Chương 12: Ai biết, có lẽ là ác quỷ đi!

Trùng Sinh Phản Nghịch Thiên Đạo

Chương 12: Ai biết, có lẽ là ác quỷ đi!

……………..
" Huýtttttttttt "
Lúc này tên thủ lĩnh cẩm đầu nhóm thuộc hạ của Claudius huýt một tiếng.

Tên lái xe ngựa nghe tiếng liền lập tức dừng xe lại, hắn đứng dậy sau đó hướng về phía Claudius.

" Ngươi làm tốt lắm."
Claudius nhìn gã lái xe sau đó đưa cho hắn một túi tiền nói.

" Vâng, được phục vụ cho ngài là vinh hạnh của tôi…"
Hắn cung kính nói với Claudius sau đó liền đi.

" Hự…"
Không đi được vài bước hắn liền bị đám thuộc hạ của tên thủ lĩnh kia giết chết.

" Đáng tiếc cho ngươi, chuyện hôm nay chúng ta sẽ không để lộ ra ngoài."
Claudius nhìn xác tên lái xe lạnh lùng nói.

" Ồ, có vẻ như đây là cách các ngươi đối xử với thủ hạ nhỉ?"
Lúc này Mạc Vân từ trong xe đi ra, nàng liếc nhìn xác tên lái xe sau đó nói với Claudius đám người.

" Đúng vậy, Mạc Vân tiểu thư có ý kiến!?"
Claudius nhìn Mạc Vân ánh mắt nóng rực nói.

" Không, ta chỉ hơi tiếc tên kia chết quá nhanh thôi…"
Mạc Vân mỉm cười nhìn Claudius nói với một giọng tiếc nuối.

" Ồ, vậy ý của cô là….Chúng tôi sẽ chết?"
Claudius tựa như nghe được thiên đại chuyện cười, hắn nói với một giọng trào phúng.

" Ha-ha-ha-ha"
" Mày nghe gì không, nó bảo chúng ta sẽ chết? Ahaha.."
" A-ha-ha-ha-ha…"
Đám thuộc hạ Claudius lập tức cười đùa với nhau. Bọn chúng nhìn Mạc Vân tựa như kẻ điên giống nhau.

" Sao chúng ta không chơi một trò chơi nhỉ?"
Mạc Vân không để ý mà vẫn mỉm cười nói tiếp.

" Trò chơi? Haha, vậy nếu cô thua thì sao!?."
Claudius nhìn Mạc Vân sau đó cười nói với một giọng tràn đầy tự tin.

" Không, kẻ thua là các ngươi."
Mạc Vân mỉm cười lạnh lùng nói.

" A-ha-ha-ha, Mạc Vân tiểu thư, đầu óc cô bị sao vậy? Cô biết tại sao chúng tôi lại ở đây không!?"
Claudius cười nói nhìn Mạc Vân bằng ánh mắt ngươi là của ta nói.

" Ồ, có lẽ ta không biết đây? Vậy các ngươi tại sao lại ở đây?"
Mạc Vân cố ý trả lời giống như ta không biết gì, vừa nói nàng còn cố ý giả vờ sợ hãi.

" Ồ, vậy thật đáng tiếc cho ngươi. Hôm nay chúng tôi đến bắt ngươi, chỉ cần ngươi phục vụ ta vui vẻ ta sẽ đối xử tốt với ngươi."
Claudius lúc này lộ ra bản chất thật của hắn, một tên rác rưởi. Hắn nhịn không được nữa đến lỗi quên cả sự thanh lịch mọi khi của hắn.

" Thưa quốc vương, lúc trước ả nói muốn chơi một trò chơi. Vậy sao không cho ả chơi với chúng tôi chứ…"
Lúc này tên thủ lĩnh nhìn Mạc Vân hắn đã nhịn không được, hắn lập tức nói với Claudius với một giọng nói nịnh hót cùng bì ổi.

" Ồ, vậy à… Được rồi, ta chơi chán rồi sẽ đến lượt các ngươi."
Claudius lập tức liền cười như một kẻ điên nói.

" Đáng tiếc con bé này ngực hơi nhỏ…"
Nhìn Mạc Vân tên thủ lĩnh liền có vẻ tiếc nuối lẩm bẩm.

" Hi vọng lúc sau ngươi không hối hận!"
Mạc Vân nghe vậy liền mặt trầm lại, sau đó nhìn về phía tên thủ lĩnh nói.

" Rồi, rồi, bớt nói nhảm lại. Tất cả bắt nó cho ta!"
Claudius đã chịu đến giới hạn, hắn lập tức ra lệnh cho đám thuộc hạ.

Đám thuộc hạ hét lớn sau đó lao về phía Mạc Vân, ngay lúc chuẩn bị tiến lên bắt Mạc Vân tên thủ lĩnh liền đột nhiên dừng lại. Hắn ngơ ngác nhìn thủ hạ xung quanh.

Lúc này đám thủ hạ bỗng nhiên hóa thành một bãi thịt vụn.

" K-Không … Ngươi là ác quỷ!"
Claudius hoảng sợ nhìn đám thủ hạ bỗng nhiên chết một cách không hiểu sao, làm cho hắn kinh hãi là chết thành thịt vụn, chết không toàn thây. Quá sợ hãi hắn liền ngã xuống đất, miệng lẩm bẩm nhìn Mạc Vân.

Cho dù ở trên chiến trường chết cũng không đáng sợ như vậy, cùng lắm thì bị chặt mất tứ chi mà thôi…

" X-Xin ngài tha mang~~… Tất cả là tại hắn, hắn uy hiếp con làm vậy.!!"
Tên thủ lĩnh run rẩy quỳ xuống xin tha thứ, sau đó hắn lấy tay chỉ về phía Claudius nói.

" Biết tại sao ta lại để hai người các ngươi sống không?"
Mạc Vân mỉm cười tiến về phía tên thủ lĩnh đi tới, vừa đi nàng vừa nói. Lúc đi nàng tùy tiện cầm một hòn đá dưới đất phi mạnh về phía đùi Claudius.

" Gyaaagaa…gaaaa"
Claudius đang chạy được vài bước liền hét lên thảm thiết.

" Cứ kêu gào đi, gào to lên…nhưng mà sẽ không ai tới cứu người đâu~~"
Mạc Vân nhìn Claudius ngân dài nói.

Mạc Vân nói xong Claudius liền kêu gào to hơn, viên đá bắn xuyên qua đùi hắn rồi in vào đất, đau đến nỗi khuôn mặt hắn chảy cả nước mắt.

" Bây giờ mới bắt đầu thôi, tý nữa ta sẽ phục vụ cho ngươi…fufufu~~"
Mạc Vân nhìn Claudius bỗng nhiên lạnh giọng nói. Sau đó nàng quay đầu nhìn về gã thủ lĩnh đang cầu xin tha thứ, hai người chỉ cách xa nhau 1 met.

" Này! Này! Lúc nãy ta nói rằng ngươi đừng hối hận sao, giờ hối hận rồi hả. Ngươi biết ta chuẩn bị làm gì ngươi không ~~?"
Mạc Vân nhìn tên thủ lĩnh này nói với một giọng tràn đầy sát khí cùng sảng khoái.

" K-k-không…X-xin ngài tha mạng…~~"
Tên thủ lĩnh này tuyệt vọng cầu xin tha thứ, hắn hiện giờ không có nổi một ý nghĩ phản kháng hay chạy trốn nào.

" Ồ, vậy tiếp theo ta sẽ rút móng chân móng tay, sau đó cắt tất cả ngón tay ngón chân ngươi, sau đó lại lột da, cắt tứ chi, đốt miệng vết thương, sau đó lại xẻo tai ngươi, mũi ngươi, móc mắt, cắt lưỡi ngươi và sau đó nữa ta sẽ bắt một con rết độc thả vào tai ngươi. Thế nào, như vậy được chứ…Chỉ cần ngươi qua khỏi ta sẽ thả ngươi còn sống ~?"
Mạc Vân nhìn tên cướp lạnh giọng nói, nghe nàng nói tên cướp lúc này tuyệt vọng hẳn, không còn một ý nghĩ cầu xin nào nữa…

Thấy tên thủ lĩnh này như vậy, Mạc Vân khóe miệng mỉm cười sau đó tiến tới hắn. Ngẩng đầu nhìn Mạc Vân tới gần, tên cướp này bỗng nhiên nghĩ đến gì đó sau đó hắn lại khóc lóc cầu xin tha thứ.

Đột nhiên vẫn đang cầu xin tha thứ tên thủ lĩnh này liền lấy tốc độ cực nhạnh rút thanh kiếm bên hông chém về phía Mạc Vân.

" Ha-ha-ha, chết đi!!! Hahah----"
Thấy kiếm sắp chém vào Mạc Vân, tựa hồ nghĩ tới cảnh Mạc Vân bị chém chết. Hắn cười nói một cách điên dại. Nhưng mà hắn lập tức không cười nổi vì sự việc tiếp theo phát sinh, hắn hoảng sợ cực độ.

" Keng."
Một tiếng vang của va chạm kim loại vang lên, chỉ thấy áo ngoài của Mạc Vân bị rách còn vết kiếm chém vào da thịt nàng không gây nổi một vết xước.

" K-không thể nào…"
Tên cướp lần nữa rơi vào tuyệt vọng, ánh mắt thất thần lẩm bẩm.

" Cảm giác thể nào? Tuyệt vọng sau đó có hi vọng, sau đó lại là tuyệt vọng.? Bây giờ ngươi còn gì để nói nữa không~~"
Mạc Vân thấy mục đích mình đạt được mỉm cười nhìn hắn nói.

" Ngươi…rốt cuộc là thứ gì?"
Tên thủ lĩnh nhìn Mạc Vân không nhanh không chậm hỏi. Dù sao hắn cũng biết hắn chết là cái chắc.

" Ai biết, có thể là ác quỷ đi!"
Nhìn tên thủ lĩnh Mạc Vân tùy tiện nói một câu.

" Ng-ngươi không thể giết ta. Ta là hoàng tử duy nhất của Thánh chế Britannia!! Ngươi muốn bất cứ thứ gì ta cũng sẽ cho!!. Làm ơn đừng---"
Lúc này vẫn ở bên kia Claudius hét thảm trong đau đớn thấy Mạc Vân sắp bị chém hắn liền quên đau cười ha hả, nhưng mà thấy sự việc phát sinh sau hắn nụ cười cứng lại. Hắn hét lớn cùng nhìn về phía Mạc Vân.

Nhưng hắn chưa nói hết liền dừng lại hét thảm, bởi vì hai chân của hắn lập tức bị cắt đứt.

" Ngươi yên tâm, ta muốn thứ gì trên thế giới này không gì cản được ta. Còn nữa, ngươi ngày hôm nay chắc chắn sẽ phải chết…"
Mạc Vân lạnh lùng nhìn Claudius gằn từng chữ nói. Sau đó nàng lại quay đầu nhìn phía trước tên thủ lĩnh.

" Kiếp sau đầu thai, ngươi lên nhớ một điều. " Cái mồm hại cái thân" nhé."
Mạc Vân lạnh lùng nhìn hắn sau đó bắt đầu tra tấn như những gì nàng nói ở trên. Nhưng mới cắt tai xong tên này đã chết vì mất quá nhiều máu.

" Aha-ahahaa-haa!!!"
Claudius nhìn quá trình tra tấn của tên thủ lĩnh sau đó hắn cười điên dại. Hắn cười quên cả nỗi đâu, cười một cách đau khổ.

" Đáng tiếc ngươi bị điên!? Ồ đúng rồi, ta sẽ hủy dung mạo ngươi cùng cắt ngươi hết ngón tay cùng ngón chân. Sau đó thả ngươi còn sống, không biết lúc đó có ai biết ngươi là hoàng tử không đây.…"
Mạc Vân nhìn Claudius mỉm cười nói.

" Không….Đừng!!! Không!!!!!!"
Claudius nghe vậy lập tức hét lên không muốn, nhưng mà hắn đang hét thì lập tức hắn thấy bỏng khuôn mặt rồi mùi thịt cháy bốc lên. Sau đó tất cả ngón tay ngón chân của hắn đều bị cắt đứt.

Thấy hắn có vẻ như sắp chết, Mạc Vân lập tức cho hắn chị thương bằng đốm tinh linh màu lục. Sau đó nàng thu tay về.

Nhìn Claudius bị ngất do đau đớn, nàng lập tức cho hắn lên xe ngựa sau đó nàng tách một con ngựa ra khỏi xe. Để con ngựa cùng xe ngựa còn lại trở tên Claudius về thành.

Lên ngựa xong, Mạc Vân liền thúc ngựa chạy về phía nam. Chạy đến buổi trưa nàng dừng lại ở một ngôi làng gần đó ăn uống nghỉ ngơi. Vì để tránh cho phiền phức nàng liền dùng áo choàng.

Lúc này đột nhiên cửa mở ra, một nhóm người mặc quần áo thường dân đi vào ngồi xuống bàn sau đó gọi thức ăn.

………………………………

Hết chương 12.