Chương 69: Cuối Ngày Bồi Tiểu Mỹ Nữ Tương Lai (Thượng)

Truyền Thuyết Tứ Hiệp Sĩ

Chương 69: Cuối Ngày Bồi Tiểu Mỹ Nữ Tương Lai (Thượng)

" A! Là hai anh à? Anh Jamany và anh Malphite đâu rồi? Còn đội trưởng Falcon nữa?"

Huy đi ra khỏi cửa công hội và nhận ra hai người lính trẻ đã thay ca cho Jamany và Malphite từ lúc nào.
Gã hói là Shutan Nielsen, còn gã trẻ măng nhìn đẹp giai như trai tây là Bill Martin.

" Hai chúng tôi đến thay ca cho họ đã được một lúc. Còn Đội trưởng Falcon thì có việc bận ở tổng bộ vệ binh phía bắc. Thưa hiệp sĩ."

Shutan lên tiếng lịch sự.

Còn Bill thì mỉm cười coi như chào hỏi với Huy. Nhìn hắn cười sáng lạn lại càng khiến Huy tự ti về nhan sắc của bản thân. Có lẽ nào người so với người lại bất công như thế. Nhưng Huy nhanh chóng quên rơi cái cảm giác đó đi, vì có oán thán tiếp cũng vô dụng.

" Hiệp sĩ có muốn trở về ngay hay là đi đâu khác?"

Shutan hỏi.

" Không có rồi. Tôi muốn trở về."

Huy đáp lại.

" Vâng."

Shutan cũng nhanh chóng hồi đáp và mau chóng dẫn đường.



" A! Ch … Chị Phoebe và mọi người đang chuẩn bị bữa ăn sao?"

Huy bước chân vào phòng ăn thì thấy hầu như toàn bộ nữ nhân của nhà Martin, trừ không có Helen đâu cả. Tất cả đang loay hoay tất bật chuẩn bị bữa cơm trên bàn ăn lớn tại phòng ăn. Nói là bàn ăn lớn, thật ra chỉ có gia đình chủ nhà Falcon Martin và khách nhân dùng chung thôi. Còn gia đình thân binh người hầu thì dùng sau chủ nhà.

Huy vẫn chưa quen được với cách gọi Phoebe là ‘ Chị ‘. Nghe rất là thân mật danh xưng.

" Huy hả? Em chờ một chút nhé. Một lúc nữa mới có thể dùng bữa."

Phoebe đang bày biện bát đĩa lên mặt bàn gỗ sồi dài hơn 3 mét phủ vải trắng rất là trang nhã. Nàng mỉm cười nhắc nhở.

" … "

Hai nàng hầu và bà quản gia tên Luana cúi đầu chào hỏi Huy.

" Huy thúc thúc ~ Thúc thúc mới về nha … Ah!!! Huyết! Sao ống quần bên tả của thúc thúc lại rách nát thế này?"

Helen mới vừa từ ngoài hành lang chạy vào, và đứng ngay sau Huy. Nhưng ngay lập tức cô bé hét ầm nhà lên. Cô nhóc dùng ánh mắt kinh hãi nhìn chằm chằm ống quần trái của Huy và hai bàn tay bé nhỏ khẽ vươn lên che đi cái miệng đang khiếp sợ biểu lộ.

" Thật là một tiếng hét dễ thương."

Trong đầu Huy cảm thán thầm âm điệu ngân nga đẹp đẽ ấy rất dễ thương. Thật sự là tiếng trời. Hình như cũng không thua kém Vị Lai cho lắm.

" Loli có ba cái tốt, gọi tắt là ‘ Loli Tam Hảo ‘: Nhất diện, nhì thanh, tam bì."

(Ps: Ba cái tốt đó là gương mặt, hai là giọng nói và ba là làn da.)

Huy nhất thời nhớ lại một câu châm ngôn trong giới đồng đạo ham mê truyện tranh phim hoạt hình của Nhật Bản. Và cậu ta mới hiểu được rằng những thanh niên Lolicon có hứng thú đặc biệt với các cô bé còn ấu nữ 14 tuổi trở xuống cũng không phải vô căn cứ.

Và chỉ riêng làn da của Helen là Huy chưa có cơ hội tiếp xúc qua. Nhưng không thể không quả đoán là nó cũng hoàn hảo nốt. Vậy thì Helen hoàn toàn đạt chuẩn danh hiệu ‘ Loli Tam Hảo ‘ rồi.

Và phải mất một lúc sau Huy mới lấy lại tinh thần và phản ứng lại đây: " Chú … Thúc thúc ổn mà. Chỉ là một vết thương nhỏ khi chiến đấu với một loại thú gọi là Agile mà thôi."

" Thật là ổn chứ, Huy?"

Phoebe tiến tới gần và ân cần hỏi thăm Huy.

" Thật, thưa chị … Em đã chữa trị tại công hội mạo hiểm giả rồi."

Huy gật đầu một cách máy móc.

" Thúc thúc không sao thật chứ?"

Helen ngước lên nhìn Huy, đôi bàn tay nhỏ vẫn áp lên môi. Tiếng nói của cô bé vẫn không nén nổi lo lắng âm thanh.

" Th (Thật!) … Ừ thúc thúc không sao rồi. Yên tâm đi nhé, Helen."

Huy ngồi xổm xuống cho bằng chiều cao với cô bé. Cậu ta dùng tay phải xoa đầu nhỏ của cô bé, miệng mỉm cười rõ tươi.

" Vậy thì Helen yên tâm rồi."

Cô bé lúc này mới hạ đôi bàn tay xuống và nhoẻn miệng cười. Giọng nói bình thường trở lại.

" … "

Không hiểu sao. Huy nhìn Helen và cả Phoebe cũng đang mỉm cười với cậu ở đằng sau. Một cỗ cảm xúc như những người thân thuộc trong gia đình tin tưởng, quan tâm lẫn nhau làm Huy cảm thấy ấm áp.

Huy đã bị phản bội ở hiện thế rồi. Chân ướt chân ráo sang đây thì một lần nữa gặp Mellyn hay Jenny A’rc Lavindor, nhưng may thay Huy thì có Sơ Âm Vị Lai và Sona- hai người các nàng bên cạnh và trung thành mãi mãi. Và giờ là gia đình của Falcon nhiệt tình chào đón. Huy thấy họ là thật tâm đối đãi hắn đấy.

Vẫn biết rằng, một ngày nào đó, có thể là ngày mai, ngày kia hoặc một tháng sau, hoặc một lúc nào đó. Giữa hắn và gia đình này sẽ chẳng còn mối quan hệ gì. Chỉ là những người xa lạ có quen biết giữa đường đời. Nhưng Huy vẫn cảm thấy thật tốt khi quen biết Falcon Martin.

Cậu ta coi trọng những ngày đã và sẽ trải qua cùng gia đình Martin này. Như một kỷ niệm vui vẻ sẽ không bao giờ tan biến.

Tuy còn một chút khó thích ứng vì môi trường mới. Nhưng Huy cố gắng sinh hoạt thật hòa thuận với mọi người trong thời gian ở lại đây. Và Huy coi gia đình của Falcon cũng như gia đình của mình vậy.

Nhờ đó, Huy thấy với đi phần nào nỗi niềm uẩn ức với gia đình cũ ở hiện thế và niềm tin đã mất với con người do Jenny A’rc Lavindor gây nên …

" Cũng không tệ lắm đi." Huy nghĩ nghĩ cái gì đó và mỉm cười nhạt.

" Huy! Em thay cái quần ra, để chị khâu lại cho."

Phoebe ở đằng sau lên tiếng yêu cầu.

" A vâng. Chị đợi một chút."

Huy quay qua nhìn nàng và đáp lại. Cậu ta đã không còn khách sáo như khách nhân với nàng nữa.

" Rồi! Vậy hai chú cháu ra ngoài đợi một chút nhé. Khi nào có cơm thì hãy vào."

Phoebe cũng rất tự nhiên đưa ra yêu cầu.

" Ra ngoài vườn chơi đi, Huy thúc thúc."

Helen níu lấy gấu áo Huy và kéo kéo về phía sau.

" Helen! Thay đổi lại cái cách gọi của con đi. Không thấy như vậy là làm phiền chú ấy sao?"

Phoebe nghiêm khắc nhắc nhở Helen về cái cách ăn nói của cô bé.

" Không sao đâu chị Phoebe. Helen muốn gọi sao cũng được."

Huy vội vàng lên tiếng can ngăn khi mà Helen tội nghiệp đang núp sau lưng cậu. Không dám ló đầu nhỏ ra, như thể sợ bị mẹ nàng nhìn thấy rồi lại quát nạt làm một. Huy ngoái lại nhìn cô bé mà không kìm được phải cười thầm.

" Em không được bao che con bé như thế! Sẽ làm hư nó cho mà xem. Mà … khi nào thay quần xong cứ đưa cho ai đó cầm lại đây cho chị."

Phoebe nghiêm khắc nắn Huy một chút, rồi lại thôi.

" Vâng..."

Đừng nhìn bề ngoài xinh đẹp quyến rũ kia mà lầm, nàng thật sự là một bà mẹ nghiêm khắc không sai đi đâu được. Huy đã phần nào giải khai một góc về nàng. Sau đó Huy bị Helen kéo đi rất nhanh ra ngoài vườn dạo chơi.

Có vẻ cô bé không muốn nấn ná tiếp trước mặt mẹ nàng đi.

" Hì ~"

Huy mỉm cười âm mũi nhìn cô bé hoạt náo đang chạy trước mặt mình.

Chỉ có Bill đi theo. Còn Shutan đã ra ngoài cổng lớn canh gác căn nhà.

Rất nhanh thì trời sẩm tối. Huy và Helen dạo chơi và tưới tắm cho cả vườn cây không biết mệt. Sau đó thì Falcon, Jamany và Malphite trở về.

Bữa tối thịnh soạn ngay sau đó được chiêu đãi trong vui vẻ.

---

" Chú Huy … chú thích Helen gọi là ‘ Thúc thúc ‘ hay là ‘ Chú ‘?"

Mãi mới nghe được Helen bẽn lẽn hỏi một câu như thế. Cô bé đang ngồi trên cái giường mà đêm qua và sáng nay Huy vẫn nằm. Còn Huy, cậu ta đang ngồi ngay ngắn tại bàn ghế duy nhất trong căn phòng. Trên mặt bàn có gần trăm tờ giấy trắng, một quyển sách truyện cổ tích đơn giản mà Falcon đưa cho Huy, một ống bút lông, một lọ mực nước đen và một cái đèn để bàn gắn đá ma thuật phát sáng.

Helen ngồi trong phòng cậu ta cả nửa giờ nhưng vẫn không có nói câu nào. Chỉ ngồi tha thẩn đằng sau Huy làm gì đó, mãi mới lên tiếng làm Huy suýt chút nữa quên đi sự hiện diện của cô bé.

Cô bé có vẻ rất băn khoăn với vấn đề này khi mà trong bữa tối cô bé bị mẹ mình nắn cả buổi. Cả Falcon lẫn Huy đều không dám hó hé thêm điều gì. Lý do nghe có vẻ khó nghe, nhưng trong nhà Martin này, các bà các chị và cả em nhỏ Helen đều có uy quyền hơn hẳn nam nhân có mặt trong nhà.

Chính Falcon còn phải cư xử phải phép với vợ mình là Phoebe, sau đó là Jamany với Caroline, Malphite với Amada, Shutan với mẹ là bà Luana, Bill với em họ cũng như cô chủ nhỏ là Helen. Hình như không phải là họ sợ các nàng, mà là họ tôn trọng và yêu quý các nàng đi. Huy có thể cảm nhận điều này qua cách ứng xử và cách nói năng của Falcon và nhóm đàn ông.

Tất nhiên Huy là khách thì có điều cũng không cần làm theo, nhưng Huy vẫn cư xử rất đúng mực và phải phép. Tránh dẫn tới vấn đề rắc rối.

" Helen thích gọi sao cũng được. Chú … thì không có vấn đề gì cả."

Huy nói một câu như thế khi đang cặm cụi viết lại những chữ cái đã được Lux chỉ dạy qua ở buổi chiều.

" Vậy Helen sẽ gọi là ‘ Chú Huy ‘ nhé."

Helen nói một câu như thế. Nhưng có vẻ cô bé không vui mừng lắm.

" Chỉ cần Helen vui, Helen có thể gọi chú là ‘ Thúc thúc ‘ cũng được mà. Khi chỉ có riêng hai người."

Huy đành dừng tay và quay qua nhìn cô bé nhỏ hơn mình gần mười tuổi kia đang buồn bã. Cô bé rất thích sử dụng âm Hán của vương triều Thiên Quốc đây. Đó là thứ ngôn ngữ mà cha nàng chỉ dạy từ hồi thơ bé. Đối với Huy, được gọi như thế nào cũng không có vấn đề.

" Vậy thì được ạ."

Helen nhảy khỏi giường ngủ và chạy lại chỗ Huy. Trong ánh mắt to tròn màu xanh lam kia đã ánh lên một chút vui sướng.

" Vậy là ổn rồi đấy? Trẻ con đúng là trẻ con." Huy hơi kinh ngạc và thầm cảm thán.

" Nào! Giờ là lúc Helen sẽ thực hiện lời hứa trong bữa ăn tối qua. Là dạy thúc thúc học bài. Tiếc là mẫu thân đang bận công việc. Nhưng không sao cả. Hãy cứ tin ở Helen Martin khả ái và uyên bác này."

Helen giơ ngón tay chữ ‘ V ‘ và mỉm cười một cách lanh lợi.

" … "

Một cỗ cảm giác không mấy tin tưởng của Huy dành cho Helen bỗng trỗi dậy. Cậu ta đã có bài học với Sona chiều nay rồi. Gần như cả buổi đều là tán nhảm với cô bé, may mà Lux ra hỗ trợ một lát, chứ không thì...

Dù lúc đầu Huy không muốn dành thời gian vào những câu chuyện nhảm với Sona, nhưng cô bé đã cố bắt chuyện. Huy cũng không thể mặt dày làm ngơ. Dù rất phiền não khi nhớ lại, nhưng Huy không cảm thấy khó chịu lắm. Ngược lại còn thấy vui vẻ vì lâu lâu mới lại được buôn chuyện thoải mái như vậy.

Nhất là kiểu người ít nói như Huy, thì đây có thể coi là một kỷ niệm đáng nhớ.

Nhưng học ra học chơi ra chơi. Giờ lại gặp một cô bé đáng tuổi cháu mình đòi dạy mình học chữ. Huy không mấy tin tưởng lắm.

" Huy thúc thúc sao thế? Chả lẽ lại không tin tưởng Helen."

Nháy mắt, khuôn mặt Helen hơi bí xị xuống.

" Không không, thúc thúc vui mừng đến nỗi muốn cảm ơn Helen còn không kịp nữa là..."

Huy vội vàng khoát tay chối bỏ. Cậu ta phải dối lòng mình.

" Vậy thì bắt đầu thôi. Helen sẽ nghiêm khắc dạy bảo thúc thúc đấy."

Lại nháy mắt, Helen tự tin mười phần và sáng láng khuôn mặt nhỏ.

" Vậy nhờ Helen … "

Ngoài miệng miễn cưỡng cười nói như thế. Chứ trong lòng Huy không tin tưởng nhiều lắm, có lẽ cô bé này cũng chỉ nói được vài câu là chán thôi. Nghĩ như thế, nhưng cuối cùng cậu ta vẫn chấp nhận sự dạy dỗ của Helen trong bình lặng.

Và Huy đã nhận ra là mình hoàn toàn hiểu lầm Helen. Cô bé hoàn toàn nghiêm túc trong vấn đề giảng dạy cho Huy.

Những kiến thức mà cô bé cho cậu hoàn toàn giống hệt với những gì Lux đã giảng dạy lúc chiều. Lời lẽ của cô bé cũng rất dễ nghe vào lắm …

Và thỉnh thoảng cô bé còn trao đổi kiến thức với Huy về chữ viết quê hương hắn. Mỗi lần Huy viết ra một câu nào đó mà cô bé yêu cầu, gương mặt nhỏ nhắn kia thích thú tò mò phải biết. Cô nhóc còn cố gắng viết lại nhưng có vẻ không thể được.

Huy cảm thấy cô bé là một bé gái rất đáng yêu và ham học hỏi đấy …

-&&&-