Chương 73: Ngày Mới Của Mỗi Người (Thượng)

Truyền Thuyết Tứ Hiệp Sĩ

Chương 73: Ngày Mới Của Mỗi Người (Thượng)

" Chủ Nhân!"

" Chủ Nhân! Dậy mau!! Sáng rồi!!!"

" Mau bỏ thiếp thân ra!!"

Đấm đấm

Nhéo

" Ai thế? He … Vị Lai?! Em tỉnh lại rồi à? À … anh xin lỗi. May quá … em không có việc gì."

Huy nghe có tiếng nữ giới kêu nhéo hoài không dứt, lại cảm giác trên ngực mình bị đấm đá túi bụi rất là nhột nhột, lại còn bị giày vò bấu véo không thả. Huy mơ màng nghĩ đó là Helen tới gọi hắn thức dậy như sáng ngày hôm qua, cho nên mặc kệ. Cũng may là lực đạo của đối phương nhỏ đến mức hắn không thèm bận tâm. Cho nên Huy càng cố nằm tiếp cho no giấc.

Ai không biết chứ, chứ hắn biết tại sao hắn không muốn dậy ngay lúc đó. Bởi vì đêm qua sau khi Thánh thuật sư tới, thì không thể dùng phép thuật trị liệu cho hắn. Lý do nghe có vẻ khó mà tin tưởng được.

Cơ thể hắn rất là suy nhược (do không thường xuyên vận động như đa phần mạo hiểm giả khác), không thể liên tục sử dụng ma thuật gia trì lên thân thể. Cần có thời gian hồi phục tự nhiên mới lại có thể tiếp tục chịu đựng phép thánh.

Không đạt được chữa trị bằng phép thuật. Cuối cùng Phoebe giúp đỡ Huy băng bó lại thương tổn ngoài da và cung cấp thuốc men thảo dược hồi phục.

Ngay sau đó vì chưa thấy Vị Lai tỉnh lại. Hắn có hỏi qua Thánh thuật sư kia đôi ba vấn đề lo lắng. Nhưng đối phương cũng bó tay lắc đầu, sau cùng thì rời đi. Vì bất an lo lắng, cuối cùng Huy thức đến gần sáng chỉ để coi sóc tình trạng Vị Lai. Hắn thật sự không yên tâm đi ngủ mà chưa thấy nàng tỉnh lại. Nhưng không biết từ lúc nào thì hắn đã ngủ quên luôn và đặt cô bé nằm yên trên ngực mình. Và thì cái gì đến nó cũng phải hiện ra …

Nhưng rồi nhận ra có điều không đúng. Nhất là càng lúc càng nhận rõ ràng thanh âm kia là không phải của Helen đấy. Huy ngay lập tức tỉnh dậy và kinh ngạc thấy Vị Lai đang bất mãn phản kháng trên ngực hắn. Nàng thì bị hai bàn tay của hắn đè cho suýt ngộp thở.

Huy mau chóng thả hai tay ốp trên ngực ra và xin lỗi Vị Lai. Ánh mắt có phần nhu tình nhìn cô bé đang lơ lửng trước mặt hắn với gương mặt hơi đỏ ửng bầu bĩnh hai má.

Nhìn sắc mặt hồng hào và những phản ứng lúc nãy của nàng. Huy biết nàng thì đã hoàn toàn ổn. Trong lòng Huy bất giác có chút nhẹ nhõm.

" Thiếp thân chỉ ngủ một giấc là không sao nữa. Chủ nhân đã vất vả coi sóc cả đêm rồi … "

Vị Lai lắc đầu và mỉm cười đạo.

" Không … Là do anh mới khiến em bị như vậy. Nếu như anh mạnh hơn nữa … "

Huy dời ánh mắt xuống và buồn bã nói. Cậu ta không dám đối mặt với cô bé.

" Không phải vậy! Thiếp thân mới thật yếu kém. Đã làm Chủ nhân phải gặp nguy hiểm là trách nhiệm của thiếp thân. Xin hãy trách …"

Thoáng chốc Vị Lai rầu rĩ đi xuống và cảm thấy có lỗi lầm. Thậm chí nàng còn không nhìn thẳng vào Huy như một giây trước đó. Điệu bộ của nàng có phần khó xử. Trong lòng Huy bỗng có một chút thay đổi.

" Suỵt ~ "

Huy ra hiệu cho nàng yên tĩnh. Trước ánh mắt ngạc nhiên của cô bé, hắn hứng cô bé bằng tay phải và đưa lên đỉnh đầu mình. Đợi cô bé yên ổn lại xuống, Huy thở nhẹ một hơi rồi lại bắt đầu nói: " Thật sự là do anh quá yếu đuối, mà không phải do Vị Lai. Nếu như các … Vị Lai có vấn đề gì, anh cũng không nguyện sống tiếp. Nếu được chọn lại từ đầu, anh nguyện an phận thủ thường, chứ quyết không để … em phải chịu tới nông nỗi hiểm cảnh như ngày hôm qua. Lại nói tiếp, anh hứa sau này không muốn không muốn đặt em vào tình trạng ngày hôm qua. Vị Lai không có làm gì thiếu sót cho anh, mà ngược lại là anh thiếu sót với em. Thật sự!"

" Xin Chủ nhân không cần phải khổ não suy nghĩ nhiều đến thế. Thiếp thân hiểu tấm lòng của Chủ nhân đối với thiếp thân. Thiếp thân nguyện bên cạnh Chủ nhân, chiến đấu cùng Chủ nhân, bồi bạn cùng Chủ nhân mãi thôi. Đến khi không còn tồn tại một sợi sự sống nữa mới thôi. Thiếp thân chỉ là của riêng Chủ nhân, chờ Chủ nhân sử dụng..."

Vị Lai ngồi bệt trên đầu Huy, giọng trầm thống tỏ bày.

" Em không phải công cụ mà mang ra sử dụng. Lại nói nữa là anh không muốn không muốn lại gặp tình cảnh ngày hôm qua. Nó rất là khiến anh không chịu nổi. Nó như là vượt quá giới hạn trong anh. Anh không làm được. Em hiểu anh muốn nói điều gì mà."

Huy cảm động tới nỗi đôi mắt rưng rưng lệ. Điều đó khiến cậu ta phải nhắm mắt lại cho nước mắt không trực trào.

" Trên thế giới này chỉ có hai loại việc là ‘ Việc muốn làm ‘ và ‘ Việc không muốn làm ‘. Không có thứ gọi là ‘ Việc không làm được ’. Chủ nhân cảm thấy việc gì đúng, thì đừng ngần ngại đi làm, việc gì sai thì hãy bỏ qua. Cũng xin đừng tự đề hạ bản thân xuống mà bỏ lỡ cơ hội. Đời người nào biết lúc nào có cơ hội lần sau. Bỏ qua một cái, chắc gì đã có cái nữa. Sống trên đời vốn khó khăn, khắc nghiệt. Kẻ mạnh đứng trên kẻ yếu thì hưởng thụ vô tận tài nguyên, kẻ yếu oằn mình chống đỡ kẻ mạnh chịu đủ mọi bất công. Chủ nhân chỉ lùi một bước là sẽ tụt hậu so với người khác.

Thiếp thân không oán cũng vô hối đi theo Chủ nhân hết cuộc đời này... Xin Chủ nhân cứ anh dũng vững bước tiến lên phía trước gian nan. Phía sau đã có thiếp thân chờ đợi và ủng hộ... Xin không cần phải lo lắng chi li như vậy làm gì..."

" Hức ~"

" … "

Giọng nói của Vị Lai càng lúc càng bi thống, rồi không biết từ lúc nào cô bé đã nấc nghẹn rồi sụt sùi mũi. Huy biết cô bé đang khóc. Nàng khóc vì khuyên can hắn không cần phải quá chú ý tới nàng, nàng khóc vì khuyên hắn nên dũng cảm tiến tới phía trước.

Nàng vì hắn mà không tiếc tất cả ủng hộ hắn.

Điều mà khi còn ở hiện thế, chưa từng có ai làm cho hắn. Kể cả cha mẹ đẻ của hắn lẫn em gái ruột thịt của hắn. Họ để lại một căn nhà, một đống tiền, một phong thư cho hắn. Chấm hết.

Huy nghe những lời Vị Lai nói ra, cậu ta biết cô bé nói không sai. Rất có tính chân lý và đúng đắn. Vì điều đó, Huy chỉ có thể biết lặng lẽ ngồi đờ đẫn một hồi suy nghĩ vẩn vơ. Cảnh trong phòng đâm ra buồn tẻ chán ngắt tới lạ thường …

" La lạ la lạ ~ La lạ la lạ ~ La lạ la lạ ~… Hra ta ta, I ri da do di la ba ri ta ~… "

Nhất thời buồn miệng. Theo thói quen ngày xưa, Huy ngâm nga bài hát ‘ Loituma ‘ nổi danh của Hatsune MiKu. Cũng chính là cô bé Sơ Âm Vị Lai đang ngồi trên đầu mình.

Phải công nhận là bài hát này có âm điệu vui tươi, nhí nhảnh, lại thêm giọng ca thánh thót, ngân nga như tiếng trời của Vị Lai rất có tính đề thăng cảm xúc tâm trạng. Cứ mỗi lần nghe nó là Huy lại cảm thấy vui vẻ, phấn chấn lên mấy lần tinh thần.

" Chủ nhân hát sai hết lời nhạc, âm điệu rồi. Xin đừng phá hỏng hình tượng của thiếp thân… "

Vị Lai nhất thời lên tiếng xác thực. Trong giọng nói mang theo chút hờn dỗi.

" Đã bêu xấu Vị Lai rồi. Vậy nhờ Vị Lai hát lại bài đó để chào ngày mới nào."

Huy biết cô bé đã vui lên một chút. Đó là điều Huy không ngờ tới, nhưng đã như vậy thì cũng tốt quá. Vậy là cậu ta đưa ra một yêu cầu nho nhỏ dành cho cô bé.

Có một ca sĩ tài năng ở bên cạnh, mà không biết cùng nàng thưởng nhạc. Có lẽ lỗ tai kia chỉ để làm cảnh. Và Huy buồn cười với cái suy nghĩ kia của mình. Rất nhanh Vị Lai đáp ứng. Và rồi tiếng ca thánh thót, trẻ trung tràn đầy hơi ấm tuổi thanh xuân của nàng vang vọng khắp gian phòng.

Một đôi chủ tớ kẻ hát, người huýt sáo phụ họa. Nhìn cũng thú vị tràng cảnh làm sao. Bầu không khí cũng trở nên tốt hơn rất nhiều. Một ngày mới với Huy trở nên sáng sủa hơn.

Quả là ‘ Người vui cảnh cũng vui lây ‘ là vậy.

---

Dưới phòng ăn. Mọi thứ đã được bày biện lên đầy đủ. Mọi người cũng đã có mặt khá đủ. Chỉ thiếu Huy- người khách duy nhất trong căn biệt thự và cặp đôi vệ binh trẻ Shutan và Bill.

" Helen!! Con lên gọi chú Huy xuống dùng bữa đi."

Falcon ngồi ở cái ghế chủ tọa bàn ăn. Hắn phân phó Helen một chuyện.

Ngày hôm qua thật sự là một ngày mệt mỏi với hắn và những người thân binh trong nhà.

" Vâng ~ "

Con bé vui vẻ đáp ứng và chạy đi lên tầng.

" Đội trưởng! Có tin tức khẩn ở Tổng bộ vệ binh."

Jamany khẩn trương tiến tới bên cạnh và ghé sát tai Falcon thông báo một điều gì đó. Theo cái dáng điệu này, có lẽ nó rất quan trọng. Đã lâu rồi Falcon chưa có thấy qua tình cảnh này.

" Vệ binh ở khu phố Avanr phát hiện ra một thi thể mạo hiểm giả bị giết. Căn cứ vào thẻ mạo hiểm giả trên người đối phương, nạn nhân là Maxim Colline, một Assasin cấp bậc trung cấp ở bắc ngoại thành chúng ta. Thời gian tử vong có lẽ là vào khoảng 12 giờ đêm qua tới 1 giờ rạng sáng nay. Còn nữa … "

" Ngài xem thứ hung khí còn sót lại bên cạnh nạn nhân."

Jamany chìa ra một viên đá hình cầu màu đen cỡ một quả bóng tenis. Rất nhanh viên đá ma thuật hiện lên hình ảnh rõ ràng như một chiếc vô tuyến Ti-vi thu nhỏ.

" … "

Falcon chỉ cần liếc qua đã nhận ra sáu cái dao găm dài 15 phân xung quanh cái xác kia. Chúng giống hệt bốn cái dao hung khí còn sót lại trong vụ ám sát Huy hiệp sĩ ngày hôm qua.

Không nhanh không chậm, Falcon đã đoán ra nhiều ít sự thật.

Nhất là khi nhìn qua mặt tử thi. Falcon càng khẳng định đối phương không chỉ tên là Maxim Colline, hắn còn một cái tên khác là ‘ Vardes Bóng đêm ‘. Một tên sát thủ nhất nhì trong một tổ chức nguy hiểm ngụy trang thành một tổ đội mạo hiểm bình thường ‘ Heroes of Talent ‘.

‘ Heroes of Talent ’ là tổ chức ngầm phục vụ cho quyền lợi của Balcury. Ít nhiều sự việc hậu quả của nhóm này gây ra đều một tay Falcon mắt nhắm mắt mở bỏ qua.

Chỉ bởi vì có lời nói của Balcury. Người bạn chí cốt thời niên thiếu của hắn.

" Không thể có tâm hại người, nhưng nhất thiết phải có tâm phòng người. Balcury ơi là Balcury. Tại sao ngươi lại ngầm đối phó với ta?"

Nghĩ đến đó, không khỏi khiến Falcon mở mang ra rất nhiều thứ và phải cẩn thận suy tính lại một phen các hành động sau đó để bảo vệ Huy cũng như gia đình hắn thật chu toàn. Gã có chút nghi ngờ người bạn lâu năm của mình.

" Còn nữa thưa Đội trưởng. Là một vụ bê bối liên quan tới nhân mạng của một vài thành viên trong nhóm ‘ Heroes of Talent ’ với một nhóm người di dân tới bắc ngoại thành. Shutan và Bill đã chạy tới đó xử lý."

Jamany còn thông báo thêm một tin khác.

" Ngày hôm nay sẽ là một ngày khó khăn đây."

Falcon cũng chưa nói cái gì, gã chỉ cười nhạt âm trầm và nghĩ nghĩ. Jamany biết ý cũng tự lui ra sau.

Một lúc sau Huy và Helen đã trở lại. Bữa cơm sáng được hưởng dụng ngay sau đó...

-&&&-