Chương 8: Tiến vào thủ đô!

Trùng Sinh Phản Nghịch Thiên Đạo

Chương 8: Tiến vào thủ đô!

………….
" Ò ó o o - Ò ó o o "
Tiếng gà gáy vang lên cùng những tia nắng sáng sớm, lúc này Mạc Vân và nhóm người thức dậy chuẩn bị cho hành trình đến thủ đô của mình.

Mạc Vân thuê một cỗ xe ngựa sau đó cùng mọi người ngồi lên xe, sau đó nàng liền ngồi xếp bằng luyện hóa nốt dược lực mà viên Cửu Kiếp Đan sáng ngày hôm qua nàng nuốt.

Hiện tại độ dung hợp huyết mạch đã đạt đến 0,02%, còn 0,18% nữa thì nàng mới hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng độ dung hợp mỗi ngày chỉ tăng lên có thể nói là Zero! Vì vậy nàng cũng không vội, dù sao hơn 500 năm sau mới là lúc kịch tình bắt đầu..

Shauna đám người thì mỗi người đều tu luyện " Ngọc Tố Quyết", Mana tiến bộ nhanh nhất. Ngày hôm nay nàng có thể duy trì được quả cầu lửa ngày hôm qua trong 2 giây. Mỗi khi không hiểu các nàng lại túm lại góp ý với nhau cho nên ai cũng tiến bộ, mặc dù chủ yếu là Mana giải thích…

" Ì hí iiiii…"
Xe ngựa đi vào rừng được một lúc, bỗng nhiên tiếng ngựa hí vang lên sau đó xe dừng lại.

" Bình! bình!"
" Này! Ra mau!"
" Ra đây nhanh! Lẹ coi"
Tiếng đập cửa vang lên, sau đó là một tiếng quát tháo. Mạc Vân mở mắt nhìn Shauna đám người sau đó đứng dậy nói:
" Ta đi ra ngoài, các ngươi ở trong này."
Nói xong nàng liền mở cửa đi ra ngoài, lúc này nhìn bên ngoài hơn 30 tên mang vũ khí, một số mặc áo choàng, ăn mặc như vậy thì chắn chắn là đám cướp rồi. Nhìn xung quanh một chút thì thấy có 3 tên lính đã dính " Tử Điệp" sáng hôm qua trong đứng cạnh tên lái xe ngựa của đám người mình trong đó.

Thấy vậy, Mạc Vân liền hiểu rằng đây là một vụ cướp đi. Nàng thở dài một hơi, dù sao mới tới thế giới này chưa được 3 ngày đã gặp phải 2 vụ cướp. Điều này làm cho nàng phiền não. Sau đó nàng âm thâm quyết định về sau hạn chế bớt gây phiền phức.

" Xem ra mấy tên này muốn chết sớm một chút. Mà thôi, xử lý cả thể vậy."
Liếc nhìn xong mấy tên đang vậy xung quanh mình, mạc vân thầm nghĩ.

……………………
Ngay tại này đám cướp nhìn thấy Mạc Vân sau, đồng loạt ngay người cười hehe, khà khà…….

" Tôi là ngươi đã đưa chúng tới…nhớ có phần nhé"
Lúc này một giọng nói bì ổi vang lên, người vừa nói là tên lái xe ngựa. Vừa nói hắn vừa nhìn Mạc Vân với đôi mắt nóng rực.

" Làm tốt lắm! Bọn tao chơi xong ngươi khác có phần, khà khà!"
Tên thủ lĩnh đám cướp không quay đầu lại mà nhìn chằm chằm Mạc Vân rồi nói với hắn.

" Vâng! Thưa ngài trong xe còn 4 người nữa, ai cũng xinh đẹp không kém…"
Tên lãi xe ngựa này thấy thế lập tực liền nói, vừa nói hắn vừa nhỏ nước dãi.

" Ồ vậy à, ka-ka-ka, không vội. Xử lý con bé này trước sau đó 4 đứa khác làm sau.!"
Tên thủ lĩnh hiện tại thấy Mạc Vân sau đã nhịn không được, mặc kệ trong xe có bao nhiêu người. Giờ phút này hắn chỉ muốn xử lý Mạc Vân, hắn nói xong liền ra hiệu cho một người thuộc hạ bên cạnh.

" Cô bé không gặp may rồi. Nếu biết giữ im lặng bọn ta sẽ tha mạng cho."
Tên này thấy thủ lĩnh ra hiệu cho mình, lập tức liền hiểu sau đó tiến về phía Mạc Vân. Vừa tiến lên gã tựa hồ nghĩ đến gì đó sau đó nở nụ cười dâm ô nói.

" Còn bé mà hàng họ cũng ngon nhỉ."
Vừa nói gã giơ lên bàn tay phải hướng về phía ngực Mạc Vân.

" Xoạt."
Đột nhiên bàn tay gã còn cách một khoảng cách là chạm đến Mạc Vân thì dừng lại, sau đó bàn tay cụt xuống rới xuống đất, máu phun ra từ vết thương.

" Đừng chạm vào ta bằng cái tay dơ bẩn đó."
Mạc Vân mỉm cười nhìn hắn nói.

" T-Tay tôi!!"
Gã đột nhiên hét lên trong đau đớn.

" Ngươi ồn ào thật đấy."
Nhìn gã trước mặt mình, Mạc Vân nói. Nói xong khẽ giơ tay và phệt ngang, tên cướp trước mặt đang hét thảm bỗng nhiên im bặt. Đầu của hắn và người hắn rời nhau, máu phun tới tấp sau đó ngã xuống đất.

Mấy tên cướp xem đồng bọn của mình bị miểu sát sau giật mình, không tự chủ được lùi về sau tránh xa Mạc Vân.

" Lên giết nó cho tao!!"
Tên cướp thủ lĩnh thấy Mạc Vân dễ dàng giết đồng bọn hắn như vậy để hắn giật mình tỉnh lại, trong lòng hắn sợ hãi sau đó nhìn xung quanh nhưng tên khác quát to.

Thấy thủ lĩnh ra lệnh, đám cướp rút ra vũ khí nhao nhao hướng về phía Mạc Vân mà tới. Nhưng việc tiếp theo làm cho bọn hắn sợ hãi cực độ, tên nào cũng không thể tin được vào mắt mình.

" Keng! Keng! Keng!"
Ba nhát kiếm chém vào đầu và vai Mạc Vân sau đó vang lên âm thanh của tiếng kim loại va chạm. Chỉ thấy 3 nhát chém không gây ra nổi một dấu vết gì trên da nàng.

" Không thể nào… Ư….."
Mấy tên vừa chém vào Mạc Vân thấy vậy liền lẩm bẩm nói, chân tay của bọn hắn mềm nhũn. Bỗng nhiên bọn hắn chỉ cảm thây lơ lửng trên không trung vài vòng, nhìn thấy nhìn thấy vài thỉ thể không đầu trong đó có một người giống mình rồi rớt xuống đất…

" Q-quái vật!!! Chạy mau!"
Tên thủ lĩnh thấy thuộc hạ bỗng nhiên chết một nửa, hắn lập tức hét lên dẫn đầu chạy trốn. Vừa chạy được vài bước bỗng nhiên cả người hắn thành thịt vụn.

Mấy tên vừa định theo sau thấy thế giật mình nhìn đống thịt trước mặt, bọn chúng bủn rủn chân tay vì sợ hãi. Sau đó một vài tên còn ướt quần, mùi vị bẩn thỉu tản ra xung quanh người bọn hắn.

" Chưa có sự cho phép của ta mà dám chạy…"
Nhìn về phía đống thịt vụn, Mạc Vân lạnh lùng nói.

Sau đó nàng nhìn đám cướp còn lại với khuôn mặt mỉm cười xinh đẹp. Tuy nhiên trong mắt bọn cướp hiện giờ nàng nụ cười lại là nụ cười của ma quỷ, ác ma.

" Bây giờ các ngươi có thể chỉ sống sót một người....Các ngươi chỉ cần giết đồng bọn của mình cho đến lúc chỉ còn chính mình còn sống là được…"
Mạc Vân nhìn đám cướp cười nói. Nói xong câu đầu bọn cướp trong ánh mắt tuyệt vọng, nhưng nghe câu tiếp theo bọn chúng lại nhìn đồng bọn bên cách với đôi mắt sát nhân.

" Phập! Phập! Hahahaaa..!!"
Một tên trong đám cướp nghe Mạc Vân nói xong không do dự lập tức cầm vũ khí chém cụt đầu 2 người bên cạnh. Vừa chém hắn cười điên dại.

" Xoẹt! Phập! Keng keng! phập! xoẹt!! Hự aaa"
Mấy tên còn lại thấy thế cũng lập tức quay sang chém giết đồng bọn bên cạnh. Tiếng va chạm vang lên cùng với tiếng hét của bọn cướp…

" Đúng rồi! Đúng rồi! Chém nữa đi! Luật lệ chỉ có một người sống sót!"
Nhìn đám cướp chém giết lẫn nhau, Mạc Vân nở nụ cười nói.
…………………………………………………..
" Tôi….tôi có thể rời đi chứ, thưa ngài"
Trải qua một hồi chém giết, cuối cùng cũng có kẻ cuối cùng còn trụ lại, trên người hắn tràn đầy vết thương đang chảy máu. Nhìn Mạc Vân hắn hoảng sợ nói..

" Đúng vậy, ngươi có thể rời đi….."
Mạc Vân khỏe miệng mỉm cười nhìn hắn nói. Nghe vậy tên cướp lập tức liền rời đi, hắn hận hiện giờ không thể tránh xa Mạc Vân càng xa càng tốt.

" Hự……." - Một luồng sáng màu đỏ xuyên qua trái tim của hắn, mùi khét lẹt của thịt cháy bốc lên.
Mạc Vân nhìn hắn lạnh lùng nói: " Đáng tiếc, ta chỉ nói là có thể mà thôi"

Xử lý xong đám cướp, Mạc Vân liền trở lại xe ngựa. Do không biết lái xe ngựa cho nên lúc nãy nàng không giết kẻ lái xe ngựa, nàng chỉ cho hắn một " Tử Điệp"…

Xe ngựa lần nữa khởi hành lên đường, qua 1 ngày liền đến cổng thành thủ đô. Một ngày này các nàng không gặp phải phiền phức gì trên đường.

" thật lớn…."
Nhìn cổng thành cao 100 met, Mạc Vân khảm khái. Dù sao con người có thể làm được như vậy chính là vượt qua không biết bao nhiêu gian khổ..

" Đi thôi, Mạc Vân tỷ tỷ (chị)."
Nhìn Mạc Vân thất thần nhìn cổng thành, Maria liền cầm tay nàng tiến về phía trước nói. Thấy Mạc Vân như vậy Shauna đám người cũng cười khúc khích sau đó cùng nhau tiến vào thành. Do hiện tại mặc quần áo thường dân, Mạc Vân đám người đành phải trả tiền vào thành.

……………………………………………
Sấm sét đùng đùng, trời đổ mưa xối xả.

Trên một bờ sông có một cô bé tóc xanh lục đang đi bộ trong trời mưa, quần áo cô bé rách như mớ rẻ lau. Đôi mắt cô bé lộ ra vẻ mệt mỏi, mặt của cô bé xanh sao. Chân của cô có vết máu khô vẫn còn cùng với một mẩu gỗ dính vào da thịt.

Bước đi trên đường một lúc, cô bé đến một ngôi làng. Thỉnh thoảng vấp ngã, nằm một lúc sau đó lại đứng dậy đi tiếp. Đi thêm một lúc nữa, lúc này cô bé liền ngã về phía trước, mở mắt nhìn bầu trời vừa tạnh mưa cùng cầu vòng xuất hiện.

" Bầu trời….thật đẹp."
Cô bé nhìn bầu trời, vẻ mệt mỏi tựa như biến mất trên khuôn mặt cô. Cô bé lẩm bẩm sau đó nhắm mắt lại ngất đi…

" Tẹp! Tẹp! Tẹp" - Tiếng bước chân vang lên. (Lúc này trời mới mưa xong, đất vẫn còn ướt.)

Đúng lúc này, một cô sơ đi qua liền thấy cô bé nằm ngất ở đó. Lập tức nàng sơ tiến đến rồi cõng cô bé đến nhà thờ một nhà thơ, chăm sóc cô bé cho đến lúc tỉnh lại….

…………………….
Hết chương 8.