Chương 15: Gặp gỡ C.C! Ta yêu ngươi.! (1)

Trùng Sinh Phản Nghịch Thiên Đạo

Chương 15: Gặp gỡ C.C! Ta yêu ngươi.! (1)

………………………
1 tháng sau, ở một vùng quê phía Bắc.

Trưa đến, mặt trời lên cao, những ngọn gió làm cho những tán cây xào sạc. Những người nồng dân nghỉ ngơi ăn trưa, hầu như không có một ai muốn đi lại dưới đường lúc này cả.

Lúc này trong một con đường, Mạc Vân đang bước đi dưới cái ánh nắng mặt trời.
Nàng mặc chiếc áo giáp sắt mà Mana tặng cho nàng lúc trước, hiện tại nó được cường hóa bằng trận pháp cùng những tinh linh hỏa cùng lôi. Bây giờ nó cứng gấp trăm lần kim cương, kẻ địch tấn công nàng sẽ bị bỏng cùng điện giật.

Mạc Vân đang tìm kiếm C.C ở phía Tây Bắc, nàng nghe được thông tin về một cô gái tóc xanh lục bị Giáo hội truy tìm. Lập tức nàng lấy tốc độ nhanh nhất chạy về phía Bắc.

Đã qua 1 tháng nay nàng vừa tìm kiếm vừa nghỉ ngơi tu luyện, nàng đã tìm kiếm được ngôi nhà thờ mà lúc trước C.C ở qua.

Hỏi người dân trong làng, biết được C.C đã rời đi về phía Đông Nam. Mạc Vân kinh ngạc sau đó đưa cho họ một túi tiền cảm ơn họ, nhưng những người dân ở đây ai cũng sợ nàng, họ không dám nhận tiền và hi vọng Mạc Vân không giết họ.

Bọn họ cũng nghe được danh tiếng của Mạc Vân, Giáo hội nói rằng nàng là một kẻ giết người, một con ác quỷ đội lốt người và nhiều tiếng xấu khác. Hiện giờ bọn họ chỉ hi vọng nàng rời đi càng nhanh càng tốt.

Thấy dân làng như vậy Mạc Vân không do dự rời đi, dù sao mục đích của nàng là tìm kiếm C.C.

Thỉnh thoảng nàng gặp phải 2 tên người của Giáo hội, bọn họ nhìn thấy nàng liền chạy thục mạng. Mạc Vân bắt họ lại và hỏi thông tin về C.C rồi thả bọn họ rời đi.

" Phù~~"
Chạy đi không bao lâu 2 tên này thở dài một hơi, một tay thì lau mồ hôi lạnh trên trán. Sau đó liền chạy về bẩm báo với Giáo hội của mình.

Giáo hội nhận được tin tức Kẻ Thù Của Chúa (Mạc Vân) đến phía Bắc lập tức hỗn loạn, sau đó điều động tín đồ cùng quân đội Britannia xung quanh phòng bị Mạc Vân.

Hiện giờ bọn chúng sợ nhất Mạc Vân bỗng nhiên nổi hứng tàn sát, bọn chúng có trăm lá gan cũng không dám trêu chọc nàng.

Những năm nay số lính chết trên tay nàng hơn 10 vạn, Giáo hội cùng quân đội phái bao nhiêu người thì chết bấy nhiêu. Hiện giờ chỉ có thể phòng bị nàng mà thôi, mặc dù vẫn là nghiêng về một bên tàn sát.

………………
3 ngày sau.
p/s: Bây giờ là tháng 4 năm 1518
Sáng sớm đến, chim hót líu lo. Những hạt sương trắng nhẹ rơi trên cọng cỏ, trong khu rừng các loại động vật thức giấc chuẩn bị cho ngày mới.

" Xột xoạt"
Tiếng bước chân vang lên trong rừng cây, thân ảnh Mạc Vân hiện ra.

Trên tay nàng đang cầm một trái táo đỏ mới hái, vừa đi vừa ăn.

" Ngươi cũng nhàn nhã gớm nhỉ~~~."
Meromero bỗng nhiên hiện ra trước mắt nàng nói.

" Quyển sách trên tay người là gì vậy, tại sao lúc nào ta cũng thấy ngươi cầm nó?"
Không để ý Meromero nói, Mạc Vân hiếu kỳ hỏi.

" Hừm, ta tại sao phải nói cho ngươi chứ. Khi nào ngươi đạt đến Đế Thần đỉnh phong ta sẽ nói ngươi biết"
Meromero lập tức cao ngạo nói với nàng.

" Xì, ngươi không nói thì thôi, đồ nấm lùn!"
Mạc Vân nghe vậy lập tức liền khinh thường nói.

" Ồ, ta lùn nhưng ít ra còn đầy đặn hơn ngươi. Nhìn ngươi kia, cao có 1m65 đã thế lại còn có 2 cái lưng...fufufu~~"
Meromero nhìn Mạc Vân lại càng cao ngạo nói, trong giọng nói tràn ngập đả kích nàng.

" Ai đó cứu tôi với……"
Mạc Vân nghe vậy đang định nhéo má Meromero thì đột nhiên một tiếng kêu cứu vang lên.

" Khoan! Ta khuyên người về sau bớt lợi dụng thần thức."
Nghe được tiếng kêu cứu, Mạc Vân đang định tỏa ra thần thức thì Meromero liền ngăn lại nàng.

" Cứu người trước nói sau."
Mạc Vân trong lòng nghi hoặc nhưng vẫn đi cứu người trước. Nàng men theo thanh âm cầu cứu mà tới.

Vừa tới nơi nàng nhìn xung quanh một đám cường đạo (cướp) đang bao vây một đám người, bên cạnh đám người kia có một vài người bị chết ở dưới đất cùng bị thương.

" Kêu cứu!? Kạc kạc kạc, trong rừng núi thì làm gì có ai cứu các ngươi chứ. Các ngươi hôm nay gặp phải ta là không may rồi kạc kạc kạc."
Tên cướp đầu lĩnh này thấy đám người kia gào lên cầu cứu, liền cười nói.

" K-không!! Làm ơn ngài tha cho mấy đứa con của tôi. Ngài muốn gì tôi chắc chắn sẽ cho."
Một người trung niên mặc quần áo quý tộc hoảng sợ nói.

Nghe vậy mấy tên cướp xung quanh cùng tên đầu lĩnh cười ha hả.

" Tha thì cũng có thể, kạc kạc kạc. Nhưng mà mấy đứa con gái kia phải ở lại, trước khi rời đi ta sẽ cắt đứt 2 tay 2 chân của ngươi thế nào? kạc kạc kạc…"
Tên cướp đầu lĩnh cười to nhìn người đàn ông quý tộc kia nói.

Người đàn ông trung niên nghe xong sắc mặt trắng bệch. Đùa sao chứ, chặt đứt tứ chi đầy đủ chảy máu mà chết vậy thì con tha gì nữa. Hắn nhìn tên cướp đầu lĩnh kia ánh mắt cừu hận, hiện giờ hắn đã xác định mạng mình đến đây là hết.

" Này này, mày nhìn tao bằng ánh mắt đấy hả! Chúng mày lên cho tao, nam giết nữ để lại. Kạc kạc kạc, tao chưa được thưởng thức mùi vị trẻ em đâu…"
Tên đầu lĩnh nhìn gã quý tộc này gằn giọng nói, sau đó ra lệnh cho thuộc hạ rồi nhìn một cô bé 11 tuổi với ánh mắt biến thái.

" Trò vui của các ngươi đến đây là được rồi đấy, lũ rác rưởi."
Gã quý tộc đang định rút kiếm hướng về phía tên đầu lĩnh, đột nhiên một thanh âm trong trẻo ẩn chứa sát khí kinh người vang lên.

Tất cả mọi người giật mình nhìn về phía một cành cây, trên cành cây đang đứng là Mạc Vân.

Thực ra nàng đã đến đây lâu rồi, nhưng mà nàng không muốn ra tay vội, nàng muốn xem kẻ nào đáng cứu chứ không cứu bừa bãi. Hơn nữa nàng cũng muốn xem kịch vui một chút…

Đám cướp nhìn Mạc Vân thất thần sau đó lập tức hai mắt sáng rực, tên nào cũng nở nụ cười trên môi.
Chỉ có tên đầu lĩnh cùng người quý tộc kia nhìn nàng suy nghĩ gì đó.


" Woa, lại là một mỹ nữ ka-ka-ka….Tối nay-----"
Một tên trong đám cướp hưng phấn hét to, nhưng mà chưa nói hết câu liền chết thành bãi thịt vụn.

Đám cướp xung quanh nhìn thấy đồng bọn bỗng dưng thành thịt vụn mà chết liền giật mình, trong đôi mắt khó dấu nổi chút sợ hãi.

" Con Quỷ Tóc Bạc Đến Từ Địa Ngục!!"
Phản ứng đầu tiên chính là người đàn ông quý tộc kia, hắn hoảng sợ hét lớn nhìn Mạc Vân.

Đám cướp nghe vậy tựa hồ nghĩ đến chuyện gì, lập tức nhìn nàng bằng đôi mắt sợ hãi. Còn tên đầu lĩnh kia thì xanh ngắt, cả người run rẩy.

"X-xong…"
Tên đầu lĩnh này hai môi run rẩy lẩm bẩm.

" Bạch" - Tiếng chân chạm đất.
Mạc Vân từ trên cành cây nhảy về phía trước mặt người đàn ông quý tộc.

" Ta đáng sợ vậy sao?"
Nhìn tên quý tộc này Mạc Vân mỉm cười hỏi.

" K-K-Không...N-ngài k-không đáng sợ…"
Nhìn Mạc Vân trước mặt mình hắn liền lắp bắp,sơ hãi cùng run rẩy nói.

" Ngươi nói dối, ngươi đang run kia."
Nhìn gã quý tộc trước mặt mình nàng mỉm cười nói.

Thấy Mạc Vân nói chuyện với tên quý tộc kia, 3 tên cướp trong đám người liền chạy trốn, vừa đi được ba bước bỗng nhiên nát thành thịt vụn.

" Các ngươi biết điều thì ngoan ngoãn một chút…"
Mạc Vân quay đầu lạnh lùng nhìn về phía đám cướp nói.

" V-Vâng"
Đám cướp đồng thanh hoảng sợ nói, sau đó nhìn 3 tên vừa chết kia trên trán lấm tấm mồ hôi.

" Thật kinh khủng, đây là sức mạnh của Con Quỷ Tóc Bạc Đến Từ Địa Ngục sao."
Tên cướp đầu lĩnh này nhìn 3 tên kia tử trạng sau đó trong lòng hoảng sợ nghĩ. Lúc này hắn cũng không có bất kì một ý nghĩ phản kháng nào.

" C-Cầu ngài xin tha mạng cho con mấy đứa con của ta…"
Gã quý tộc cũng nhìn thấy 3 tên cướp kia tử trạng, hắn quỳ xuống cầu xin Mạc Vân. Nhưng mà hắn không thể quỳ được, tựa như có một sức mạnh vô hình ngăn cản hắn.

" Không! Tôi cầu xin ngài, hãy tha cho cha tôi, tôi xin đổi mạng của ta để cha tôi được sống."
Lúc này một người con trai của tên quý tộc kia tha thiết cầu xin nàng, hắn đang muốn quỳ xuống nhưng lại không quỳ được giống người cha của mình.

Sau đó là các con của hắn nhao nhao cầu xin đổi mạng mình để người cha được sống…

" Các ngươi yên tâm, ta nghe các ngươi cầu cứu cho nên mới tới. Ta không phải tới nơi này giết các ngươi."
Mạc Vân thấy mấy người như vậy lắc đầu nói.

" Các ngươi nghi hoặc ta là địch hay là bạn…Điều đó chính các ngươi quyết định."
Mạc Vân nhìn mấy người nói.

" Các ngươi có thể kêu cứu."
Sau đó nàng quay lại nhìn mấy tên cướp kia lạnh giọng nói.

" C-Cầu ngài tha mạng cho tôi."
" Xin tha mạng……."
" ……."
Đám cướp nhao nhao quỳ xuống đất kêu la thảm thiết cầu xin. Hiện giờ ai nghe cũng sẽ động lòng, không ai nghĩ rằng đây chính là đám cướp dữ tợn hết.

" Các ngươi quý trọng mạng sống điều đó chứng minh các ngươi có khát vọng sống, nhưng các ngươi lại cướp đi sinh mạng của người khác vô cớ…Các ngươi tội lỗi chồng chất, các ngươi đã đi sai đường, ta sẽ cho các ngươi lưu toàn thây. Kiếp sau hi vọng các ngươi sẽ làm một người tốt…"
Nhìn đám cướp Mạc Vân chậm rãi nói.

" K-không"
" Ngươi chết không được toàn thây haha…"
" Ta không muốn chết"
Đám cướp nghe xong liền điên cuồng hét lên. Tên thủ lĩnh kia thì im lặng, hắn từ đầu đã biết mình hôm nay sẽ chết rồi…

" Xoẹt…"
Tất cả đám cướp bỗng nhiên cảm thấy trái tim mình bị vật gì cắt đứt, sau đó miệng chảy máu nằm xuống đất chết…

" Là địch hay bạn…."
Tên quý tộc kia vẫn đang bị câu nói của Mạc Vân ngây ngô, hắn miêng lẩm bẩm không biết nghĩ gì.

" Cảm ơn ngài đã cứu chúng tôi."
Tựa hồ hiểu ra gì đó, lập tức tên quý tộc này nhìn Mạc Vân cảm kích nói. Đám con của hắn nghe cha mình nói cảm ơn, lập tức nói cảm ơn nàng.

" Không cần cảm ơn. Nếu không phải lúc nãy ngươi không sợ chết, ngươi không ham sống mà muốn liều mạng với đám cướp để các con ngươi có hi vọng chạy thoát…Vậy thì ta cũng không cứu ngươi đâu…"
Mạc Vân mỉm cười nói với người đàn ông quý tộc trước mặt mình.

" Thưa ngài, xin cho tôi được biệt quý danh của ngài."
Người đàn ông quý tộc này lập tức nhìn Mạc Vân vẻ mặt khẩn cầu nói.

" Ta tên Lưu Mạc Vân."
Thấy vẻ mặt cầu khẩn của người quý tộc này, Mạc Vân nói.

Nói xong nàng liền quay đầu rời đi, nàng lúc này còn phải hỏi Meromero tại sao lúc nãy ngăn cản nàng sử dụng thần thức…

Nhìn Mạc Vân bỗng nhiên biến mất, người đàn ông trung niên quý tộc này vẫn sùng bái lẩm bẩm tên nàng. Hắn từ giờ trở đi đã trở thành tín đồ của nàng, một dòng sức mạnh tín ngưỡng nho nhỏ từ người hắn chảy ra…

………………

Lúc vừa mới rời đi Mạc Vân trước mặt liền xuất hiện Meromero, nàng lập tức hỏi về vấn đề thần thức của mình.

" Thần thức thuộc về lĩnh vực của thần, phân biệt làm cảm nhận khí, cảm nhận thể nội, cảm nhận sinh mệnh, cảm nhận thiên đạo pháp tắc.

Cảm nhận khí thuộc về Luyện Thể kỳ đến Luyện Khí… Cảm nhận thể nội thuộc về Tiên Thiên đến Nguyên Anh…Cảm nhận vật thuộc về Thánh Nhân và Thần Luân…Cảm nhận thiên đạo pháp tắc chính là thuộc về Thiên Thần cảnh giới trở lên.

Nhưng mà ngươi lúc tái tạo lại thần thể may mắn nhận được một tia hồng mông khí, linh hồn của ngươi cũng nhận được sự tẩm bổ của nó. Vì vậy thần thức của ngươi có thể cảm nhận thể nội cùng cảm nhận vật xung quanh.

Nhưng ngươi nghi hoặc tại sao ta lại ngăn cản ngươi!? Đó mới là vấn đề chính, ngày hôm qua ngươi sử dụng thần thức cảm thấy đau đầu đúng không!? Đó là do thiên đạo pháp tắc gây ra…

Người cảm ngộ thiên đạo pháp tắc nếu cảm ngộ thất bại, người đó sẽ bị thiên đạo pháp tắc công kích, nhẹ thì ngất, nặng thì linh hồn tan vỡ. Đương nhiên từ xưa tới này những người "thuận thiên" mới bị ngất mà thôi, còn những người tu luyện theo đường " Nghịch thiên" có khả năng cao bị công kích tan vỡ linh hồn cùng gặp phải Thiên Kiếp khủng bố lúc Độ Kiếp.

Hơn nữa ngươi phải biết rằng tu luyện "Thuận thiên" chỉ có thể đạt tới Đế Thần mà thôi. nhưng nếu là " Nghịch thiên" sẽ có khá năng đột phá giới hạn đạt đến Hỗn Độn cảnh giới bởi vì người đó là đi trái với thiên đạo pháp tắc. Chỉ cần đánh bại thiên đạo pháp tắc ngươi sẽ làm chủ được cả vụ trụ này.

Nếu ngươi muốn một ngày nào đó gặp được Hồng Mông đại nhân, ta nghĩ ngươi nên lựa chọn " Nghịch thiên" con đường mà đi…"
Meromero nhìn Mạc Vân giải thích nói.

" Ra là vậy…Tại sao hôm qua ngươi không ngăn cản ta sử dụng thần thức."
Mạc Vân tỉnh ngộ sau đó tức giận nhìn Meromero.

" Ta không ngăn cản được, mỗi khi có người thần thức đạt đến cực hạn cảnh giới. Nếu không có cảm ngộ đột phá mà sử dụng thần thức sẽ bị đau đầu.

Hiện giờ ngươi thần thức đã đạt đến cảm nhận vật cực hạn, nếu ngươi sử dụng thần thức nữa mà nói…Vậy thì ngươi sẽ phải bế quan cảm ngộ thiên đạo pháp tắc, điều này sẽ ảnh hưởng tới tương lai ngươi."
Meromero nhìn Mạc Vân bất đắc dĩ giải thích nói.

" Thì ra là vậy, ta cảnh giới quá thấp cho nên ngươi mới ngăn cản. Dù sao ta hiện giờ mới Luyện khí 3 giai trung kì đỉnh phong…"
Mạc Vân trầm ngâm nói.

Dù sao nàng muốn gặp lại Hồng Mông chắc chắn sẽ phải lựa chọn con đường "Nghịch thiên".

" Mà ngươi cũng đừng lo lắng quá, nhưng mà ngươi yên tâm. Mặc dù không thể sử dụng thần thức nhưng ngươi mỗi lần đề cao cảnh giới thần thức sẽ mở rộng ra. Thần thức bản chất của nó chỉ là đề cao cảm ngộ thiên đạo, xác định con đường của người tu luyện, mở rộng tầm nhìn mà thôi, cái ngươi cần đề cao là sự phản ứng cùng thực lực...

Ta nói cho ngươi biết một điều, thời kì Hồng Hoang Thần Vương cùng Thần Đế nhiều không kể siết, thực lực chiến đấu của họ một người gấp 100 lần người cùng cảnh giới bây giờ…Ngươi biết vì sao không!? Thời đó họ tu luyện thân thể cùng kỹ thuật chiến đấu, thân thể của họ cứng rắn đến trình độ di chuyển cũng phá vỡ hư không.

Ngươi cũng biết tên Tiểu Hồng chứ? Thời kì đó hắn đã đạt đến Đế Thần đỉnh phong, nhưng hắn lại theo con đường " Thuận thiên" không thể đột phá cảnh giới kia. Nhưng mà hắn có mạnh đến đâu đi nữa, vẫn bị một đám Đế Thần cao giai vây đánh mà chết…Cũng may mà hắn đáng thương nên Hồng Mông đại nhân thu hắn làm thủ hạ.

Đáng tiếc lúc trước có người đi con đường " Nghịch thiên" đột phá đến Đế Thần cửu giai, vì ghen ăn tức ở mà mấy tên Đế Thần khác hợp lực giết hắn lúc độ kiếp cho nên dẫn tới một trận kiếp nạn cho cả vũ trụ…Hiện giờ chỉ cần có người đạt đến Thần Vương là đủ xưng bá một phương vũ trụ rồi…"
Meromero nhìn Mạc Vân vừa nói vừa cảm khái.

" Không nghĩ tới Bát Mễ Hồng lại lợi hại như vậy…"
Mạc Vân nghe ngạc nhiên nói.

" Mà tóm lại ngươi tốt nhất hiện giờ nên luyện tập kĩ xảo chiến đấu đi. Vấn đề về thần thức khi nào ngươi đạt đến Thần Luân đỉnh phong thì hãy sử dụng."
Meromero vừa nói trên tay liền cầm một bình đan dược ăn như ăn kẹo.

" Cửu Kiếp Đan!!"
Mạc Vân giật mình khẽ nói, sau đó nàng tựa hồ nghĩ đến gì đó rồi nhìn lại mình không gian giới chỉ.

" Không cần nhìn, 314 bình Ngưng Khí Đan cùng 4 bình Cửu Kiếp Đan ta ăn hết rồi, đây là bình Ngưng Khí Đan cuối cùng kukuukuu~~"
Không đợi Mạc Vân kiểm tra lại không gian giới chỉ của mình thanh âm Meromero vang lên.

" NGƯƠI!!!"
Mạc Vân lần này thực sự tức thổ huyết, dù sao bao nhiêu là đan dược hiện tại nàng chỉ còn lại 3 bình Cửu Kiếp Đan cùng Thập Kiếp Đan.

" Ngươi cái gì mà ngươi, ta không ăn hết 6 bình kia là tốt lắm rồi. Hơn nữa ngươi làm sao ăn hết được cần đó đan dược, ta chỉ ăn đồ thừa mà thôi…"
Meromero nhìn Mạc Vân tựa như vô tội nói.

" Đồ thừa? 364 bình đan dược ngươi mà ngươi kêu đồ thừa!? Hơn nữa ngươi không có một chút tiết tháo nào hết, ngươi còn không xin phép ta!!"
Mạc Vân phẫn nộ quát lớn. Tiếng quát của nàng làm rừng cây xung quanh ngã đổ, chim thú chạy toán loạn, tựa như ngày tận thế.

" Ây nha, tiết tháo hả!? Ta là trẻ con mà, trẻ con không biết không có tội. Ta không biết đó là đan dược của ngươi nha. Mà hơn nữa ngươi làm nhiệm vụ cũng có thưởng nha, mấy bình đan dược kia đủ ngươi xài."
Meromero lập tức nói với một giọng vô tội rồi biến mất trong lúc Mạc Vân đang máu dồn lên não.

Mạc Vân bình tĩnh lại thấy Meromero biến mất sau đó hậm hực rời đi khu rừng.

Rời đi một lúc nàng nghĩ lại Meromero lời nói cảm thấy cũng hợp lý, dù sao Ngưng Khí Đan đã không có tác dụng gì. Cửu Kiếp Đan tác dụng quá nhỏ, nàng sử dụng 8 bình chỉ có thể tăng lên một đoạn nhỏ tu vi. Còn 3 bình Thập Kiếp Đan thì cũng đủ chống đỡ nàng lúc đột phá Luyện Khí 5 giai.

" Lần này mình sẽ hoàn thành nhiêm vụ đạt hạng S trở lên...."
Vừa đi trên đường Mạc Vân trong lòng quyết tâm. Hiện tại nàng không thể sử dụng thần thức vì vậy tốc độ tìm kiếm của nàng bị giảm chậm lại.

Nàng đi trên đường đến trưa thì ghé vào một quán rượu nghỉ ngơi, không những vậy quán rượu còn là nơi tập trung nhiều tin tức nhất. Bởi vì danh tiếng vì vậy mỗi khi vào quán rượu nàng phải mặc áo choàng.

Mọi người trong quán rượu thấy nàng mặc áo choàng vì vậy nhiều kẻ không dám gần. Bởi vì thường những kẻ mặc áo choàng đều là kẻ giết người, cường đạo hoặc là phần tử nguy hiểm.

" Ngươi nghe tin gì chưa. " Ma nữ tóc xanh" vừa bị Giáo hội phát hiện, hiện giờ ả đang bị đuổi bắt. Lần này không chỉ Giáo hội mà còn cả hơn ngàn binh lính, nghe nói uống máu ả có thể bất tử."
Lúc này một bàn rượu một gã đang say mèn nói với 2 người đối diện.

" Bất tử!! Giá như tao có thể uống máu nàng."
" Xì, mày nghĩ gì vậy. Ả ta có phép thuật đấy, một đội quân chưa chắc bắt được ả đâu."
2 tên đối diện gã kia cũng say bét nhè, gân cổ lên nói với nhau.

Nghe 3 người kia nói chuyện Mạc Vân lập tức đứng dậy tiến lại gần bọn họ.

Thấy Mạc Vân tiến đến cả 3 người ngoảnh đầu nhìn nàng, bởi vì áo choàng nguyên nhân cho nên không thấy được dung mạo của nàng.

Bỗng dưng con ngươi của Mạc Vân chuyển thành màu đỏ có 3 móc câu (Sharingan cấp 3). Cả ba người nhìn vào mắt nàng bỗng nhiên đờ đẫn, hai mắt trở lên vô hồn.

" Thưa ngài, "Mã nữ tóc xanh" vừa mới bị Giáo hội cùng quân đội đuổi theo chưa đầy 1 tiếng. Cô ta đi về phía Nam khu rừng."
Tên to con nhất trong đám thờ thẫn nói, 2 tên còn lại cũng trả lời giống hệt.

" Đây là của các ngươi."
Nghe xong 3 người kia nói, Mạc Vân liền cho 3 người tiền rồi lập tức biến mất. Mọi người xung quanh thấy nàng đột nhiên biến mất ngơ ngác…

Mạc Vân lấy tốc độ cực nhanh phi hành về phía Nam, không bao lâu nàng liền phát hiện người của Giáo hội và quân lính Britannia đang bao vây khu rừng.

Vừa nhìn Mạc Vân liền biết C.C ở trong, lập tức nàng hạ xuống một bãi đất trống trong rừng, hiện tại không có thần thức nàng chỉ có thể cảm nhận xung quanh.

Đi trong khu rừng thỉnh thoảng nàng gặp phải người Giáo hội cùng quân linh lập tức giết chết.

" Ngươi theo dõi ta nãy giờ không định ra sao"
Vừa giết xong một tên binh lính, Mạc Vân nhìn về phía bụi cây rậm rạp cách xa mình một đoạn trong bóng tối từ tốn nói.

" Ngươi là Kẻ Thù Của Chúa?"
Một cô gái tóc xanh mặc quần áo bị rách vài chỗ đi ra, nàng nghi hoặc nhìn Mạc Vân nói.

" Đúng vậy, ngươi là Ma nữ tóc xanh phải chứ?"
Nhìn thấy cô gái này Mạc Vân trong lòng kích động, bởi vì cô gái trước mặt nàng là C.C, mục tiêu hoàn thành nhiệm vụ của nàng. Sau đó nàng liền nói.

" Ngươi biết còn hỏi, nếu không phải là ta thì sao giáo hội lại tốn sức như vậy chứ. Mà tại sao ngươi lại ở đây, hơn nữa ta thấy ngươi từ trên trời rơi xuống? Có thể dạy ta không?."
C.C nhìn Mạc Vân bất mãn nói, vừa nói nàng vừa tiến đến Mạc Vân. Sau đó đôi mắt nàng hiện lên Geass.

" Ta tới nơi này tìm ngươi, giúp ngươi thoát khỏi Giáo hội."
Mạc Vân thấy C.C cảnh giác nhìn mình lập tức liền nói.

" Tại sao? Ta và ngươi đâu quen biết gì?"
C.C nghi hoặc nhìn nàng, đôi mắt nàng cảnh giác cao hơn.

" Chúng ta giống nhau đều không có người thân còn sống. Hơn nữa chúng ta đều bị Giáo hội cùng quân đội truy nã, ta muốn làm bạn của ngươi…"
Thấy vậy Mạc Vân thở dài, sau đó nói.

" Làm bạn!? ngươi chắc chứ, nhưng ta bất tử đấy, ngươi đâu có sống được lâu như ta."
C.C nhìn Mạc Vân mỉm cười nói, Geass trong mắt nàng biến mất.

" Không! Ta mặc hiện tại không bất tử, nhưng hiện giờ ta có thể sống được 3 vạn năm nữa."
Mạc Vân nhìn C.C lắc đầu nói.

Nàng có Hồng Mông Thần Thể tiến hóa cùng Linh hồn được tẩm bổ bởi hồng mông khí, nàng hiện tại thể sống hơn 3 vạn năm.

" 3 vạn năm? Hiện tại không bất tử, vậy ý người là sau này cô sẽ bất tử? Vậy thì chúng ta giống nhau rồi."
C.C nhìn Mạc Vân ngạc nhiên nói.

" Đúng vậy, chúng ta rời đi nơi này rồi nói chuyện. Theo tôi"
Mạc Vân gật đầu nhìn C.C sau đó hướng về phía ngoài khu rừng rời đi.

Thấy Mạc Vân rời đi C.C lập tức theo sau, hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm với nhau.

" Heh!? Vậy ngươi lúc trước là nam hả, tại sao lại biến thành nữ được vậy?"
Biết được Mạc Vân lúc trước là nam C.C lập tức giật thốt lên tránh xa nàng nói.

" Nam hay nữ đâu có quan trọng, hiện tại ta đang tu luyện một môn công pháp cho nên ta mới cần phải biến nữ."
Mạc Vân nhìn C.C giải thích nói.

" Tu luyện? công pháp? cần phải biến nữ!? Vậy ngươi tu luyện cho nên mới có sức mạnh như vậy đúng không, hơn nữa ngươi còn có thể bay cũng là do tu luyện?"
C.C nhìn Mạc Vân với ánh mắt sáng rực, nàng hỏi một loạt.

" Có lẽ vậy đi…Ngươi đúng là Ma nữ mà..."
Mạc Vân nhìn C.C mỉm cười nói.

" Ngươi có muốn lập khế ước với ta không!?"
C.C nhìn Mạc Vân lập tức vội vàng hỏi.

" Đương nhiên rồi.!"
Mạc Vân vui vẻ đáp ứng nói.

" Ngươi có yêu quý ta không? Tại sao ngươi lại làm nhiều vậy, chỉ vì giúp đỡ ta thôi sao? Hay chỉ là vì chúng ta giống nhau?. Hơn nữa ngươi đâu biết rằng đây là khế ước gì, tại sao ngươi ngay lập tức đáp ứng!?"
C.C nhìn Mạc Vân với ánh mắt phức tạp nói.

Bông nhiên đôi mắt của Mạc Vân chuyển màu vàng, nàng nhìn C.C sau đó một giọt nước mắt lăn trên má nàng.

Vốn dĩ lúc trước Mạc Vân chỉ muốn tìm kiếm C.C hoàn thanh nhiệm vụ, nhưng sau khi chứng kiến quá khứ của C.C hiện giờ thì khác…

" Không! Có lẽ ta không yêu quý người...nhưng mà ta yêu ngươi. Ta sẽ trao cho ngươi tình yêu đích thực. Không phải vì chúng ta giống nhau mà ta giúp đỡ ngươi…Chỉ đơn giản là ta thích ngươi. Ta có đôi mắt có thể nhìn thấu quá khứ, ta biết ngươi rất cô độc, ngươi rất đáng thương,…"
Mạc Vân đôi mắt khôi phục lại bình thường sau đó nhìn C.C ôn nhu nói.

" Ngươi y-y-yêu ta? Ngươi thật sự yêu ta? Ngươi không dối trá."
C.C nghe Mạc Vân nói xong sứng sờ, sau đó nàng run rẩy lẩm bẩm nói.

" Đúng! Ta thật sự yêu ngươi C.C! Ta không nói dối ngươi, ta thực sự thích ngươi."
Mạc Vân tiến đến C.C mỉm cười nói với một giọng chân thành.

" Cảm ơn ngươi…"
C.C đôi mắt ướt đẫm lao vào lồng ngực Mạc Vân khóc.

Đây là nàng lần đầu tiên thấy có người chân thành với mình như vậy, khi sống ở làng bởi vì màu tóc cho nên bị mọi người xa lánh. Cha mẹ nàng mất lúc nàng 4 tuổi giống như Mạc Vân, nàng phải sống một mình với người bà của mình.

Nhưng mà lên 8 tuổi bà nàng mất, sau đó nàng bị người làng đuổi phải lang thang ăn hoa quả dại sống trong rừng, đến năm 12 tuổi bị bán làm nô lệ…Được Sơ cứu nhưng lại bị coi là một công cụ, nàng phải sống trong sự dối trá và không nhận được tình yêu chân thực…

" Không sao đâu, từ giờ trở đi ngươi là người đàn bà của ta…"
Mạc Vân cười nói, một tay ôm C.C vào ngực một tay khẽ vuốt tóc nàng.

" Mạc Vân, ngươi bao giờ mới trở lại thành nam nhân?"
C.C được Mạc Vân ôm ấp trong lòng hạnh phúc hỏi.

" Có lẽ khoảng 500 năm nữa đi. Đến lúc đó chúng ta sinh một đống bảo bảo thế nào?"
Mạc Vân cười đùa nói với C.C.

" Đ-Đến lúc đó ta sẽ sinh một núi cho ngươi…"
Nghe Mạc Vân nói C.C ngẩng đầu nhìn Mạc Vân đỏ mặt nói sau đó hôn nàng, Mạc Vân cũng đáp trả lại. Hai người trao nhau nụ hôn nồng nhiệt trong rừng. (Kimochii~)
Yuri [email protected][email protected]