Chương 5: Code Geass thế giới và nhóm cướp. (2)

Trùng Sinh Phản Nghịch Thiên Đạo

Chương 5: Code Geass thế giới và nhóm cướp. (2)

....................
" Vân tiểu thư, ngài đã sẵn sàng chấp nhận nhiệm vụ chứ!?"
Bát Mễ Hồng thanh âm vang lên, Lưu Mạc Vân liền gật đầu nói:
" Bắt đầu đi."
" Nhiệm vụ thế giới: Đạt được Geass nhằm tăng cao thực lực của mình, đồng th ời dung hợp huyết mạch Hồng Mông đại nhân 0,2%
Nhiệm vụ yêu cầu: Không, thất bại phải chết đi."
" Nhiệm vụ 1: Tìm được C.C, trợ giúp C.C thoát khỏi giáo hội"
" Nhiệm vụ 2: ở kịch tình chính thức lúc bắt đầu sẽ mở (500 năm sau)."

…………………

" Thì ra đây là Code Geass thế giới a. Hơn nữa Hồng Mông nàng huyết mạch thật cường đại, mặc dù tái tạo lại cơ thể cùng huyết mạch. Nhưng mình vẫn không cách nào thích ứng được máu của nàng…."
" Mà Geass cũng thật hữu dụng, không biết Geass của mình là gì đây."
Lưu Mạc Vân lẩm bẩm một lúc sau đó nhìn về phía khu rừng. Tựa hồ phát hiện điều gì đó, chần chờ một chút liền đứng lại rồi nhìn chằm chằm khung rừng phía trước.

" Cờ lọc- cờ lọc" -" Xoạt-Xoạt-Xoạt"
Lúc này, tiếng bước chân đi giày sắt cùng với tiếng xột xoát có gì lá cây vàng lên càng lúc càng nhièu. Sau đó lộ ra một đoàn người, dẫn đầu là một tên mắt chột có sẹo, trên người hắn có 2 thanh kiếm và một chiếc cung với một túi da đựng tiễn. Theo sau hắn là 17-18 người tuổi tác không giống nhau. Tên nào nhìn mặt cũng là vô liêm sỉ, vừa thấy đã biết không phải đồ tốt lành gì rồi.

" Này, người bên kia. Mau lại đây tao hỏi, nếu không mày sẽ không ra được đây nửa bước."
Tên cầm đầu nhìn thấy Lưu Mạc Vân nói to với một giọng tràn đây uy hiếp, bởi vì đêm tối nguyên nhân nên giờ phút này hắn không thấy mặt Mạc Vân.

Nếu hắn thấy mặt Mạc Vân giờ phút này đảm bảo nhỏ nước miếng, làm mộng 7 ngày 7 đêm mơ thấy nàng.

" Nếu ta không qua thì sao chứ? Cho dù có qua các ngươi cũng không có tư cách để ta trả lời."
Lưu Mạc Vân giọng nói tràn đầy khinh thường nói với tên đầu lĩnh.

" Ồ, tựa như mày không biết rằng mày đang làm gì nhỉ? Vốn có tao định tha cho mày một con đường sống…Đáng tiếc mày lại chọn lầm đường…!"
Tên cướp đầu lĩnh (thủ lĩnh) mắt chột có sẹo thấy minh bị khinh thường liền tức giận nói, trong giọng nói của hắn tràn ngập sát khí.

Mấy tên cướp đồng bọn bên tên cướp cạnh ai cũng lui về sau một bước, nhìn về phía Lưu Mạc Vân bọn chúng lắc đầu. Bởi vì bọn chúng nhìn Lưu Mạc Vân giờ phút này tựa hồ đã là một người chết.

" Lên, bắt nó lại đây cho tao. Hôm nay tao sẽ cho nó sống không bằng chết."
Tên cướp thủ lĩnh hét lên một tiếng, bọn cướp xung quanh liền cười kàng kạc bao vây Lưu Mạc Vân.

" Ara ara, thiệt là một đám ngu xuẩn, các ngươi đây là tự tìm đường chết nha. Nhưng các ngươi tự động muốn chết vậy thì ta cho các ngươi một cơ hội… "
Thấy đám cướp nghe theo lời tên thủ lĩnh sau đó chạy qua bao vây nàng. Lưu Mạc Vân liền cười nói, nói đến từ "cơ hội" sau đó tự nhiên gió thổi mũ chùm trên đầu nàng xuống.
Khuôn mặt đẹp hoàn mỹ của thánh thần cùng với mái tóc bạc dưới ánh trăng. Giờ phút này cho dù Hằng Nga cũng phải cảm giác ghen tỵ với nàng.

" Kạc kạc kạc, nói gì vậy chứ... Cơ hội, hắn nói cho chúng ta cơ hội hahaha, mày nghe hắn nói không? haha."
" Ha-ha-ha-ha"
Mấy tên cướp nghe nàng nói xong liền lập tức nhìn nhau cười ha hả, tựa như gặp phải chuyện buồn cười nhất từ xưa đến nay. Bất quá đang cười thì đột nhiên mỗi tên cướp há hốc mồm, bởi vì bọn hắn đang bao vây là một người con gái quá đẹp.

"Ực"
Mấy tên cướp nhìn thấy nhan sắc của Mạc Vân liền nuốt nước bọt, tên nào cũng cảm giác phía dưới *nóng gian gian*, bao gồm cả tên thủ lĩnh, đây là lần đầu tiên hắn thấy có phụ nữ nào đẹp như vậy. Mới chỉ nhìn thấy mặt nàng thôi đã có tên trên tay cầm vũ khí bỗng nhiên rớt xuống. Đây quả thực là mê chết người không đền mạng nha.

" Các ngươi cùng lên đi để cho ta không phải xử lý từng người một. Các ngươi nên lấy làm vinh hạnh vì chết dưới tay ta…đám sâu bọ"
Lưu Mạc Vân mặt lạnh như băng nhìn mấy tên cướp bao vây mình, sau đó nàng nói với một giọng nói lạnh lùng cùng với khinh thường.

Sau đó trên tay này bỗng nhiên xuất hiện một thanh kiếm màu đỏ như máu, thỉnh thoảng có hỏa diễm theo lưỡi kiếm tản ra cùng với sát khí kinh khủng làm cho người nhìn mát lạnh cột sống.

Thấy sát khí từ thanh kiếm, bọn cướp giật mình. Nhìn thấy đột nhiên xuất hiện Thánh Kiếm Huyết Hỏa đột nhiên xuất hiện, bọn cướp một vài tên ai cũng nghi hoặc cùng cảm giác bất an.

Không tự chủ được mỗi tên lùi sau một bước, bất quá có mấy tên vẫn đơ tại chỗ cũ mải miết ngắm Lưu Mạc Vân. Liếc nhìn mấy tên đó, nàng càng cảm thấy bọn chúng chán ghét.

" Kiếm Vực"
Lưu Mạc Vân sử dụng " Liệt Thiên Kiếm Pháp" tầng thứ 2.

Sau đó chỉ thấy mấy tên đang đơ đơ ngắm nàng thân thế bị cắt xé thành thịt vụn mà chết. Mùi màu tươi nồng nặc nương theo gió làm cho mấy tên còn lại lạnh hết sống lưng.

" Cùng lên hay là để ta giải quyết?"
Lưu Mạc Vân mặt lạnh lùng mỉm cười nhìn mấy tên cướp còn lại nói.

Nếu là bình thường chắc chắn bọn cướp sẽ cười hả hả. Bất quá hiện giờ thấy tên đồng bọn hắn đột nhiên chết như vậy sau, mỗi người nhìn Mạc Vân như nhìn thấy ma quỷ từ địa ngục lên đòi mạng bọn hắn.

Tên cướp thủ lĩnh thấy một màn như vậy, hắn sợ khuôn mặt trắng bệch. Răng run cầm cập, bởi vì hắn không dám tin tưởng rằng người con gái xinh đẹp tuyệt trần trước mắt hắn lại khủng bố đến thế.

" M-ma quỷ…Quái vật!!!!!!!! Đừng đến đây"
" Quái vật! Mọi người chạy mau!"
" Chúa ơi cứu con…"
Mấy tên nhát gan đột nhiên hô hào chạy loạn, có tên hô ma quỷ, quái vật. Có tên lại còn cầu chúa cứu giúp.

Nhưng mà chưa chạy được đến bước thứ 2, đột nhiên tất cả bọn chúng dừng lại rồi hóa thành thịt vụn rơi xuống đất. Mỗi tên tử trạng giống như bị máy xay thịt xay vậy, nát không còn gì để nát hơn.

" Còn ai muốn chạy nữa~?. Các ngươi đã không cùng lên vậy thì để ta giải quyết hết đi, vốn có các ngươi cùng lên ta cho các ngươi toàn thây. E rằng hiện tại không được rồi."
Lưu Mạc Vân lạnh lùng nói với những tên cướp xung quanh.

Những tên cướp này con đang từ trong hoảng sợ nhìn thấy đồng bọn, chưa đến vài hơi thở đã chết một nửa, mà lại tử trạng cực kì kinh khủng. Nghĩ đến mình sắp giống như đồng bọn, bọn chúng dồn dập quỳ xuống cầu xin tha thứ. Bao gồm cả tên thủ lĩnh.

Thấy vậy, Lưu Mạc Vân cũng lười nói nhiều, từ đầu đến giờ nàng nhìn bọn hắn đã là một đám người chết. Lại một lần "Kiếm Vực" tàn sát hết sau nàng liền lấy tiền trong túi của bọn hắn.

Mạc Vân không tha thử cho bọn hắn bởi vì nếu như ngày hôm nay hắn không có thực lực, bọn chúng chắc chắn sẽ không tha cho hắn. Không những vậy, phải biết rằng hiện tại hắn là mỹ nhân nha. Nếu như hắn không có thực lực, vậy thì hôm nay bị bắt bảo đảm sẽ sống không bằng chết.

Tàn sát hết lũ cướp sau, Mạc Vân dừng lại một chút sau đó tản ra thần thức của mình. Tất cả phạm vi 10km trong khu rừng bất kì ngọn cây cọng cỏ nào cũng không lọt ra khỏi mắt nàng.

Buông ra thần thức một lúc, nàng liền phát hiện có một vài tên ăn mặc giống mấy tên cướp nàng vừa giết. Sau đó nàng phát hiện 4 người con gái bị lột hết quân áo, trên mặt mỗi người đều chảy nước mắt, ánh mắt cừu hận nhìn mấy tên cướp đang ngồi cạnh đống lửa.

Thấy vậy, Mạc Vân cũng minh bạch chuyện gì xảy ra. Nàng liền hướng về phía mấy tên cướp và bốn người phụ nữ đi tới.

Ngay tại lúc vừa chuẩn bị rời đi, nàng đột nhiên dừng bước nhìn về phía một mỏm đá.

"Áu uuuu uuu ù…." - " Áu húuuuu huuuu hùuuuu ù.."
Nơi mà Mạc Vân nhìn đến có mấy con sói, tựa hồ nghĩ đến vừa nãy tàn sát nhóm cướp nguyên nhân nàng liền cười khổ.

" Lũ chó sói này mũi thật thính, ở xa như vậy mà cũng ngửi thấy mùi."
Mạc Vân trong lòng cảm khái sau đó nàng lại tiếp tục bước đi về phía mấy tên cướp còn lại.

Dần dần thân ảnh của nàng biến mất trong khu rừng, chỉ để lại sau lưng một bãi nồng nặc mùi máu cùng tiếng sói gọi đàn.