Chương 62: Những Kinh Nghiệm (Thượng)

Truyền Thuyết Tứ Hiệp Sĩ

Chương 62: Những Kinh Nghiệm (Thượng)

Hơn một tiếng thời gian đã trôi qua …

Một cậu thiếu niên trẻ trẻ đeo kính nhìn rất bình thường, tóc tai đen bóng rũ rượi có thể vẩy ra nước theo mỗi lần cậu ta vận động. Còn bộ quần áo trên người cậu ta thì ướt đẫm mồ hôi và bẩn thỉu bụi đất cũng chả khá khẩm gì. Nhìn qua, ai cũng tưởng cậu ta vừa đi làm lao động ngoài công trường xây dựng nào đó.

Nhưng những gì đang diễn ra cũng không hẳn sai lệch nhiều lắm. Không phải làm phu hồ mà làm mạo hiểm giả. Cậu thiếu niên đó đang vung vẩy một cái kiếm và một cái khiên kiên trì chiến đấu với một con vật giống loài thỏ, nhưng có đôi mắt đỏ ngầu và trên trán mọc sừng?

Cậu ta gọi là Huy- Vị anh hùng ‘ phế thải’ còn lại trong bốn hiệp sĩ dị giới được thần thánh chọn lựa chọn cho đế chế Lavindor...

Bấy giờ mặt mũi Huy đỏ gay đỏ gắt và mồ hôi mồ kê nhễ nhại đầm đìa, sắc mặt cáu bẳn khó nhìn. Tay chân, trước ngực và sau lưng cậu ta, không đâu là không ướt đẫm mồ hôi. Mái tóc đen dài lởm chởm của cậu ta nhờ thế mà rũ rượi và bết bết. Nhìn cậu ta khá là đáng thương.

Các động tác vung vẩy kiếm của cậu ta nhiều khi chỉ là hình thức, hoàn toàn không thấy có lực đạo ở đâu ra. Những bước chân siêu vẹo như sắp đổ.

Bởi lẽ cậu ta vẫn đang quần ẩu với con thú Agile bất phân thắng bại trong một giờ đồng hồ.

" Ha ~ hộc … ha …"

" Mẹ kiếp! Nó nhanh vãi ***."

" Ăn cái *** gì mà nhanh thế?"

" Súc sinh!!!"

Thời gian dần trôi qua và Huy đã không còn tí ti cảm giác hưng phấn vui sướng, tự tin hay gì gì tích cực nữa. Trong đầu cậu ta chỉ còn một nỗi niềm chán ngán, bủn rủn, ức chế, nôn nóng và muốn được văng tục. Những câu chửi tục tĩu liên tục lóe lên trong đầu Huy, nhưng cậu ta lại không thể hiện ra mồm.

Có lẽ cậu ta còn chả đủ hơi dư thừa để chửi thề đấy.

Huy không ngờ con thú nhỏ như con thỏ này lại dẻo dai bền bỉ đến thế (mặc dù nhìn nó cũng chả còn mấy sức lực). Cậu ta đã vung gần trăm nhát chém mà chưa trúng lần nào. Còn con thú, cái sừng trên trán nó đã gãy mất một đoạn do va chạm nhiều lần với thánh khí. Và cái trán nó cũng rỉ máu rất thê thảm.

Ấy vậy nhưng mà nó vẫn hung hăng ' húc' và ' húc'. Còn Huy thì chỉ biết uể oải ' đỡ' và ' chém'...

Hai hành động vung kiếm và giơ khiên che chắn lặp đi lặp lại trong vô vọng, thật sự khiến Huy mệt mỏi. Nhưng cậu ta vẫn muốn hạ gục nó. Một nỗi niềm cay cú ăn thua ngấm sâu vào máu cậu ta mà Huy không thể hiểu được lẫn như giải thích nổi.

Lục phủ ngũ tạng xóc lên xóc xuống từng hồi cùng nhịp tim của Huy, nhịp thở ngày càng gấp và nặng nề. Cánh tay cầm kiếm và cầm khiên của Huy nóng lên như có lửa thiêu từ bên trong, và rã rời muốn lìa cả hai. Còn phần chân thì đã không còn cảm giác đau nhức nữa, thay vào đó là cảm giác vô lực không cảm giác tồn tại.

Huy thật sự đã vượt quá sức mình một cách ép buộc rồi …

" Không chắc do con vật kia có tinh thần thép hay mình quá kém cỏi đi? Có lẽ là … " Huy không nghĩ hết câu, nhưng cậu ta hiểu đáp án. Điều đó quá hiển nhiên.

Không ai rõ ràng chính bản thân mình bằng chính mình.

" Nhưng mình không thể dừng lại được. Mình phải cố lên thôi …"

' Vụt ~'

" … "

Huy nhủ một câu như thế như để an ủi bản thân. Nhưng đó chỉ là niềm tin, động lực, sự cổ vũ ngoài miệng hay trong suy nghĩ. Thực tế vào hành động chưa có kết quả.

Huy vẫn chém hụt con thú.

Nhưng trên nét mặt Huy đã có chút tươi cười. Không rõ vì sao cậu ta cười, nhưng hình như đó là dấu hiệu tốt với cậu ta.



' Độp!'

' Gi ii!'

Không biết bao lâu sau khi Huy sốc lại tinh thần. Con thỏ và cậu ta vẫn bền bỉ chiến đấu, bỗng có một viên đá bắn ra với tốc độ cao ở phía sau Huy nhắm thẳng vào sườn của con thỏ Agile. Con thỏ bị bắn ra một đoạn mới dừng lại, nó rít lên đau đớn và có vẻ rất khó đứng thẳng trở lại.

Nó nằm xuống đất và khẽ run lên từng hồi. Tiếng thở nặng nề và yếu ớt …

Không cần nhìn lại phía sau, Huy cũng có thể đoán ra đó là nhóm Jamany và Malphite làm. Nhưng có thời gian tán thưởng đối phương ném đá chuẩn xác và dùng lực đạo vừa phải mà không làm con vật chết, thì nên chớp thời cơ. Huy như kẻ bắt được vàng và tiếp cận con thú đáng thương kia với tốc độ nhanh hơn cả quỷ đi đầu thai.

' Vụt!'

' Phập!'

Một đường kiếm bổ xuống hết sức lực tàn dư còn lại trong Huy, kèm theo toàn bộ nỗi niềm bức xúc ngổn ngang và cảm giác sung sướng vô cùng vì cuối cùng đã nhìn thấy thắng lợi. Tất cả những điều ấy dồn nén từ nãy tới giờ trong Huy đã nhắm xuống con thỏ nằm vật vã trên mặt cỏ.

' Phụt!!'

Một cột máu bắn ra từ vết cắt trên cổ con vật xấu số và tràn đầy ra cỏ xanh. Máu tươi màu đỏ nhuốm đầy vào thanh kiếm và lất phất bắn lên trên quần áo Huy.

" … "

Huy yên lặng nhìn con vật máu me đầm đìa trước mặt mà cảm giác hơi gai gai trong lòng. Nói chính xác ra là cảm giác buồn nôn thì không sai biệt lắm, nhưng cậu ta lại không có nôn. Chỉ cảm thấy không dễ chịu lắm mà thôi.

' Ting'

{ Nhận 1 kinh nghiệm.}

(Tác: Từ giờ những kiểu thông báo này toàn là chữ Lavindor và Huy hoàn toàn không hiểu gì. Anh em độc giả cứ mặc định thế:))

Nhưng khi cậu ta đang ngẩn người ra thì có một âm thanh như âm thanh điện tử vang lên bên tai, và một cái khung thông báo hiện ra ngay tại khoảng không trước mặt. Nó có màu đen và dòng chữ màu trắng, rất dễ nhìn ngay cả ngoài trời. Nhưng Huy thì không hiểu gì cả, vì nó viết bằng chữ Lavindor.

" … "

Huy cứ lặng nhìn cái thông báo đó mà đầu óc quay cuồng, vì cố gắng thử dịch cái khung tin này, nhưng vô ích vì sau một khoảng thời gian nó tự động tiêu thất.

Lần này mặt cậu ta đâm ra ngẩn ngẩn ngơ ngơ thấy tội. Lần đầu tiên cậu ta khát khao học chữ người Lavindor tới vậy, nhưng cái lần làm thẻ công hội thì chưa. Rõ là mâu thuẫn … Nhưng nhờ vậy mà cậu ta lại quên rơi những cảm xúc tội lỗi trước sinh linh mới chết kia.

' Phù ~'

Lắc lắc cái đầu rồi Huy cúi cúi người thấp xuống và đang thu lượm cái xác con thỏ Agile cất vào nhẫn không gian. Không còn chút mặc cảm tội lỗi nữa. Nhưng …

' Gi iii~'

' Gi iiii~'

Hai con thỏ Agile khác, không biết từ chốn nào đã xuyên qua mấy khóm cỏ mọc cao cả 10 phân, và gầm gừ tiến lại chỗ Huy và xác ' đồng loại' của chúng. Qua ánh mắt của chúng, Huy nhận ra sự thù địch, căm hận dành cho kẻ thù của chúng.

Và kẻ thù ở đây là Huy.

" Đậu …"

Huy vô thức thốt ra một câu như thế khi thấy hai con vật kia tăng tốc và lao về phía hắn như hùm như hổ đang lao về phía con mồi của chúng.

Cảm xúc lạc quan vừa mới tốt lên nháy mắt lại trở về thang điểm âm. Trong Huy chỉ còn cảm giác lúng túng, muốn bỏ chạy. Khi thể lực và ý chí đều không còn, bỏ chạy là điều tốt nhất.

Nói đùa, có mỗi một con còn không giết được nó. Phải nhờ ngoại nhân trợ giúp. Giờ có hai con cùng tham gia, thì còn đánh thế nào? Con nào cũng trâu chó dồi dào thể lực thì còn công bằng sao? Cứ để nó quần một lúc là toi mạng. Huy không phải người ngu mà không biết nhìn nhận hoàn cảnh sự việc. Chẳng qua do cậu ta vẫn còn trẻ và không giỏi ăn nói thôi.

Nhưng...

" Nghĩ đéo nghĩ lắm!! Chạy!!!" Huy hét lên trong suy nghĩ. Không nghĩ linh tinh thêm nữa, chạy là thượng sách. Huy đã hơi hơi xoay phần eo và lưng. Ý đồ quá rõ ràng là bỏ chạy.

Bỏ chạy về phía nhóm Jamany và Malphite. Huy vô thức muốn tìm sự cứu viện.

" Không được bỏ chạy! Hãy quay lại và bình tĩnh chiến đấu."

Tiếng ồm ồm quát lớn vang lên ở phía sau Huy. Theo phép loại trừ thì Huy nghĩ đó là tiếng của Malphite râu ria.

" Nhưn …"

" Nắm chắc thanh kiếm và tập trung vào một nhát chém quyết định. Đừng có lơ là cánh tay!!"

Huy khựng người lại và định nói gì đó. Nhưng đã bị Malphite quát lên cắt ngang, vẫn cái giọng ồm ồm. Có vẻ gã đang cố nhắc nhở Huy tư thế chiến đấu.

" Dễ được như thế thì nói làm ' CC' gì!" Huy nhổ nước bọt trong đầu nhưng không có nói ra những lời đó...

" Tập trung à … Đừng có lơ là à …"

Huy lập lại những lời Malphite kiểu máy móc như đang nhẩm thuộc bài.

Có lẽ đây là lúc Huy tập trung tinh thần nhất từ cái lúc bước vào rừng này. Một sự tập trung cao độ của kẻ đang cố tìm ra con đường sống trong đất chết.

" Kẻ muốn sống sẽ chết, kẻ muốn chết sẽ sống."

Huy văng vẳng nhớ lại một câu cổ ngữ.



" Ha … ha … "

Huy đang cố áp chế nhịp thở của mình về mức độ bình thường, để không làm tinh thần hoảng loạn...

Siết

Không biết từ bao giờ Huy đã treo cái thánh khí ở cổ tay phải. Thay tay phải là tay trụ cầm kiếm, cầm chắc thanh kiếm bằng cả hai tay và giơ nó lên phía trước...

" … "

Cậu chàng mở một góc hai chân rộng bằng vai và hơi chùng người xuống vào thế tấn. Nhìn Huy toát ra một thứ khí chất gì đó không hề tầm thường …

Dù không biết cậu ta nghĩ cái gì trong đầu khi tỏ ra như thế, nhưng chí ít ra thì cậu ta đã sẵn sàng đối mặt với nguy hiểm trước mắt...

" Gi iii~"

" Gi … "

Một con thỏ bên phải Huy đã vào thế húc. Nó lấy đà và bật nhảy cao nhờ đôi chân sau. Nó phóng tới trước mặt Huy với một tốc độ cực nhanh. Còn con bên trái thì chạy vòng qua mạn sườn Huy.

Huy không chú ý tới con bên trái nữa mà chỉ tập trung với con còn lại...

" Gi iii~"

" G … "

' Thìch thịch ~'

Nhịp tim Huy đập mạnh trở lại vì nỗi hồi hộp …

" Gi iiii~"

"!!!"

' Vù'

Con thỏ đã cách mặt đất khoảng hơn nửa mét, và chỉ còn cách Huy gần 1 mét. Huy nhận ra cơ hội đã đến và ngay lập tức cậu ta vung một đường kiếm bổ dọc.

' Xoẹt!'

" Gi iii …"

' Bịch!'

" Cẩn thận đấy, hiệp sĩ!"

Đường kiếm bổ dọc tinh chuẩn được Huy tung ra chính xác nhất trong ngày đã cắt đứt đôi con thú Agile xấu số kia ra chỉ trong một hiệp. Con vật đáng thương chỉ kịp rên lên một hồi thê lương và chết sau khi rơi xuống ngay chân Huy.

Nhưng Huy chỉ vừa mới thư giãn gân cốt một chút thì vang lên tiếng Malphite báo nguy ở phía sau.

" Trời đụ! Con khốn đó … " Huy mới kịp nhận ra rằng vẫn còn một con thỏ Agile nữa đấy. Và trận chiến thì chưa kết thúc...

-&&&-