Chương 70: Cuối Ngày Bồi Tiểu Mỹ Nữ Tương Lai (Hạ)

Truyền Thuyết Tứ Hiệp Sĩ

Chương 70: Cuối Ngày Bồi Tiểu Mỹ Nữ Tương Lai (Hạ)

" … "



" Oáp ~ "

Huy đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, nước mắt ở khóe mắt đã trực chảy thành dòng. Không biết bây giờ là mấy giờ nhưng chỗ giấy gần trăm trang trắng tinh đã bị Huy viết cho bằng kín một bên mặt.

Một cỗ cảm giác mệt mỏi bủa đến làm Huy muốn kết thúc và đi ngủ.

" Đã là 12 giờ đêm rồi à?! Có lẽ nên kết thúc thôi. Mà Helen … "

Huy nhìn lại viên đá đồng hồ và cảm thán, rồi thì quay lại nhìn đằng sau thì hơi kinh ngạc một chút, sau đó thì lại buồn cười. Helen đã nằm ngủ lăn lóc trên giường của Huy từ bao giờ. Thảo nào mà một lúc lâu không thấy cô bé nói tiếng nào …

Huy từ từ tiến lại gần giường và ngắm nhìn cô bé một chút. Cậu ta không nỡ đánh thức cô bé tỉnh dậy chỉ để đuổi về phòng.

Mái tóc đen dài không thể che hết gương mặt nhỏ nhắn mà non mịn đang khẽ nhấp nhô theo từng hơi thở nhẹ nhàng và đều đặn của cô bé. Cặp lông mi đen dài mảnh như lá liễu đã phủ khuất một chút cặp mắt nhỏ đẹp đang nhắm nghiền cùng với những giấc mơ đẹp. Miệng cô bé khẽ hờ làm lộ hàm răng nhỏ nhắn trắng bóng màu sứ bên trong, rất đều và thẳng hàng.

Khi ngủ cô bé chắp hai tay lên trước bụng, chân khép lại duyên dáng, không có chút tiếng ngáy dù là nhỏ nhất. Chỉ có hơi thở nhẹ đều đặn. Dáng ngủ của cô bé đúng là không thể chê. Rất là ngay ngắn, trang nghiêm. Ở cô bé toát ra một cảm giác quý phái, lá ngọc cành vàng của các tiểu thư đài các con nhà quyền quý.

Mà cô bé đúng là con nhà giàu thật.

Cha làm to, mẹ đoan trang nghiêm khắc, nhà lại mặt phố, có vệ sĩ riêng.

Cô bé đúng là một tiểu công chúa đang ngủ say vậy.

" … Thôi! Ngắm thế đủ rồi. Mình nên đưa cô bé về phòng."

Huy khẽ lúc lắc cái đầu để cho trí tưởng tượng của mình không đi quá đà. Cậu ta biết đâu là điểm dừng.

" Ờ mà … đưa cô bé về kiểu gì nhỉ? Bế lên hay cõng?"

Huy lại hơi lần chần trước Helen đang say giấc nồng. Cậu ta rối rắm với chỉ một vấn đề đơn giản.

" Thôi … cứ bế về cho xong chuyện. Mệt quá rồi..."

Huy quyết định nhanh chóng khi cảm giác mình sắp không chế trụ nổi cơn buồn ngủ đang như bão táp ập đến. Cách nào cũng được, chỉ cần đưa cô bé về mà không làm cô bé tỉnh giấc là ‘ Ok ’ hết.

" Hây ~ Cô bé cũng nhẹ phết. Ừm cũng rất khả ái đi. Tương lai sẽ là một mỹ nhân tương lai như mẹ nàng đi."

Huy bế Helen lên bằng hai tay và cảm nhận trọng lượng của cô bé theo phản xạ. Sau đó lại chuyển sang vấn đề bình phẩm nhan sắc giá trị của cô bé một cách hứng thú.

" … "

Huy hơi có chút rục rịch tinh trùng lên não. Nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, xinh xắn khả ái gần gũi trước mặt mình ấy. Hắn thì có ý định đi hôn cô bé chúc ngủ ngon?!

Dẫu sao cô bé cũng không phải thân thích của hắn...

Hôn vào trán chúc ngủ ngon cũng là một phép lịch sự mà nhỉ … Ở nước ngoài có phong tục này mà...

" … "

Nhưng rồi Huy ngừng dòng suy nghĩ trên. Một cảm giác tồi tệ không bằng thú vật khiến Huy bỗng rùng mình.

" Cái này là thường ngày sinh hoạt cùng tiểu mỹ nữ tương lai đi. Thật ghen tỵ với chồng tương lai của cô bé đấy. Ưm haha..."

Huy nở một nụ cười khổ và lẩm bẩm một câu như thế. Cậu ta đang cố tung hỏa mù để đánh lạc hướng những ý nghĩ tiêu cực sắp trỗi dậy đến nỗi không thể kiểm soát. Chỉ có thể khỏa lấp bằng những suy nghĩ tích cực khác mà thôi.

" Oáp ~ Đủ rồi... Bây giờ thì tất cả đều không còn quan trọng nữa, chỉ có đi ngủ mới quan trọng thôi … Chúc ngủ ngon nhé, cô tiểu thư bé bỏng..."

Một buổi chiểu rồi tới tận đêm bồi chơi và học với cô bé cũng khiến cậu ta đã thấm mệt rồi. Lời nói chả còn tẹo sức lực nào nữa.

Huy thành công trong việc áp chế tâm tình xuống thấp và rồi thì mỉm cười nhạt gửi một lời chúc ngủ ngon tới Helen đang ngủ say trên đôi tay cậu ta. Không có hành động khiếm nhã nào nữa, Huy cứ thế tiến thẳng ra cửa chính.

---

" Chào em."

Phoebe đã ở bên ngoài cửa phòng Huy từ bao giờ. Nàng đang mặc trên người một bộ đầm ngủ màu trắng rất giản dị. Tuy rằng rất bảo thủ kiểu áo váy ngủ, đi giày vải, nhưng điều đó cũng không khiến Huy nhìn không ra dáng người hoàn hảo của nàng.

Mái tóc nâu màu hạt dẻ dài để xõa, gương mặt quý phái ở trạng thái mộc mạc cũng đẹp đẽ như khi trang điểm. Có khi còn không thua kém là mấy.

Làn da trắng hồng non mịn mà săn chắc, dáng hình nữ giới trưởng thành phong tình vạn chủng ẩn hiện sau làn áo vải trắng vừa vặn nàng mặc trên người. Rất là có sức cuốn hút đối với tâm hồn thanh niên mới lớn nơi Huy.

Ẩn đằng sau lớp áo kia là cả một phương trời khác như đang mời gọi Huy.

" Nàng chỉ mới là mẹ của một nhóc tì đi..." Trong đầu Huy lại nổi lên một suy nghĩ không tốt. Nó còn mạnh hơn với Helen. Nhưng ngay sau đó, cậu ta đã phải trục xuất chúng ngay lập tức bởi trước mặt cậu ta là một Phoebe thông thái đang mỉm cười thưởng thức.

Nàng biết hắn nghĩ gì?!

" Em đang nghĩ tới điều gì không hay ho đúng không?"

Phoebe mỉm cười nhẹ nhàng với Huy khi cậu ta ngẩn người một thoáng.

Ở nàng tỏa ra một luồng khí chất quý phái y như ngày hôm qua gặp mặt. Điều đó làm Huy đã có chút mơ mộng, nhưng Huy đã nhanh chóng nhận ra mình đã hành động ngu xuẩn và không thể qua mặt được nàng.

" Em … Em xin lỗi."

Không hiểu sao đầu óc Huy nóng lên và cậu ta lí nhí thành khẩn nhận lỗi. Trông cậu ta hơi cúi đầu xuống mà thấy tội.

" Em đã vất vả rồi. Cứ giao Helen cho chị. Em về nghỉ ngơi thôi."

Phoebe giơ đôi bàn tay trắng nõn như hoa như ngọc được chạm trổ tinh xảo về phía Huy, nàng muốn đón lấy con gái mình trong vòng tay của Huy.

" Vậy nhờ chị..."

Huy nhanh chóng chuyển Helen sang bên vòng tay của mẹ nàng và ấp úng đáp.

" À mà ~ Em rất hay thích suy nghĩ lung tung thật. Nếu chỉ có thế thì chị không ghét đâu. Nhưng đừng làm ra điều gì khó xử trong nhà nhé. Và cảm ơn em đã không có ý tứ xúc phạm tới Helen lúc nãy."

Phoebe nhận Helen từ tay Huy xong. Nàng nhìn trìu mến con gái một lượt, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, nàng quay qua nhìn Huy cười nói mà giọng tỉnh queo.

" Dạ?!"

Huy hơi hiểu ý Phoebe và cảm thấy chột dạ theo bản năng. Chả có lẽ những lời độc thoại mờ ám ban nãy của hắn đã bị nàng nghe được.

" Bỏ bà! Từ đây tới phòng mình thì cách có là mấy đâu." Huy hơi rùng mình khi ước lượng khoảng cách chỗ này tới cửa phòng mình.

" Kiểu này có bị đuổi đi không đây?!" Huy lại não động nhanh chóng và nghĩ ra một cái kết cục xấu.

" … "

Mặt Huy đã hơi tái lại, ánh mắt đảo đi chỗ khác như kẻ trộm bị bắt gian.

" Mới nãy chị có nghe thấy em thì thầm ở trong phòng riêng. Chị không định nghe lén đâu, xin lỗi nhé."

Phoebe mỉm cười tươi khi nhận ra tâm tình của Huy.

" Vâng?!"

Huy giật mình quay qua nhìn Phoebe, mặt mũi và giọng nói của Huy có chút đơ. Hình như đúng thật rồi. Bị nghe thấy rồi. Và mặt mũi Huy lại càng khó coi hơn.

Cậu ta lại dời ánh nhìn đi chỗ khác. Không dám nhìn thẳng.

" Thoải mái đi nào. Chị không có ý tứ trách móc hay gì đâu. Em cũng mau quay về nghỉ ngơi đi. Chúc ngủ ngon."

Phoebe phì cười một tiếng và nhẹ nhàng đạo.

" Vâng … Chị và em Helen cũng ngủ ngon."

Lần này Huy đã nhìn thẳng vào Phoebe đến tận khi nàng rời khỏi đây. Còn Huy chỉ lặng lẽ đứng tại một chỗ rất lâu. Có cảm giác như cậu ta vừa phải trải qua một tình huống cân não nào đó ấy. Chỉ có ba câu nói của Phoebe mà Huy hết từ trần gian xuống địa ngục và từ địa ngục lên trần gian. Rất là trong gió hỗn độn cảm giác.

Đã có lúc Huy cảm giác gia đình Martin này đối xử quá tốt với hắn. Dù rằng đoán ra đó là trách nhiệm của Falcon, do lệnh từ triều đình ban xuống.

Huy không được chết tại kinh thành này. Và Falcon Martin có trách nhiệm bảo vệ Huy tới một lúc nào đó. Chắc chắn thế rồi.

Nhưng nghĩ lại cũng thấy không bình thường lắm. Và Huy vô thức cảnh giác với gia đình này.

Dẫu vậy. Sau màn tiếp xúc với Phoebe mới nãy, Huy có thể cảm nhận rằng gia đình này không hề có ác ý gì với Huy. Họ thật sự nhìn nhận và đối xử với Huy như với người trong nhà, không phải chỉ là một người khách. Điều đó đã từng khiến Huy nghi ngờ, bởi vì Huy chỉ mới tới ở nhà họ chưa tới hai ngày trời.

Nhưng sau tất cả, Huy đã chấp nhận tin tưởng họ và cố gắng hòa hảo mối quan hệ với họ. Và may mà mới nãy trong phòng Huy đã không làm điều gì ngu xuẩn với Helen, điều đó đã giúp hắn tránh được những tình huống oái oăm khác.

" Ha ~"

Nhìn bóng lưng Phoebe khuất sau ngã rẽ hành lang. Huy âm thầm thở nhẹ ra một hơi nhẹ nhõm.

" Có lẽ mình không nên nghi kỵ gia đình họ nữa … Thôi đi ngủ đã, mai tính tiếp..."

Huy nghĩ như thế và lấy tay gãi đầu trong sự bần thần. Sau đó mới mau chóng quay trở lại gian phòng của mình trong sự uể oải tìm về nơi chốn cần thiết.

-&&&-