Chương 11: Tạm biết! Bắt đầu trò chơi!

Trùng Sinh Phản Nghịch Thiên Đạo

Chương 11: Tạm biết! Bắt đầu trò chơi!

………………
" Mạc Vân tiểu thư, cảm ơn cô thời gian qua bảo vệ chúng tôi hơn nữa dạy chúng tôi phép thuật nữa…, đây là món quà của tôi dành cho cô trước khi đi."
Vừa nói Shauna liền chỉ về một cỗ xe ngựa xa hoa ngoài cổng, cỗ xe ngựa này sử dụng hai con ngựa màu trắng thuần tinh khiết, vừa nhìn đã biết là quý giá.

" Cảm ơn, Shauna tiểu thư."
Mạc Vân thấy vậy khách khí nói với Shauna. Dù sao nàng cũng không muốn ngày nào cũng đi bộ, có mỗi cỗ xe đi ngắm cảnh cũng được.

Sau đó lần lượt từng người một tặng quà, Maria tặng đồ hoa cùng châu báu. Mana tặng nàng một bộ áo giáp bạc cùng với một thanh kiếm. Còn Rose thì tặng nàng đồ trang điểm và một đống quần áo, lúc đưa cho Mạc Vân tay nàng vẫn hơi run, dù sao thì nàng cũng thấy một cảnh ám ảnh...

" Cảm ơn mọi người, bây giờ là món quà tôi dành cho mọi người. Đừng từ chối!."
Mạc Vân nhìn mọi người cười nói sau đó trên tay nàng phân biệt bốn màu khác nhau một đốm sáng sau đó phân biệt bay vào Shauna 4 bốn người.

Shauna thì nhận được đóm sáng màu đỏ, Maria nhận được đốm sáng màu xanh lục, Mana nhận được đốm sáng màu xanh lam, Rose nhận được đốm sáng màu nâu.

" Đây là…"
Cảm nhân sức mạnh chảy trong cơ thể mình, mấy người ngạc nhiên nói. Cả 4 người đều cảm thấy cơ thể mình tràn đầy năng lượng cùng cảm giác thân thiết với Mạc Vân, giống như tình cảm của mẹ và con vậy.

" Đây là tinh linh do tôi tạo ra."
Mạc Vân thấy bốn người như vậy liền nói.

" Tinh linh!?"
Shauna nhìn Mạc Vân ngạc nhiên nói.

" Đúng, có nó mọi người sẽ mạnh hơn. Không chỉ vậy, chúng ta con có thể xác định vị trí của nhau dù ở bất cứ đâu."
Mạc Vân gật đầu trả lời mấy người, sau đó nhìn về phía Janet.

" Janet, đây là món quà chị dành cho em, em hãy nhớ kĩ những gì chị sắp nói!"
Mạc Vân mỉm cười nhìn Janet nói.

" Vũ trụ hồng hoang,………
Mạc Vân truyền âm nói cho Janet công pháp "Cửu Tinh Thiên Thần Quyết cải tiến" vì vậy người ngoài không nghe thấy gì.

" Em nhớ được bao nhiêu?"
Mạc Vân nhìn Janet bình thản nói.

" Em nhớ được hết! Nhưng mà em không hiểu tại sao em lại phải tu luyện…"
Janet nhìn Mạc Vân nghi hoặc nói.

" Nếu em chăm chỉ tu luyện, sẽ sớm gặp lại chị. Còn nữa, nếu không muốn người xung quanh bị tổn thương, em không được nói ra ngoài công pháp chị truyền cho em, hiểu không!."
Mạc Vân nhìn cô bé nghiêm túc nói. Dù sao công pháp truyền ra ngoài Janet cùng Shauna mấy người sẽ gặp họa cửu tử nhất sinh, hơn nữa Mạc Vân cũng không muốn cho người ngoài biết.

Nếu người ngoài biết được công pháp này, Mạc Vân sẽ tìm và diệt kẻ đó.

" Vâng, em xin thề với chúa tuyết đối sẽ không truyền ra ngoài."
Janet nói với một giọng kiên định cùng sự chân thành của mình với Mạc Vân. Thấy vậy Mạc Vân mỉm cười ôm vuốt ve tóc cô bé.

Mạc Vân nhìn Janet nói: " Em hãy há miệng ra, nhớ kĩ phải uống hết máu của chị rõ chưa!?"

" Nhưng mà chị sẽ bị thương..."
Nghe Mạc Vân nói xong Janet giật mình, sau đó nhìn nàng nói với một giọng đau thương. H

" Không sao, nó sẽ lành ngay thôi. Em nhớ phải uống hết nó hiểu không, nếu em không uống hết chị sẽ giận đấy…"
Mạc Vân mỉm cười nói với Janet.

" V-Vâng…"
Janet nghe vậy lập tức gật đầu nói.

Mặc dù có hơi sợ hãi với máu nhưng Janet tin tưởng Mạc Vân sẽ không hại mình.

Thấy Janet đã chuẩn bị tinh thân sẵn sàng như vậy, nàng liền vạch ra một vết thương trên ngón tay của mình bằng Đại Thủy Kiếm Khí.

Lập tức mùi thơm từ miệng vết thương ngón tay Mạc Vân tỏa ra nồng nặc, mỗi người hít vào cảm thấy tinh thần sảng khoái, tất cả mệt mỏi biến mất. Sau đó ba giọt máu màu tím hồng chảy ra rơi vào lưỡi Janet, ba giọt chảy hết thì vết thương lập tức khép lại.

" Ngon qua…"
Janet lẩm bẩm, nàng không cảm thấy máu của Mạc Vân có mùi tanh như máu của người khác. Uống máu của Mạc Vân đôi mắt của cô bé từ màu pha lê xanh tinh khiết lập tức chuyển thành màu tím.

" Những thứ này là…"
Janet mắt chuyển tím xong khuôn mặt ngạc nhiên nhìn những dải màu đỏ, vàng, nâu nguyên tố thuộc tính phiêu miểu trong không khí nói.

" Đây là nguyên tố thuộc tính,…….."
Thấy Janet như vậy Mạc Vân liền giải thích cho cô bé, sau đó nàng lại nói với Janet có thể sử dụng chúng thành sức mạnh của mình nếu như chăm chỉ tu luyện. Vừa giải thích trên bàn tay Mạc Vân thỉnh thoảng hiện ra lửa, nước, vàng, lôi điện các loại nguyên tố.

" Tuyệt quá,… Em sẽ cố gắng tu luyện!"
Janet hai mắt trầm trồ nhìn tay của Mạc Vân biến ảo, sau đó nhìn Mạc Vân quyết tâm nói.

" Janet ngoan lắm, nhưng mà tu luyện nhớ phải chú ý đến sức khỏe nghe chưa?"
Mạc Vân ôm Janet mỉm cười khen ngợi, sau đó lo lắng nói.

" Vâng, em sẽ nhớ kĩ."
Janet gật đầu như gà mổ thóc nói với nàng.

" Vậy giờ chị phải đi rồi, gặp lại em sau nhé."
Mạc Vân ôn nhu nói với Janet.

" Mọi người, hãy chiếu cố Janet nhé. Có lẽ chuyến đi này sẽ rất dài, mọi người bảo trọng. Tạm biệt!"
Nhìn Shauna nhóm người mỉm cười nói. Nói xong nàng liền đi từ từ đi đến xe ngựa.

" Tạm biệt, chị hãy bảo trọng. Nhớ giữ gìn sức khỏe.!"
Thấy Mạc Vân sắp bước lên xe ngựa, Janet thút thít hét lớn với nàng.

" Uhm, em cũng vậy."
Nhìn lại Janet sau đó Mạc Vân bước vào trong xe ngựa.

Hiện giờ nàng quyết định trước tiên là đi tìm C.C hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên.

" Đi thôi, ra khỏi thành. Ta muốn đi về phía nam!"
Bước vào xe ngựa sau đó Mạc Vân nói với người lái xe ngựa. Nói xong nàng liền liếc qua góc phố một tên thường dân sau đó khóe miệng mỉm cười lạnh.


" Ngươi hãy đi từ từ, thật chậm thôi. Rõ chưa."

" Vâng, thưa tiểu thư."
Tên lái xe ngựa cung kính nói với nàng sau đó dựt dây để thúc ngựa rời đi.

Lúc đi được vài bước tên lái xe ngựa nhìn tên thường dân kia ở đứng ở góc phố, sau đó một tay chỉ về phía nam. Hiểu ý, tên kia liền gật đầu.

Mạc Vân ở trong xe buông ra thần thức. Vì vậy nàng thấy tên lái xe ngựa của mình cùng tên thường dân kia nhu vậy, lập tức nàng liền biết chúng là cùng một nhóm. Nhưng nàng cũng lười quản, dù sao chúng cũng không tổn thương được làm.

Xe ngựa vừa đi được 15 met thì một tên thường dân liền vội vàng chạy lại một con hẻm bên cạnh đường, trước lúc vào hẻm hắn liền thì thầm gì đó với người bên cạnh, người bên cạnh hắn lập tức liền theo sau xe Mạc Vân.

Vừa vào hẻm thì thấy hơn 10 tên có vũ khí trang bị đầy mình.

" Cô ta rời đi rồi!? Cô ta đi đâu.?
Những tên này thấy gã thường dân kia chạy vào, lúc này một tên ăn mặc trang phục quý tộc, mái tóc màu vàng đang đứng dựa vào góc tường trong tối nhìn hắn nói.

" T-Thưa ngài, cô gái tóc bạc kia nói muốn tiến về phía nam."
Tên thường dân kia liền cung kính trả lời.

" Các ngươi đi cùng ta, nhớ kĩ lát nữa đừng làm thương cô ta rõ chưa?"
Tên thanh niên này vừa đứng dậy tiến ra hẻm phố nhìn về phía nam, sau đó quay mặt nói với đám người đăng sau nói. Ánh sáng chiếu lên người hắn, lúc này ai cũng thấy rõ hắn là tên hoàng tử Claudius lúc trước.

" Vâng, thưa quốc vương Claudius."
Mấy tên cầm vũ khí thuộc hạ này lập tức trả lời nịnh nót hô hắn lên làm quốc vương, dù sao sớm hay muộn thánh quốc Britannia cũng vào tay hắn.

" Đi thôi. Đừng để đối phương phát hiện."
Không để ý đám thủ hạ nịnh lời nói, hắn lập tức chùm lên một chiếc áo choàng sau đó liền cưỡi một con ngựa chuẩn bị sẵn trong hẻm rồi đuổi theo Mạc Vân.

" Các ngươi đi bên kia, chúng ta đi bên này. Còn các ngươi theo tên Claudius đó đuổi theo ả tóc bạc kia."
Tên thủ lĩnh cầm đầu phân phó đám thuộc hạ nói, lúc này hắn nói tới Claudius không còn cung kính như trước.

" Vâng!"
Đám thuộc hạ đồng thanh nói.

" Ngươi làm tốt lắm… Ta sẽ ban thưởng cho ngươi."
Nhìn gã thường dân vẫn đứng nhìn mình, tên thủ lĩnh liền nói ban thưởng cho hắn.

" C-Cảm ơn ngài…"
Tên thường dân này thấy thế rối rít cảm tạ.

" Xoẹt…~~" - Tiếng thịt bị cắt vang lên.

Cái đầu của gã thường dân này liền bay xuống một góc tối trong hẻm, thân thể hắn phun máu lên từ cổ rồi ngã xuống đất.

" Đây là phần thưởng của mày đó… kekeke."
Tên thủ lĩnh nhìn xác chết gã thường dân nói. Nói xong hắn kéo xác gã thường dân vào góc tôi con hẻm rồi đi ra tiến về phía nam.

" Đợi cô ta ra khỏi thanh một đoạn, chúng ta bắt đầu hành động!"
Claudius và đám thuộc hạ vãn đang tiếp cận xe ngựa của Mạc Vân, thấy Mạc Vân sắp ra cổng thành. Claudius ra lệnh cho đám thuốc hạ sau đó tiếp tục bám theo Mạc Vân.

" Vui đùa với các ngươi chút cũng được, hi vọng các ngươi không chết quá sớm…"
Lúc này vẫn đang ở trong xe ngựa Mạc Vân tựa như nghĩ tới gì đó, nàng lạnh lùng mỉm cười thầm nghĩ.

Mặc dù xe ngựa đi chậm nhưng dù sao cũng nhanh hơn đi bộ, nàng chỉ mất 5 phút liền đến cổng thành phía Nam.

" Này, ngươi hãy đi thật nhanh tới phía trước 300 met sau đó rừng lại gần một ven rừng."
Mạc Vân ngồi trong xe nói với tên lái xe ngựa.

" Ờ."
Tên lái xe ngựa lúc này nói với Mạc Vân không còn cung kính như trước nữa, thay vào đó là cách nói lạnh nhạt tựa như chả lời qua loa.

Mạc Vân nghe vậy cũng lười quản, dù sao hắn hiện giờ trong mắt nàng đã là một người chết.

" Hi vọng các ngươi cho ta vui vẻ một chút…"
Mạc Vân buông ra thần thức phát hiện Claudius đám người bắt đầu chạy tiếp cận 2 bên xe ngựa nàng, nàng bỗng nhiên mặt lạnh lùng khẽ nói.
…………………………………………………