Chương 7: Cô bé nô lệ, chạy trốn!!.

Trùng Sinh Phản Nghịch Thiên Đạo

Chương 7: Cô bé nô lệ, chạy trốn!!.

…………..
Vừa đến cổng làng, Mạc Vân nhóm người vừa muốn tiến vào làng. Bỗng nhiên một tên lính gác cầm giáo chắn ngang trước mặt Mạc Vân. Thấy vậy, Mạc Vân lạnh lung liếc nhìn hắn.

" Sao!? Muốn tiến vào làng? 5 người các ngươi phải phục vụ chúng ta đến trưa nay, kekeke."
Thi ra tên lính gác này thấy dung mạo của các nàng cho nên nổi máu dê, đặc biệt khi thấy Mạc Vân.

Hắn vừa nói xong, 3 tên lính còn lại liền bao vây các nàng. Mỗi tên đều nhe răng cười dâm nhìn các nàng, mỗi hướng 1 tên.

" Đừng chống cự, chỉ cần chúng ta thỏa mãn các ngươi đều có thể đi. Không chỉ vậy còn được tiền nữa ha-ha-ha!!
Một tên lính không biết sống chết tiến về phía Mạc Vân, hắn vừa nói vừa định bắt lấy bả vai Mạc Vân. 3 tên còn lại thấy thế đều hướng về Shauna, Rose, Mana, Maria.

" Maria, núp sau chị"
Rose quay đầu nói với Maria, thấy Maria núp về phía sau lưng mình, nàng liền ngoảnh đầu nhìn tên lính hướng về phía mình với ánh mắt chán ghét. Nàng cảm thấy những tên lính này không khác mấy tên cướp lúc trước là bao.

" Phụt………."
Đột nhiên, tên lính lúc trước định bắt bả vai Mạc Vân lúc đầu lìa khỏi cổ. Đầu hắn lăn lông lốc xuống một bãi cỏ dại bên đường, máu từ thân thể hắn phun ra từ cổ bắn vào mặt Mạc Vân, sau đó thân thể không đầu này ngã xuống.

" Còn tên nào muốn như hắn nữa."
Dính đầy máu trên mặt, Mạc Vân quay đầu nhìn 3 tên còn lại giọng lanh như băng nói. Ba tên thấy vậy đột nhiên hoảng sợ, liên tiếp nói không muốn.

" Xử lý cho sạch sẽ chuyện này. Nếu không hậu quả của các ngươi sẽ giống như hắn."
Nhìn ba tên lính hoảng sợ, Mạc Vân up hiếp nói. Bất quá trước khi đi nàng liền lập tức dung một chưởng đánh vào bụng từng tên một, chỗ bị đánh sáng lên một hình con bướm sau đó biến mất.

Đồ án này gọi là " Tử Điệp", là một loại trận pháp. Nếu như một người bị dính nó, người này sẽ đột nhiên tim ngừng đập chết vào 3 ngày sau.

" Chuyện gì?"
Thấy Shauna,Rose, Mana, Maria nhìn mình với ánh mắt phức tạp tựa như muốn nói gì, Mạc Vân hỏi.

" Ngư- ngươi giết bọn hắn không cảm thấy tội lỗi?"
Shauna liền lắp bắp hỏi Mạc Vân, trong đôi mắt của nàng nhìn Mạc Vân tựa hồ lo sợ.

Mặc dù thấy Mạc Vân đã từng giết người, nhưng mấy người cùng Mạc Vân tiếp xúc chưa đủ một ngày. Hiện giờ thấy nàng như vậy, nói giết liền giết, ai cũng trong long cảm thấy sợ hãi.

" Tội lỗi? Con người sinh ra ai cũng có tội lỗi cả. Hơn nữa, đây là bọn chúng đáng chết. Nếu như lúc nãy chúng ta không có sức phản kháng. Kết quả của chúng ta thế nào đây, đương nhiên là bọn chúng sẽ hành hạ, giày vò, bắt chúng ta làm nô lệ cho đến khi chúng thấy chán thì thôi."
Thấy Shauna hỏi mình, Mạc Vân cũng biết Shauna mấy người từ bé sống trong hạnh phúc, có kẻ hầu người hạ cho nên chưa biết chuyện đời nhiều lắm. Nghĩ vậy nàng liền giải thích cho Shauna đám người.

" Nhưng…nhưng mà cũng không cần thiết phải giết bọn hắn… bọn hắn dù sao cũng chưa làm hại chúng ta…chỉ cần bắt chúng sau đó giao cho người cai quản vùng này là được rồi.."
Rose tựa như con thỏ giống nhau một giạng nhìn Mạc Vân nói, trong giọng nói tràn ngập phản đối với cách làm của Mạc Vân.

" Rose, ngươi quá ngây thơ. Bọn chúng đã có gan bắt chúng ta, điều đó có nghĩa chúng đã làm chuyện như vậy nhiều lần. Cho dù ta có bắt chúng giao cho chính quyền địa phương, bọn chúng cũng có thể thoát ra…Ngươi phải nên biết chính quyền địa phương cũng không phải mắt mù để cho bọn chúng làm loạn như vậy, điều đó chứng minh bọn hắn có chỗ dựa hoặc có tiền đút lót. Điều đó có nghĩa gì? Đương nhiên chính quyền địa phương và mấy tên rác rưởi đó là đồng bọn!!!"
Mạc Vân thấy Rose quá ngây thơ liên lập tức trách mắng, bởi vì ngây thơ như vậy có ngày nàng tự hại mình mà thôi.

" Nhưng mà…."
Tựa hồ muốn nói them gì đó. Nhưng mà nàng đang định nói thì lập tức Shauna cắt ngang, nói với nàng:

" Rose, Mạc Vân nói đúng. Bọn chúng là nên giết. Lúc nãy Mạc Vân tha không giết mấy tên còn lại đã là quá nhân từ rồi. Ngươi nhìn xem…"
Shauna nói trong giọng tràn đầy sát khí cùng tức giận, sau đó nàng chỉ tay về một phía bụi cây ven đường xa xa để Rose nhìn qua.

Mặc dù bụi cây che đậy khá tốt, nhưng mà vẫn bị lộ ra một bàn chân người và một bộ ngực để trần của phụ nữ. Càng nhìn sát khí từ đôi mắt Shauna sát khí càng cao, nàng hận không thể ngay lúc này giết chết 3 tên còn lại.

" Bàn chân…ngực….chẳng lẽ.."
Rose cùng Mana mấy nhìn đằng xa bụi cây, nhìn xong các nàng sắc mặt trắng bệch. Tựa hồ nghĩ đến điều gì các nàng đột nhiên ánh mắt giống như muốn giết người. Maria thì khóc lóc, hoảng sợ chạy về phía Mạc Vân sau đó núp sau áo choàng của nàng.

Các nàng không cần nói cũng biết, thi thể kia là của một người phụ nữ khỏa thân, trên người đầy những vết bầm tím, nhìn cũng biết là bị hành hạ, hạ thể còn có dính lại vết máu chảy ra từ …(tự biết). Không cần đoán các nàng cũng biết người này bị cưỡng bức đến chết, nghĩ đến đây các nàng lại càng muốn giết mấy tên lính kia, muốn băm bọn chúng thành thịt vụn.

Trên ngươi thi thể kia còn có những thứ dịch màu trắng đục bẩn thỉu, mặc dù các nàng không biết nó là thứ gì, nhưng lại cảm thấy nó ghê tởm và muốn tránh xa nó càng xa càng tốt.

Mạc Vân thì không cần phải nói, nàng từ đầu lúc gần đến cổng làng đã buông ra thần thức dò xét trong làng. Vì vậy nàng cũng phát hiện thi thể này, sau đó 4 tên lính tiến về phía nàng muốn làm nhục các nàng.

Nghĩ đến thi thể kia nàng lập tức nghĩ là do 4 tên này làm, bởi vì nàng ngửi được từ trên cơ thể bọn hắn có mụi vị con gái động lại chưa tan. Cho nên nàng liền muốn giết 4 người (1 tên cụt đầu, 3 tên bị " Tử Điệp" ba ngày sau chết.)

" Thù cô tôi đã báo, hãy an nghỉ "
Tiến về bụi cây chứa thi thể cô gái, Mạc Vân liền nói.

Mạc Vân nói xong liền một cơn gió thổi qua, lá cây xào xạt tựa như trả lời Mạc Vân.

Mạc Vân trên tay đột nhiên xuất hiện một quả cầu lửa màu lam (xanh nước biển nhạt) bay về phía thi thể cô gái.

" Phùng!!"
Đốt cháy một lúc, thi thể cô gái cùng bụi cây liền biến thành cho bụi. Nương theo gió, đám bụi liền tiêu tan trước mắt mọi người.

" Xin lỗi, Mạc Vân….hức. Là tôi sai…những tên kia đáng chết."
Vừa quay đầu lại Mạc Vân liền thấy Rose mếu máo nhìn về phía mình nói xin lỗi. Thấy vậy Mạc Vân liền mỉm cười nói với nàng:

" Không, cô không mắc lỗi gì hết. Những tên kia không sống được bao lâu, tử thần sẽ đi tìm hắn."
Dù sao Rose cũng trưởng thành hơn trong việc lần này, Mạc Vân nàng cũng cao hứng thay cho nàng. Mạc Vân cũng không muốn nhìn mấy người giống như Rose bị hại, vì vậy tâm lý trưởng thành là cần thiết.

" Đi thôi, mọi người cả đêm qua chưa được ăn gì rồi. Hôm nay phải ăn no đến chết, đi."
Mạc Vân nói với Shauna mấy người sau đó tiến lên phía trước, dù sao hiện giờ nàng cũng chỉ mặc mỗi chiếc áo choàng cho nên nàng muốn gấp đi mua quần áo.
(Hiện giờ Mạc Vân không mặc "pantsu".)
Rose thấy Mạc Vân không trách cứ mình, lập tức nở nụ cười tươi như hoa. Thấy Rose như vậy, Shauna mấy người cũng nhẹ nhõm sau đó cười đùa với nhau cùng theo Mạc Vân vào thị trấn.

Mấy người vừa bước vào thị trấn thì bình minh cũng lên, các cửa hàng trong làng cũng mở cửa, Mạc Vân đám người trước tiên tìm một tiệm quần áo để thay. Shauna mấy người cũng đi theo nàng.

Dù sao đi trong rừng đêm tối, quần áo của mấy nàng bị vật cẩn chịu đến rách rưới cùng với đất bùn. Cho nên thấy Mạc Vân nói đi thay quần áo liền lập tức vui vẻ đi theo.

Cả bốn người thay quần áo hết gần tiếng (Là phụ nữ mà), sau đó mấy người đi ra. Chọn quần áo sau đó mặc vào xong sau đó tính tiền, Shauna mấy người lúc này mới nhận ra vấn đề mình không mang tiền. Nghĩ đến đó mấy người lập tức lúng túng nhìn nhau.

" May mà lúc trước chuẩn bị trước…."
Mạc Vân thấy bốn người như vậy trong lòng cười khổ, sau đó tiến về phía trước bà chủ tiệm rồi tính tiền cho tất cả mọi người.

" Làm phiền cô rồi, Mạc Vân tiểu thư"
Rose mấy người thấy thế liền ngại ngùng cười nói.

" Không sao, tiền này là có người cho tôi mà."
Mấy người nghe Mạc Vân nói thế cũng không nhiều lời liền gật đầu, mặc dù các nàng không biết Mạc Vân lấy tiền là từ lũ cướp…..

Ra khỏi tiệm quần áo sau đó, mấy người liền tiến phía một nhà ăn ở gần đố mua bánh mì cùng sữa bò, mấy người ăn uống lo sau đó liền tìm một nhà trọ để ở, do cả đêm qua không ngủ, bây giờ nàng ai cũng muốn ngủ hết trừ Mạc Vân.

" Mọi người....Sẽ có một ngày chúng ta đoàn tụ.."
Mạc Vân ban đêm vẫn chưa ngủ, ở trong phòng mà nhìn lên bầu trời đầy sao, trong đôi mắt nàng trần đây suy tư, sau đó mỉm cười nói. Nói xong nàng liền nhắm mắt lại rơi vào giấc ngủ.

………………………………..
Ban đêm buông xuống, sau khi Mạc Vân rơi vào giấc ngủ. Lúc này ở một nơi xa xôi đang rất náo nhiệt.

" Đừng để nó chạy!! Bắt nó lại"
" Không được làm tổn thương nó! Nó mà bị thương bán mất giá đấy!!!"
" Chết tiệt, nhanh lên bắt nó lại!! Nó đáng giá 25 đồng tiền vàng đấy lũ vô dụng!"
Một tiếng quát liên tiếp vang lên từ gã đàn ông trung niên, sau đó mấy tên gầy gò nhìn như kẻ nghiện ma túy chạy lên phía trước đuổi theo thứ gì đó.

" Chúng mày không bắt được nó, chúng mày phải nhịn ăn 3 ngày!!!"
Gã đàn ông trung niên cùng mấy tên gầy gò như nghiện này đuổi theo một cô bé mặc áo choàng đen.

Cô bé này đi chân trần mặc chiếc váy rách nát, chiếc áo choàng đen của cô bé cũng không khác gì, chỉ nguyên vẹn chiếc mũ trùm đầu vì vậy, trong đêm tối không ai nhìn thấy dung mạo của cô bé.

Cổ chân bên phải của cô có một vòng sắt buộc chặt cùng với dây xích bị dứt đoạn nối liền vòng sắt, chỉ cần nhìn cũng biết cô bé là một nô lệ đang chạy trốn.

" Bịch"
Cô bé vấp ngã, chân của cô bé liền chảy máu, một cành cây nhỏ đâm vào bàn chân của cô. Đau quá cô đình chỉ 1-2 giây sau đó liên quyết đứng dậy chạy, mặc kệ cho cành cây nhỏ đâm sâu vào bàn chân cô càng lúc càng đau.

" Nó ở kia!!"
Một gã gầy gò đầu trọc, hốc mắt sâu hắm, cái cằm đầy râu thấy cô bé liền hô to sau đó đuổi theo.

Mấy tên khác nghe xong lập tức liền qua bên gã cùng đuổi theo cô bé nô lệ.

" Không….không!! Ai đó, ai đó làm ơn cứu tôi…cứu tôi với!!"
Cô bé nô lệ nhân thấy mình sắp bị đuổi kịp, hoảng sợ liền hét lên thảm thiết trong bóng đêm.

" Vô ích thôi, không ai cứu mày đâu khà khà khà…"
Môt tên khuôn mặt đầy râu, mắt híp, mặt đầy mụn như cóc thấy con mồi hét lên cầu cứu. Gã liền nói cười ha hả.

" Cho dù có chết mình cũng sẽ không làm nô lệ."
Cô bé nghe thấy tên kia nói như vậy, khuôn mặt tái lại, hoảng sợ. Sau đó trong lòng cô bé thầm quyết.

Lúc này cô bé liền vừa chạy ra khỏi khu rừng liền thấy trước mặt mình là mỏm đá. Tiếp tục chạy cho đến chỗ cuối cùng của mỏm đá, nhìn phía dưới là tối mù mịt sau đó nhìn lại phía sau lưng mấy tên thuộc hạ buôn nô lệ vừa đuổi theo nàng ra khỏi khu rừng.

" Này này, mày đừng có nhảy xuống.!"
" Đxxcm, đừng có nhảy xuống. Tao không muốn nhịn đói."
" Nhảy xuống là chết đấy, tội gì mà chết chứ. Làm nô lệ ít ra còn được sống."
Mấy tên thuộc hạ của gã buôn nô lệ thấy cô bé đứng trên mỏm đá đinh tự vẫn, tên nào cũng nhao nhao mở miếng ngăn cản. Thấy ngăn cản không được bọn chúng nhìn nhau một chút sau đó tụm lại với nhau nói gì đó.

" Bọn mày tản ra bao vây nó, nó sợ quá không dám nhảy đâu. Chỉ là một con bé 12-13 tuổi thôi mà."
" Mày nói đúng, được rồi tản ra bao vây nó. Làm như thế uy hiếp nó dễ hơn!"
" ………."
Bọn thuộc hạ buôn nô lệ tụm lại với nhau bàn tán xong, sau đó liền bao vây cô bé.

Thấy mình bị bao vậy, cô bé lùi về phía sau một bước đến điểm giới hạn của vách núi, chỉ cần nửa bước là rơi xuống. Lúc này bỗng nhiên nổi gió vù vù, mũ choàng của cô bé liền theo gió mã cởi xuống.

Cô bé này có mái tóc ngắn màu xanh lục nhạt nhạt, đôi mắt màu nâu vàng. Trên mặt cô bé có vài chỗ có bám đất. Chỉ cần nhìn qua cũng biết cô bé này thời gian qua sống gian khổ.

" Bây giờ mày chịu trói đi, yên tâm ông chủ sẽ đối xử tốt với mày."
Tựa hồ chắc chắn cô bé này sẽ không nhảy xuống, gã từ từ tiến lên.

Cô bé thấy rằng mình sắp bị bắt, nghĩ thấy cảnh mình bị đối xử khi làm nô lệ lúc trước, cô bé hoảng sợ, cả người run rẩy. Nhìn gã đàn ông sắp tiến tới bắt được mình, cô bé liền lùi về phía sau mình nhảy xuống mỏm đá.

"………"
Thấy cô bé rơi xuống mấy tên thuộc hạ buôn nô lệ này tên nào cũng không nói được gì, nghĩ đến gì đó xong sắc mặt tái xanh lại.

Hết chương 7.