Chương 56: Hồng Nhan Họa Thủy- Vì Vợ Mất Bạn

Truyền Thuyết Tứ Hiệp Sĩ

Chương 56: Hồng Nhan Họa Thủy- Vì Vợ Mất Bạn

Cái lúc Huy bước chân vào nhà Falcon. Một ánh mắt theo dõi nhất cử nhất động về phía cậu ta đầy hận ý và căm giận, cách chỗ Huy và Falcon hơn trăm mét trong một con ngõ hẻm.

" Khốn kiếp!!"

Thấy Huy đã đi vào khuôn viên nhà Martin, ánh mắt này mới thôi giám sát. Và trước khi rời đi, bóng đen lạ mặt phẫn nộ thốt ra một câu như thế, rồi không hay lúc nào bóng người ấy đã biến mất trong bóng đêm trường tĩnh mịch …

Tại một khu nhà khách ở cách xa khu nhà Falcon Martin gần tường thành phía bắc. Nó gần với khu phố thị sầm uất trung tâm khu bắc ngoại thành, nơi tập trung rất nhiều nhà khách, khu phố đèn đỏ, chợ búa, công xưởng chế tác, cửa tiệm buôn bán, ….

Đó chính là gian nhà khách đầu tiên Huy đã nghỉ lại một đêm, cùng với Mellyn Ahri Bell hay Jenny A'rc Lavindor. Người đã phản bội Huy chỉ sau một đêm. Đây là một gian nhà khách to đẹp sừng sững nằm ngay mặt tiền trên tuyến giao thông đi lại từ cổng thành bắc kinh thành Lavindor vào tới trung thành. Khách trọ rất nhiều, kẻ ra vào cũng lắm. Chính là gian nhà khách của lão Balcury. Người bạn tri giao lâu năm với Falcon Martin và là kẻ đang âm thầm trả thù Huy.



Ngay lúc này, tại một gian phòng khá lớn trên tầng năm (tầng cao nhất của gian nhà này) nhưng lại hơi khuất nẻo so với các gian phòng còn lại. Thậm chí còn có một người bảo an canh gác trước cửa căn phòng. Có vẻ như căn phòng này không phải là một căn phòng bình thường.

Trong căn phòng đó, có sự xuất hiện của hai người đàn ông. Một trung niên mập mạp hơn 40 tuổi, ăn mặc như thương nhân, mày râu nhẵn nhụi và rất phúc hậu gương mặt. Y đang ngồi trên ghế bành, dáng vẻ rất là đắc ý và vui sướng và đang cầm trên tay phải một cốc rượu ngon, có lẽ y đang chờ tin vui chăng? Và gã còn lại là một thanh niên ăn vận đồ đạc gọn ghẽ màu đen, thậm chí còn có khăn quàng che mặt (nhưng hiện thời nó đang hạ xuống trên cổ), hai bên hông gã này còn mang theo hai thanh dao găm dài tới hơn 50 phân. Gương mặt lạnh lẽo như tiền, pha chút bi thương tang tóc, thậm chí tại đuôi mắt trái của gã còn có một vết sẹo ngắn tầm nửa gang tay càng làm cho khuôn mặt đó thêm dữ tợn đáng thương. Nhưng ở gã không có toát lên một sự yếu đuối cần thương hại gì cả. Chỉ có sát khí nồng đậm. Và gã đang đứng trước mặt người kia, dáng vẻ thuận theo sự sai bảo của đối phương.

Gã béo thương nhân ngồi ghế bành không phải ai khác mà chính là Balcury. Còn người kia, có lẽ là đàn em của lão đấy.

" Sao rồi?! Thằng khốn đó chết rồi hả? Ông sẽ thưởng hậu hĩnh cho riêng chúng mày. Khá lắm!"

Balcury lên tiếng hỏi gã áo đen và nhấm nháp nốt hớp rượu cuối cùng trong cốc. Trong giọng pha theo hương vị cao cao tại thượng bề trên. Gã đã chờ đợi tin tức tốt từ cả buổi tối rồi.

" Thất bại!"

Đối phương lạnh lùng cho ra một câu trả lời ngắn gọn. Không chút mảy may cảm xúc nào xuất hiện trên gương mặt gã.

" Cái gì!!"

' Vù!'

Balcury trợn mắt kinh ngạc rống lên, trong giây lát mất bình tĩnh gã đứng phắt lên và ném cả cái cốc rượu bằng thủy tinh về phía đối phương. Gã thực sự rất tức giận vì nghe được câu trả lời không hợp ý từ đối phương.

' Xoẹt!'

' Loảng xoảng ~'

" … "

Một tiếng cắt gió nhanh như điện giật xé nát không khí và cái cốc thủy tinh kia ra. Một sát na cái cốc thủy tinh kia bị cắt ra và rơi xuống sàn nhà gỗ ép phía dưới, rồi phát ra tiếng động chỉ chưa tới một giây đồng hồ.

Không biết từ lúc nào, gã áo đen kia đã rút ra con dao găm bên hông trái và giơ lên cao trên tay phải. Có lẽ gã vừa ra tay cắt đứt cái cốc thủy tinh kia, trước khi nó chạm vào hắn.

Rất dứt khoát và lạnh lùng.

" Mày … mày định giải thích sao với ông đây?! Ông đã đổ cho chúng mày bao nhiêu tiền để gây dựng tổ chức, giờ có mỗi cái nhiệm vụ cỏn con này mà còn không xong là sao?!"

Balcury mặt vẫn không tái mà càng hung hăng quát nạt. Chỉ là một trong tứ đầu mục trong tổ chức, mà dám kiêu ngạo với ông trùm. Ngay cả gã thủ lĩnh tổ chức còn phải kiêng nể khi gặp lão. Đây là muốn tìm chết sao?

" Đêm mai … Giờ này … Đầu của thằng nhãi đó sẽ có tại đây."

Vẫn giọng nói lạnh lùng nhát gừng từng câu từng chữ vang lên. Không có chút từ ngữ dư thừa, tất cả đều là trọng tâm vấn đề. Gã áo đen không có vẻ gì là sợ hãi trước Balcury cả.

" Đ … Được rồi. Vậy ông chờ tin tức tốt."

Giọng nói của Balcury bỗng trở nên yếu ớt. Gương mặt đỏ gay vì giận dữ kia bỗng hơi tái nhợt đi vì thái độ lạnh lùng tàn khốc của đối phương. Balcury biết đối phương rất có bản lĩnh. Nếu làm quá nên, dù có là ông trùm đi nữa, người thiệt chỉ có lão mà thôi.

Đó là người giàu thì thường sợ chết đó mà.

" … "

Không nói một lời nào nữa. Đối phương biến mất ở cạnh một ô cửa sổ đã mở toang từ lúc nào. Nhìn đối phương rời đi, Balcury mới lấy lại sự tức giận trong mình và dám thẳng thắn mắng: " Chỉ là hạng lưu manh đầu đường mà dám uy hiếp ông? Mẹ kiếp!"

" Mà ~ … Tức giận với nó cũng vô ích. Đây là lúc ông cần bình tĩnh hành sự. Hai mươi năm trời tính toán, chả lẽ không đợi thêm được vài ngày?!"

Balcury nghĩ nghĩ cái gì, thì hô hấp nhẹ lại và trường thở ra một hơi.

" Cổ nhân có câu: ' Thê tử như y phục. Huynh đệ như thủ túc'. Đôi khi, ông thấy cũng không đúng lắm. Hà hà hà ~"

Balcury bỗng nhớ tới một hình ảnh người phụ nữ nào đó và chợt nở một nụ cười dâm đãng không thể nào che dấu nổi. Gương mặt phúc hậu trắng tốt ngày nào giờ hơi vặn vẹo và biến tấu một cách rất nham hiểm.

(Tác: * Thê tử như y phục. Huynh đệ như thủ túc.* nghĩa là vợ con như quần áo, rách có thể mua cái mới. Anh em bạn hữu thì như chân tay, đã đứt gãy thì không thể nối lại)

" Falcon Martin! Đừng trách cuộc đời này tại sao khốn nạn nhé …"

Balcury bỏ lửng câu nói và lại trở về nguyên hình bộ mặt phúc hậu ban đầu. Nhưng nụ cười mỉm trên miệng lão thật sự không thể khen tốt được...

---

Tại nhà Martin. Lúc này đây tại gian phòng khách. Chỉ còn chút đèn đóm sáng vừa đủ. Chỉ còn Falcon đang ngồi trên ghế và Shutan đứng hầu ngay sau lưng.

" Đội trưởng! Có biến cố phát sinh."

Shutan đứng lặng lặng ngay sau Falcon và nhỏ giọng thông báo tình huống đột biến.

" … "

Falcon vẫn không lên tiếng gấp gáp hỏi han. Có lẽ đây là thói quen bình tĩnh trước mọi tình huống của gã.

" Khi chúng tôi tới nơi, năm cái xác tình nghi đã mất tích không còn dấu vết, ngay cả vết máu lưu lại cũng bị hư hại. Chỉ còn lưu lại thi thể thứ sáu. Đội trưởng nghĩ sao?"

Shutan tiếp tục thông báo. Sắc mặt rất khó hiểu.

" Có lẽ bọn chúng đã có dự định thủ tiêu manh mối rồi. Hừ … "

Falcon cho ra một nhận xét và khẽ hừ một tiếng. Rồi sau đó lại trầm lặng suy tính gì đó.

" Balcury! Vẫn là tác phong ' Ăn vụng chùi mép' quen thuộc của ngươi đấy ư? Ngươi thật sự nhắm vào hắn, hay là vào ta. Nhưng ta và ngươi là anh em tốt cơ mà … "

Falcon thầm nghĩ và rất khó hiểu khi chắc đến tám chín phần có bàn tay Balcury động vào vụ ám sát này.

" Cậu đi đổi ca Malphite ở tổng bộ vệ binh đi!"

Falcon trầm ngâm một lúc. Sau đó mới quay người lại và ra lệnh cho Shutan rời đi.
Shutan gật đầu lĩnh mệnh rồi rời đi nhanh chóng.

" Từ ngày mai sẽ là những ngày nặng nề đây … "

Falcon nhìn ra hướng cửa chính nhẹ nhàng mở ra và đóng lại. Gã không khỏi thốt ra một câu cảm khái nặng nề. Gã lờ mờ suy đoán ra những ngày sau cần phải cảnh giác hơn nữa. Nếu như có chuyện xảy ra với tính mạng của Huy, chính hắn sẽ phải chịu tội liên đới và gia đình nhỏ của hắn cũng sẽ liên lụy.

" Ước gì ta chưa từng gặp hắn. Ước gì hắn đừng đến nơi này."

Falcon ngửa mặt lên nhìn trần nhà và cảm thán giá như chưa từng gặp Huy hay Huy đến khu nam ngoại thành, đông ngoại thành hay tây ngoại thành, thì có lẽ hắn đã không phải vất vả như vậy.

---

Tại gian phòng ở lầu hai dành cho khách, nằm sát tường. Đối diện với phòng ngủ của Helen, bên cạnh là phòng của vợ chồng Jamany o Nowak và Caroline o Nowak. Đó là gian phòng của Huy và đèn bên trong vẫn còn sáng.

Huy nằm trên giường nhưng vẫn còn chưa ngủ bởi cậu ta đang trò chuyện với Vị Lai và khoe đống giấy tờ linh tinh.

" Sáng nay đã vất vả cho các … em rồi … "

Vẫn hành động quen thuộc là cái vòng tay lên quá đầu để xoa đầu Vị Lai. Nhưng một cỗ cảm giác quái lạ trong Huy trỗi dậy. Huy vô tình biết tới sự hiện diện của Sona, và trong khoảng khắc, cậu ta suýt chút nữa đã lỡ lời. Dù chỉ có Vị Lai hiện diện ngay trước mắt cậu ta, nhưng Huy thì biết tới còn có một Sona đang lặng lẽ tại một nơi nào đó ngắm nhìn hắn mà hắn thì không thể nào thấy nàng hay chạm vào nàng. Câu nói ngắt quãng cố che giấu đi sự nuối tiếc và hụt hẫng trong Huy, khiến cậu ta bần thần không biết làm gì...

" Về việc gặp gỡ với thiếp thân, mong chủ nhân không cần cho Vị Lai biết. Như thế sẽ tốt hơn cho cả hai người chúng thiếp và cả Ngài.

Chủ nhân xin hãy bảo trọng và hãy chăm sóc tốt cho Sơ Âm Vị Lai. Thiếp thân mãi mãi ngưỡng vọng Ngài."

Đó là những gì Sona đã ích kỷ mong muốn. Có lẽ nàng sợ Vị Lai sẽ không thể chấp nhận được sự thật rằng. Nàng đã sống trên sự đau khổ, hy sinh của kẻ khác. Một cô bé ngây thơ, hiền lành và hoạt bát như này, không nên nhuốm u buồn.

Vì cớ gì mà phải khổ sở đến vậy. Nữ thần Aphrodite đã làm điều quái thai gì thế?!

" Chủ nhân cũng đã vất vả cả ngày rồi. Mọi chuyện cũng đã qua hết. Xin hãy vui lên."

Vị Lai khẽ dùng hai bàn tay nhỏ bé của mình nắm lấy bàn tay to của chủ nhân kia. Khẽ siết chặt và nàng hát khúc ca Loituma nổi tiếng với tên tuổi nàng. Nàng đã nghĩ chủ nhân rất mệt mỏi và cần động viên khích lệ.

" Cảm ơn Vị Lai nhé. Anh rất vui khi có … em ở bên... "

Huy vẫn không thể bỏ rơi sự có mặt vô hình của Sona. Nhưng hắn biết mình cũng không thể quản quá nhiều chuyện không có khả năng thực thi được. Như vậy thì không tốt đi. Nhưng hình như là không thể rồi …

" … "

Không rõ bài hát vui vẻ, sôi động Loituma kia kết thúc tự bao giờ. Nhưng đến khi Vị Lai nhìn lại gương mặt đã nhắm chặt lại và ngủ thiêm thiếp đi tự bao giờ, hai khóe mắt tràn ra những giọt nước mắt nóng hổi của chủ nhân. Vị Lai biết người ấy đã gặp quá nhiều chuyện có vui vẻ, có nguy hiểm, có thoải mái, có hồi hộp lo lắng. Rất nhiều cung bậc cảm xúc xảy ra trong ngày hôm nay rồi. Những lời cảm ơn mới nãy, chẳng qua chỉ là dối lòng gượng gạo.

Đã vượt quá giới hạn chịu đựng của người ấy rồi. Ngài ấy đã phải ứng phó rất nhiều chuyện chỉ trong vòng một ngày trời.

" Chủ nhân đã thay đổi thật rồi. Nhưng xin hãy cứ như cũ nhé. Chủ nhân ngốc nghếch của Vị Lai ơi. Chúc Ngài ngủ ngon..."

Vị Lai tự tay đi xóa rớt nước mắt cho Huy và khẽ mỉm cười nhìn ngắm cậu ta. Cho tới khi năng lượng tiêu hao hết đến nơi, nàng khẽ chúc Huy một câu rồi tan biến hình bóng. Căn phòng vẫn sáng ánh sáng ma thuật khắp đêm đó.

Đêm đó rất dài và lạnh vào đầu thu. Có kẻ lo lắng suy nghĩ về ngày mai, kẻ thì mưu mô mờ ám nên ngủ rất muộn. Lại có kẻ thì ngủ quên rơi mất …

-&&&-