngược.

" Chủ nhân ~ Tất cả của thiếp thân là dành cho Ngài. Xin hãy chấp nhận tất cả …"

" Ta … Anh sẽ nhận …"

" Huy thúc thúc …"

" Dậy đi … Huy …"

Sona đã ngẩng mặt lên nhìn Huy, đôi mắt vẫn còn ngập nước mắt, đôi môi đỏ hồng đang cười rạng rỡ. Nàng giơ hai tay nhỏ lên và chuẩn bị giải khai áo váy. Huy không thể kìm nén thêm và đồng ý ngay lập tức. Đầu óc cậu ta nóng tới nỗi không còn thiết tha suy nghĩ gì hết. Như một trang giấy đầy chữ viết chì bị cục tẩy ma sát xóa sạch hết thảy và trở về trắng bóc. Cậu ta rất mong chờ tràng cảnh phía sau, hoàn toàn không dối lòng.

Nhưng bỗng như có những âm thanh khác vang lên như từ cõi hư vô xa xa vọng lại. Là của một ấu nữ nhỏ tuổi.

" Đau …"

Huy cảm giác mũi, tai của mình như bị cấu véo. Lúc này nhìn Sona vẫn như đang chuẩn bị giải khai quần áo không khiến Huy phấn khích mà đâm ra chột dạ. Huy cảm thấy mơ hồ không rõ và quay qua quay lại nhìn ngó xung quanh như thể trộm tặc ẩn náu sợ bị công an đang đi tuần tóm được.

" Chuyện gì phát sinh? Mà giọng nói này như rất quen thuộc đi." Huy mơ hồ suy đoán khi càng lúc càng thấy không hợp lý. Cậu ta rất quen giọng nói này nhưng không thấy cô bé đâu.

Đau …

Một cái cảm giác rát rát trên mặt khiến cảnh vật trước mặt Huy tối sầm lại ngay tức khắc. Sona cũng không còn. Huy cũng không kịp suy nghĩ thêm điều gì. Tất cả diễn ra rất ư là nhanh chóng.

---

" Haaaa ~"

Huy mở mắt trừng trừng rồi giật bắn người mà ngồi dậy trên giường.

" … Helen? Sao tiểu thư lại vào đây."

Ngay cuối đầu giường nơi Huy nằm là cô bé Helen đang đứng đó. Cô bé đã thay một bộ quần áo sáng màu và trông rộng rãi, có thêu hoa cỏ họa tiết rất bắt mắt. Có lẽ đó là đồ ngủ. Trông cô bé vẫn rất khả ái, xinh xắn đấy. Nhưng đó không phải điều khiến Huy kinh ngạc nhất. Cái cậu ta kinh ngạc là tại sao cô bé lại có mặt ở đây.

Còn vì lý do gì cậu ta không gọi cô bé là ' em' hoặc ' cháu' như lời Phoebe đã nhắc nhở. Đó là vì Huy thấy không thuận miệng lắm. Rất là kỳ quái đi.

" Hiệp sĩ thúc thúc lớn tướng như vậy rồi mà còn tè dầm khi ngủ. Thật xấu hổ."

Vậy là cô bé vẫn không chịu sửa cách xưng hô khi không có mặt mẹ với Huy. Không trả lời câu hỏi của cậu ta, cô bé phô bày ra khuôn mặt khinh bỉ dễ thương và lè cái lưỡi đáng yêu ra với cậu ta.

" Cái gì …"

Huy thốt lên kinh ngạc như nhận ra có cái gì không đúng và nhìn lại đũng quần của mình. Ngay lập tức cậu ta nhận ra thứ nước ướt đẫm đũng quần vải (quần vải là màu sáng mới đau, vì nó nổi hơn màu tối) là thứ nước gì. Cậu ta chết điếng tại trên giường ngay sau câu nói phản ứng kinh ngạc. Cậu ta mơ hồ nhớ lại cái giấc mơ nửa đêm gần sáng mới nãy suýt chút nữa ân ái với Sona và đã bị Helen phá hỏng.

" Mộng tinh đi …"

Huy đã biết nguyên nhân của cái sự việc xấu hổ này. Thật xấu hổ đi.

" Hiệp sĩ thúc thúc vẫn còn tè dầm khi đi ngủ. Chứng tỏ thúc thúc vẫn còn nhỏ. Cháu đã không còn tè dầm trong đêm nữa. Vậy là cháu lớn hơn rồi."

Cô bé liến thoắng một hồi. Lúc thì tỏ ra lão khí hoành thu thấu hiểu sự đời, lúc lại kiêu ngạo thẳng thắn thể hiện bản thân. Huy nhìn khuôn mặt vui sướng và kiêu ngạo của cô bé, Huy thật sự khóc ra máu trong lòng.

" Có chuyện gì vậy Helen? Sao con lại vào phòng của chú ấy?!"

Phoebe đã đứng ở cửa ra và đang từ từ tiến vào phòng.

" Không … không có gì. C … Chị Phoebe."

Huy hoảng hốt giơ tay phải lên như thể ngăn cản đối phương, tay còn lại thì vội kéo tạm gấu áo xuống và che đũng quần. Điều này không thể được. Đối phương mà hiểu nhầm thì không tốt.

" … "

Phoebe nhìn Huy mà hơi nhíu mày, nàng hơi dừng bước chân lại và khó hiểu nhìn Huy. Huy chợt chột dạ và càng thấp thỏm lo âu. Đối phương nhận ra a?!

" Mẫu th … Mẹ à! Thật ra …"

" Helen à! Cháu có thể giữ bí mật việc chú … kém ngôn ngữ Lavindor không? Chú rất ngượng ngùng với mọi người đấy."

Huy kịp thời động não và tìm ra một cái cớ thích hợp và chặn lời thành công cô bé Helen. Và quả nhiên cô bé Helen không nói thêm gì nữa. Cậu ta rất không muốn sự việc bị phơi bày ra ánh sáng, dù biết việc này chả đáng gì. Nhưng sẽ là cực kỳ xấu hổ với mọi người, nhất là trước mặt Phoebe. Không hiểu sao, Huy lại cực kỳ không muốn Phoebe biết nội tình đấy.

" Vậy a?! Người lớn thật là phiền phức."

Cô bé hơi nhíu mày và áp ngón trỏ tay phải lên môi, khó hiểu thì thầm.

Còn Huy thì có thể thở phào một hơi nhẹ vì đã chặn miệng cô nhóc này thành công, nhưng vẫn chưa thoát khỏi cái cảm giác thấp thỏm trong lòng. Đảo qua gian phòng tắm rửa có bên trong căn phòng này. Huy chợt nảy ra sáng kế. Nếu thành công, thì dù Helen có lỡ lời, Huy cũng có thể bác bỏ.

" Chắc chị Phoebe và Helen chưa dùng bữa sáng nhỉ? Tô … em cần tắm rửa chút xíu, sẽ xuống sau. Hahaha."

Huy viện ra một lý do khác để đẩy mẹ con này ra khỏi phòng mà chả thèm quan tâm lý do Helen sáng sớm tới phòng mình. Cậu ta cần nhanh chóng thoát khỏi cái cảm giác thấp thỏm nguy hiểm cận kề này. Để tiện cho việc che dấu sự ấp úng của mình, Huy còn cười cười ngô nghê và gãi đầu một cách vô thức.

Huy không biết chứ, thật ra mặt cậu ta trông rất khả nghi. Và Phoebe khẽ mỉm cười nhẹ mà không nói thêm gì, nhưng Huy thì không nhận ra.

" Vậy được. Helen! Về phòng thay quần áo rồi ăn sáng thôi con. Huy cũng nhanh xuống dùng bữa với mọi người và chuẩn bị đi tới công hội mạo hiểm giả thôi."

Phoebe mỉm cười nhẹ nhàng và tiến tới dắt tay Helen, rồi kéo cô bé rời phòng. Ra khỏi phòng, nàng còn tiện tay đóng cửa phòng lại.

" … "

Không nói lời nào, nhưng nụ cười ngô nghê trên miệng Huy thì chợt tắt và trong đầu cậu ta chỉ có một chữ ‘ Nhanh‘ và cậu ta cuống cuồng lao về phía phòng tắm trong nhà. Cũng trong lúc đó, cảm giác thấp thỏm lo âu của cậu ta cũng tan biến hoàn toàn, chỉ còn sự vui sướng và may mắn. Quá là may mắn đi. Thật là ở hiền gặp lành hoặc do ăn ở chăng?!

Cảm giác như đánh bừa một số lô đề, nhưng trúng giải, lại lớn tiền thưởng. Nhưng mà tránh được cái hoàn cảnh khó đỡ này còn tốt hơn trúng số. Mong sao thường thường gặp may mắn kiểu này thì phúc lắm. Huy thậm chí còn nghĩ nghĩ như thế trong lúc thay cái quần vải ra.

-&&&-