Chương 65: Cái Mất Cái Được

Truyền Thuyết Tứ Hiệp Sĩ

Chương 65: Cái Mất Cái Được

" Nào, đến đây với anh!"

Huy tiến tới trước mặt con thú cách một khoảng 10 mét, rồi cậu ta hét lên một cách tự tin với con nhím Thorn trước mặt?

" … "

Có vẻ con thú đã phát giác ra sự hiện diện của Huy. Nó ngẩng cái đầu nhỏ của mình lên và dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Huy. Huy khẩn trương giơ thánh khí ra che chắn.

"... "

"... "

Một hồi lặng lẽ ta nhìn ngươi, ngươi ngó ta giữa người và một con nhím. Cuối cùng con nhím cụp mắt xuống và tiếp tục tiến về phía trước như chưa hề có gì xảy ra.

"?! "

Huy kinh ngạc câm nín.

Cậu ta không biết rằng giống thú Thorn này rất hiền lành, nhưng khi nó mà phóng gai nhọn của nó thì chả biết có còn được coi là hiền lành không.

' Độp!'

" … "

Cáu tiết, Huy thử ném một cục đá vào con nhím đột biến. Viên đá chưa chạm vào nó, nó đã co người lại thành một cục bông, các gai nhọn trên lưng nó giương lên căng cứng.

Sau một lúc không có gì, con nhím lại duỗi người ra và lại tiếp tục di chuyển bình thường.

" Cái … "

Huy thiếu chút nữa vì cáu giận mà văng tục. Nhưng đến nửa cuối, cậu ta đã ngậm lại, bởi con nhím Thorn kia chỉ còn cách cậu ta khoảng 2 mét.

" Hịt hịt ~"

Con nhím đột biến vẫn bình tĩnh đi tới chỗ Huy.

Một mét rưỡi …

Huy xiết chặt cái khiên và thanh kiếm. Cậu ta cố gắng áp chế nhịp thở để giữ bình tĩnh, tập trung vào một nhát kiếm quyết định.

Một mét.

" Chết!!!"

Một tiếng hét trầm lạnh từ cổ họng Huy phát ra. Cái lúc con Thorn cách cậu ta khoảng 1 mét, Huy đã hét lên trợ oai và vung hết sức tay trái cầm kiếm bổ về phía nó.

' Keng …'

"?! "

Một tiếng kim loại va chạm khô khốc vang lên. Cảm giác như kiếm sắt chém vào bê tông. Có cả tia lửa điện lóe lên rồi vụt tắt, tất nhiên là Huy không thể nhìn thấy, bởi vì cậu ta đang cố gắng che chắn toàn bộ cơ thể sau cái khiên. Nhưng trong đầu cậu ta lóe lên một cảm xúc không ổn.

Huy mau chóng thu kiếm về phía sau thánh khí, và ló đầu ra nhìn lại hiện trường.

Chẳng biết từ bao giờ, con thú Thorn kia đã đứng thẳng bằng 4 chân, điều đó làm cho nó cao hơn 10 phân. Các cái gai nhọn của nó giương hết lên một chặp như rừng gươm trùng điệp. Ánh mắt của con Thorn ấy và ánh mắt Huy gặp nhau. Nhưng chỉ có ánh mắt của nó dành cho Huy mới tóe lửa giận.

Điều đó cũng dễ hiểu thôi. Vì nó coi cậu ta là kẻ thù nguy hiểm.

" Hịt ịt ~"

' Vụt vụt ~'

Một tiếng kêu rên có âm vực cao như tiếng gió mang theo sự phẫn nộ từ con nhím Thorn. Ngay sau đó, có khoảng chục cái gai nhọn ở trên lưng con thú phóng ra về phía Huy.

" … "

Huy mau chóng nấp sau cái thánh khí và có vẻ như hoàn hảo an ổn.

" Hịt ịt ~"

' Vụt vụt ~'

Con nhím đột biến vẫn tiếp tục phóng gai.

" Hịt hịt … "

' … '

Được một lúc, Huy nghe đâu đây tiếng con nhím đang yếu ớt kêu rên, và không còn nghe thấy tiếng phóng gai nữa.

" Là lúc này!" Trong đầu Huy lóe lên một ý nghĩ như thế.

" Mày chết … "

Huy chuẩn bị phản công. Nhưng trước mặt cậu ta...

" Hịt hịt … "

Con nhím Thorn đột biến kia đang co người lại một cách run rẩy. Huy có thể thấy cơ thể nó khẽ run rẩy theo từng hơi thở của nó. Trên thân mình nó không còn một cái gai nhọn nào cả, tất cả đều rơi lã tã bên chân Huy, không một cái nào có thể gây xước xát cho cái thánh khí chứ đừng nói là Huy.

Cái khiên thánh khí vẫn hữu dụng như mọi khi.

Nhưng ngay lúc đó, Huy lại không nghĩ tới điều đó. Một cỗ cảm giác mênh mang khó tả khi nhìn một con vật vô tội, yếu đuối đang sợ hãi trước cái chết, cảm xúc ấy nhen nhóm trong thâm tâm khiến Huy rất bứt rứt. Huy cảm thấy đáng thương cho con vật đó. Cái cảm giác này chưa hề có từ trước tới nay.

Cái lần giết năm tên sát thủ mới đêm qua thôi, và cả 20 con thỏ Agile mới nãy. Đều không khiến Huy thấy như bứt rứt tới nhường này.

Giờ ngẫm lại việc giết mấy tên sát thủ kia, Huy không còn cho đó như việc gì kinh khủng lắm. Chúng đã muốn giết cậu, vậy thì chúng nên có giác ngộ bị giết lại. Lại nói, mấy con thỏ Agile kia rất hung hăng và hiếu chiến, điều đó làm Huy cuốn theo trận chiến, dù rằng cậu ta là kẻ đi gây chiến. Nhưng đã có một lần, sẽ có lần sau, và Huy không còn ghê tay sau con Agile thứ 3. Tất cả đều là một kiếm một mạng …

Còn với con nhím gọi là Thorn này. Nó không hề hiếu chiến và cố gắng tấn công Huy. Nó chỉ đang bảo vệ nó bằng hết khả năng của nó. Nó không đáng chết, và Huy lại không phải kẻ máu lạnh tàn nhẫn.

" Tuy rằng nó không biết bất khuất chịu chết hay gì gì đó như con người …" Huy so sánh một con vật với một con người.

Một ví dụ khập khiễng.

" … "

' Cạch!'

Mũi kiếm của Huy khẽ chạm vào lớp vỏ giáp xác trên lưng con thú, một tiếng ' Cạch ' vang lên, báo hiệu lớp vỏ này rất cứng rắn so với lưỡi kiếm của Huy, nhưng đồng thời nó cũng báo hiệu điềm chết chóc cho con thú đáng thương đang co ro ấy.

Huy đã hơi thần người một khoảng khắc. Không biết cậu ta đang nghĩ gì nữa... Nhưng có vẻ như Huy chưa muốn xuống tay giết chết con nhím Thorn này.

" Ông trời có đức hiếu sinh. Mỗi một sinh vật đều có sinh mạng cả. May cho mày là mày gặp tao nhé."

Huy từ từ thu kiếm lại và lùi hai bước ra đằng sau, cách một khoảng với con thú. Cậu ta quyết định không giết con thú nữa. Khuôn mặt cậu ta mỉm cười nhẹ nhàng và thỏa mãn với hành động của mình. Không phải là cậu ta đang ban ơn cho con vật, chỉ là cậu ta không muốn giết sinh vật này mà thôi.

Sát sinh người và vật vô tội là trái với đạo đức của Huy. Huy thêm cả những vật vô tội vào danh sách trên.

Nhìn vào con thú, Huy chợt nhớ lại tuổi thơ học trò bị bạn bè bắt nạt đến mức khóc lóc thê thảm của mình. Huy cảm thấy hiểu được phần nào tình cảnh hiện giờ của con vật nhỏ bé kia.

" Hịt hịt ~ Hịt … "

Con nhím co rúm người một lúc mà không có chuyện gì xảy ra. Nó lại duỗi người trở lại và kêu rên yếu ớt, chậm rãi bò đi theo hướng ngược lại. Nó đi về phía ngược với Huy.

" Trở về vậy. Nhưng đau vãi đạn. Xui xẻo quá mà …"

Huy lặng lẽ nhìn con thú bỏ đi khá xa rồi mới tắt nụ cười nhẹ. Trước đó, cậu ta phải than thêm một câu về cái chân què đã, rồi mới lững thững đi tới chỗ Jamany và Malphite đang đứng.



" Sao hiệp sĩ lại không giết con thú. À quên … Con thú đó có mai giáp cứng rắn, nên … "

Malphite ngạc nhiên khi thấy Huy tha cho con Thorn kia một mạng. Hắn hảo tâm định nhắc nhở Huy điều gì đó, nhưng đã bị Huy cắt ngang.

" Thôi. Tôi cảm thấy không thể gắng gượng thêm được nữa. Chúng ta về trả nhiệm vụ thôi."

Huy trả lời một câu như thế với một nụ cười tươi. Như thể đang chứng minh mọi việc không có vấn đề gì.

" A … Vậy thì được."

Malphite hơi ngạc nhiên khi nghe Huy trả lời như thế, nhưng gã cũng không hỏi han gì thêm. Và Huy thì cảm ơn điều đó. Huy không muốn trả lời thêm bất cứ điều gì nữa.

Có lẽ việc vội vội vàng vàng muốn đi giết quái thú ngoài thành giống như những trò chơi điện tử làm Huy rất phấn khích đấy. Nhưng đến khi nhìn nhận và cảm thụ tận mắt, Huy lại không còn cái cảm giác trên nữa. Những con vật trên màn hình máy tính và những con vật mà Huy nhìn tận mắt không hề giống nhau. Chúng cũng có sự sống thôi.

Cả Vị Lai và Sona cũng thế. Với Huy, các nàng đều là những cô gái tuyệt vời của riêng hắn. Cũng bởi vì số mệnh, hắn thì được gắn kết với các nàng qua một mối quan hệ ràng buộc tuyệt đối và xây dựng trên sự tin tưởng, hy sinh tại thế giới mới này. Hắn càng tin tưởng các nàng vô điều kiện mà không mảy may suy đi xét lại.

Tất cả bắt đầu từ con số không méo mó?

Nhưng nhờ đó, Huy hiểu ra một vài thứ gì đó tuyệt vời và đẹp đẽ khi sang thế giới này. Mặc dù nó không hề yên ả như hiện thế, nhưng nó khiến Huy muốn vươn mình đứng lên để tìm hiểu, để hòa mình vào nó.

Thật sự rất mâu thuẫn suy nghĩ.

Và những suy nghĩ trên cũng chỉ lướt qua đầu Huy một khoảng khắc rồi biến mất nhanh chóng. Không biết có phải vì Huy cũng không muốn suy nghĩ về nó nữa cho đau đầu. Hay vì cái bắp chân trái bắt đầu ngứa ngáy rồi chăng?

---

" Ô ~ Anh hiệp sĩ! Trở về rồi à?"

" Huy hiệp sĩ! Ngài đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?"

Tiếng Sona và Virinia vang lên bên tai Lux.

Còn Lux, nàng đang loay hoay với một đống sổ sách tại quầy tiếp tân.

May sao đã là đầu giờ chiều, lượng mạo hiểm giả không nhiều. Lác đác chỉ có vài nhóm người đang ngồi quây quần tại các dãy bàn ghế chờ và bàn tán rôm rả. Nhờ đó, nàng và mọi người không có tất bật lắm.

" Chúc mừng Hiệp (sĩ) … "

Khi nghe thấy Huy trở lại, Lux ngẩng đầu lên nhìn hắn và vô thức cảm thấy vui vẻ. Nhưng cái vui vẻ đó giảm xuống nhanh chóng khi nàng thấy ống quần chân trái của hắn thì rách một lỗ ở phần bắp chân và loang lổ vết máu đã khô, chảy xuống tận bên giày trái.

" Huy Hiệp sĩ có sao không?"

Nàng vô thức chạy ra khỏi quầy trong cái nhìn ngỡ ngàng của mấy chị em trong nhóm, và cái nhìn ái ngại như thể đã phạm phải lỗi lầm nào đó của hắn. Tất nhiên là Lux không có thời gian chú ý xung quanh, nàng chạy lại bên hắn, gấp hỏi han hắn.

" Cái này! Là do sừng của thú Agile đi."

Thậm chí nàng còn vòng ra đằng sau Huy để xem xét. Giọng nói của nàng pha lẫn kinh ngạc và lo lắng. Nàng đã nghĩ là mình mà hắn bị thương đấy. Là do nàng không lưu ý hắn cảnh giác với sự nguy hiểm của giống loài này? Hay có lẽ là chưa cân nhắc chu toàn năng lực của hắn?

" Không có vấn đề gì. Tôi đã được sơ cứu qua. Hoàn toàn ổn cả."

Hắn vừa cười cười vừa lắc đầu như thể cố chứng minh bản thân hắn không có vấn đề gì ấy. Điều đó làm Lux hơi hạ xuống căng thẳng cảm xúc.

" Chúng tôi sẽ liên lạc với một Thánh thuật sư chữa trị. Tất nhiên tiền phí dụng do chúng tôi chi trả..."

Không biết từ lúc nào, chị Virinia đã đi tới ngay cạnh Lux, chị gợi ý giúp đỡ hắn. Có lẽ đây thật sự là trách nhiệm bắt buộc từ cao tầng truyền đạt xuống rồi. Và Lux thầm nghĩ nên chú ý tới tên này để các chị em không phải vất vả linh tinh.

" Như vậy thì phiền toái cho công hội quá. Tôi vẫn còn chút tiền, có lẽ đủ chi trả phí chăng?"

Nói xong câu đó, hắn lấy ra một bọc vải nhỏ leng keng gần trăm đồng vàng từ trong nhẫn không gian, như thể chứng minh hắn không cần được giúp đỡ tiền bạc.

" … "

Lux cảm thấy buồn cười vì điều đó. Tất nhiên nàng có cười ra mặt. Nhưng nàng không biết rằng nụ cười nhẹ nhàng như nắng ấm mùa xuân của mình khiến Huy phải nhộn nhạo một chút, ghi nhớ một chút, mơ mộng một chút...

" Thật ra tôi chỉ hoàn thành mỗi nhiệm vụ thu thập 20 đầu Agile. Còn 10 đầu thú Thorn thì … "

Mãi một lúc hắn mới nói ra một câu. Hóa ra là hắn chưa có làm hết cả hai nhiệm vụ, vì thế mới về nhanh như vậy đấy.

" Cũng may là không có điều gì đáng tiếc xảy ra." Lux thầm cảm thấy may mắn.

" Vậy thì mời hiệp sĩ ra quầy làm việc trả nhiệm vụ. Lux, em làm việc này nhé."

Chị Virinia nói xong một câu như thế thì quay trở lại quầy công tác.

" Mời Hiệp sĩ đi lối này."

Lux khẽ gật đầu đáp ứng. Rồi quay qua nhìn hắn một chút, sau đó nàng cúi đầu hướng truyền đạt yêu cầu và xoay người trở về quầy. Và hắn thì thành thành thật thật lật đật đi sau nàng.

" Nhìn hắn đi đứng kiểu đó, có lẽ đã chịu đau không nhẹ rồi. Đáng thương. Sao phải cố ra vẻ làm gì … Mình nên lưu ý hắn một chút sau này." Lux khẽ liếc qua cái dáng đi của Huy và cảm thán một câu như thế trong lòng. Nàng không mấy vui vẻ cảm xúc như cái lúc hắn mới vào cửa công hội nữa.

Huy thật không biết rằng, vì bị thương mà hắn được Lux chú ý hơn nữa đấy. Nhưng có lẽ chỉ là trong công tác tiếp tân mà thôi. Nhưng nếu hắn mà biết đấy, có Thiên đường mới biết hắn có cảm nhận gì nữa.

Thật là ' Trong cái rủi có cái may ' đi.

-&&&-