Chương 3: Bắt Đầu Hành Trình

Trùng Sinh Phản Nghịch Thiên Đạo

Chương 3: Bắt Đầu Hành Trình

" Được rồi, nếu không vấn đề vậy chúng ta vào việc chính đi!".
Thiếu nữ vừa nói khóe miệng mỉm cười nhìn Lưu Mạc Vân. Thấy thiếu nữ trước mắt nở nụ cười nói với mình, Lưu Mạc Vân có cảm có gì đó không đúng, nhưng cũng bèn gật đầu xong nghi hoặc hỏi: " Việc chính?".

" Đúng vậy! Mà trước khi vào vào việc chính thì ta giới thiệu chút về mình a, bởi vì mi cũng đang thắc mắc ta là ai mà." Thiếu nữ vừa nói xong thì tất cả không gian xung quanh liền biến đổi thành một căn phòng khác. Thấy mình ở gian phòng khác Lưu Mạc Vân liền giật mình kinh ngạc.

" Tôi có thể ngồi chứ?".
Lấy lại sự bình tĩnh, Lưu Mạc Vân liền đối với thiếu nữ trước mặt hỏi.

" Cứ tự nhiên".
Đáp lại câu hỏi của Lưu Mạc Vân, thiếu nữ liền trả lời dứt khoát.

" Ta tự giới thiệu ta tên Hồng Mông, là sinh linh đầu tiên trong không gian. Ngươi cũng biết đó, nơi ngươi sống được gọi là tinh cầu, mà tinh cầu thì có hàng vạn, hàng triệu thâm chí hàng tỉ trong vũ trụ. Mà vũ trụ chính là do ta chưởng khống, do ta sáng tạo, nói cách khác sự tồn tại của ta siêu việt vũ trụ. Ngươi cũng đừng tưởng rằng ta là Thần, Tiên con kiến gì đó, thực ra Thần, Tiên cũng là từ các sinh linh tu luyện mà có sức mạnh thôi."
"Khó tin lắm phải không?".
Vừa nói vừa giải thích xong, Hồng Mông liền nhìn Lưu Mạc Vân liếc mắt hỏi.

" Đúng vậy, thực sự chuyện này thật khó tin. Nhưng mà ta có một nghi hoặc, nếu ngươi có thể tạo ra vũ trụ. Vậy ngài cũng có thể hồi sinh người chết đúng không?".
Nghe xong Hồng Mông nói, Lưu Mạc Vân liền lắm được một thông tin quan trọng đó chính là vũ trụ do Hồng Mông, cô thiếu nữ xinh đẹp trước mắt sáng tạo. Nhưng thứ làm cho hắn kích động đó là hắn nghĩ Hồng Mông có thể tạo ra vũ trụ đồng nghĩa với việc có thể hồi sinh người chết. Nếu cha mẹ, em gái chết đi hoặc đã vào luân hồi, hắn có thể phục sinh hoặc tìm lại người thân của mình.

" Xì, ta biết ngươi muốn phục sinh hoặc tìm lại người thân ngươi đã luân hồi chuyển kiếp. Đừng ngạc nhiên ta biết suy nghĩ của ngươi, chỉ cần là sinh linh trong vũ trụ này, không, nói đúng hơn là sinh linh trong không gian ta đều có thể đọc được suy nghĩ của chúng. Cho nên ngươi cũng vậy...Uống đi, đây là ta lấy lá cây Tiên Linh Trà dùng để pha với Tạo Hóa Thủy, ngươi nên cảm thấy hạnh phúc khi được uống nó."
Vừa nói vừa đặc ý, Hồng Mông dùng ánh mắt "Tất cả bí mật của ngươi ta biết hết" nhìn đối diện chính mình Lưu Mạc Vân xong liền thưởng thức cốc trà nóng trong tay với khuôn mặt hưởng thụ.

Nghe Hồng Mông nói xong, Lưu Mạc Vân liền tinh thần hưng phấn bởi vì có sự tồn tại như Hồng Mông thì hắn không cần phải lo gì về người thần nữa. Lưu Mạc Vân 2 tay cầm cốc trà, vừa cầm hắn còn chưa uống thì thấy cả người khoan khoái, dễ chịu, ấm áp. Uống một hớp trà xong, Lưu Mạc Vân cả người giống như thoát xác, thăng hoa, một cảm giác khó thể tả nổi bằng ngôn ngữ.

" Trà thật ngon, không thể tin nổi mình có thể uống trà này." Uống xong một hớp, trong miệng vẫn còn dư vị liền nói. Nói xong, Lưu Mạc Vân liền uống ừng ực không sợ ngẹn tự như đang tranh cướp báu vật một dạng.

" Đxxcm, đồ điên, đừng có uống nhanh quá như vậy chứ. Uống nhanh như vậy ngươi không sợ tiêu hóa không nổi sao, đến lúc đó biến thành hồng mông khí, cho dù là ta cũng không cứu được ngươi".
Vừa nói Hồng Mông liền dùng 2 tay nắm hư không trước mặt, Lưu Mạc Vân bỗng nhiên lăng không mà đứng. bốn phương tám hướng 9 loại năng lượng Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Lôi, Phong, Quang Minh, Hắc Ám điên cuồng vọt vào linh hồn của Lưu Mạc Vân.
Đúng lúc này một tia màu hồng nhạt lọt vào cơ thể hắn, mặc dù rất nhỏ nhưng Hồng Mông liền giật mình, bởi vì loại này năng lượng quá quen thuộc với nàng, đó chính là hồng mông khí.Chỉ có tồn tại bất lão bất tử mới có được hồng mông khí, có được hồng mông khí là những tồn tại vượt qua giới hạn vũ trụ, thậm chí là không gian.

" Đây là,...xem ra ta đánh giá thấp hắn đây, tái tạo thân thể lại còn đạt được Hồng mông chi khí, không biết hắn có thể đột phá vũ trụ giới hạn không đây. Thật đáng mong đợi."
Hồng Mông thầm nghĩ, lúc này các năng lượng chầm chậm rồi dừng lại thì nàng liền thu hồi tay, thấy Lưu Mạc Vân từ từ hạ xuống sau đó nàng liền nhìn hắn. Nhưng mà lúc này nàng liền nhìn Lưu Mạc Vân với ánh mắt dễ nhìn lúc trước nhiều. Sau đó nàng liền giống như dùng hết sức mạnh của nàng một dạng truyền vào một viên ngọc.

Ngay lập tức viên ngọc liền hiện ra 10 màu sắc. Lấy hồng mông chi khí ở giữa và ngăn cách 9 màu khác tùm lại với nhau. Có thể nói hồng mông giống như biển và 9 màu khác như 9 đại lúc trên mặt biển vậy. Thấy mình hoàn thành tác phẩm, nàng liền thở dài thầm nghĩ " Có nó sau này hắn có thể thành tồn tại giống như ta đi, đến lúc đó ta không cô độc nữa rồi..".

Nghĩ đến đây, nàng liền hơi ửng đỏ khuôn mặt một lúc. Rất nhanh nàng lại trở lại bình thường.

Một lúc sau Lưu Mạc Vân liền mở mắt, hắn phát hiện hắn nhìn rõ hơn trước đây. Hắn cảm giác mình giờ phút này có thể nhìn được một chữ cái nhỏ 2cm cho dù cách xa 10km. Điều này làm cho hắn chấn kinh, phải biết đây không phải là điều mà phàm nhân có thể làm được nha. Lúc này hắn liền nhìn Hồng Mông, hắn đang định hỏi việc chính lúc nãy là gì và muốn nhờ cô gái trước mắt mình giúp phục sinh cha me, em gái mình.

" Không cần xin ta, việc phục sinh ta không muốn nhúng tay. Bởi vì ta không muốn làm cái chuyện mà chỉ có hạ nhân mới làm."
Biết Lưu Mạc Vân suy nghĩ, Hồng Mông dứt khoát từ chối. Thấy Hồng Mông từ chối mình, Lưu Mạc Vân liền trầm mặc một lúc, nhưng sau đó hắn liền nghi hoặc hỏi " Hạ nhân? Đó là ai vậy "
" À, là mấy tên tiểu tử mà loài người các ngươi gọi là Diêm Vương, Ngọc Hoàng, Thượng Đế, Chúa với Thánh gì đó" Hồng Mông nói với vẻ không phải việc của ta xong nhìn Lưu Mạc Vân.

Nghe xong Hồng Mông nói, Lưu Mạc Vân vẻ mặt im lặng. Đùa hắn chắc, Diêm Vương chỉ cần muốn hắn chết thì hắn phải chết chứ đừng nói là hắn có gan dám xin tìm Diêm Vương xin nhờ. Mà kể cả có nhờ được thì hắn phàm nhân làm sao tìm được mấy người tồn tại giống như Diêm Vương chứ. Nghĩ đến đây hắn cũng lười nghĩ tiếp.

" Mà mà, cũng đừng vẻ mặt như vậy chứ. Ngươi không nhờ được bọn hắn thì ngươi cũng có thể tự phục sinh cho cha mẹ và em gái của mình mà."
Thấy Lưu Mạc Vân như vậy, Hồng Mông liền cười khanh khách nói.

" Đxxcm, nếu làm được thế thì ta cũng không phải nhờ."
Nghe Hồng Mông nói xong, Lưu Mạc Vân thầm chửi bậy trong lòng. Bất quá hắn cũng bất đắc dĩ trong lòng, bởi vì hắn là phàm nhân chứ không phải là tiên nhân gì gì đó. Nghĩ vậy hắn liền chán nản.

" Lưu Mạc Vân, ngươi muốn phục sinh cha me, em gái của mình vậy ngươi sẽ bất chấp mọi khó khăn gian khổ, thử thách chứ?"
Hồng Mông chợt giọng nói nghiêm túc, băng lãnh. Ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm Lưu Mạc Vân, chờ đợi hắn trả lời.

" Ta đồng ý mọi khó khăn, gian khổ. Chỉ cần có thể phục sinh mọi người ta có chết….không, bị xé nát linh hồn cũng được."
Lưu Mạc Vân nghe xong Hồng Mông hỏi, hắn liền không chút do dự nào nói ra câu trả lời với giọng nói tràn đầy chân thành của mình. Thấy Lưu Mạc Vân nói xong câu trả lời của mình, Hồng Mông liền mỉm cười nói: " Tốt!"

Hồng Mồng lúc này phất tay, một vệt sáng liền lướt qua hư không bay về phía Lưu Mạc Vân rồi tiến vào trán của hắn, Lưu Mạc Vân trong đầu nhiều hơn một âm thanh: " Xin chào Lưu Mạc Vân tiên sinh, tôi là hệ thống do Hồng Mông đại nhân sáng tạo nhằm mục đích tăng cao thực lực của tiên sinh. Tôi sẽ hỗ trợ tiên sinh trên trên con đường trở thành đấng tối thượng chí cao. Ngài có thể gọi tôi là Bát Mễ Hồng."

" Thực lực?...Vậy ta có thể siêu việt các tồn tại như Diêm Vương sao Bát Mễ Hồng.?"
Lưu Mạc Vân liền cao hướng hỏi, hắn thầm nghĩ nếu như hắn có thực lực vượt qua Diêm Vương đến lúc đó Diêm Vương không đáp ứng phục sinh người thân của hắn, vậy hắn liền đại náo địa phủ. Càng nghĩ hàng liền càng hưng phấn.

" Vâng, đừng nói là siêu việt tiểu tử đó. Chỉ cần ngài có đủ thực lực, thậm chí liếc mắt một phát thì bọn hắn cũng đủ bạo thể mà chết."
Bát Mễ Hồng đáp lại câu trả lời Lưu Mạc Vân đầy cung kính, nhưng khi nhắc đến mấy tên tồn tại như Diêm Vương gì đó thì lời nói lại tràn ngập khinh bỉ.

" Trời ạ, lợi hại như vậy sao.! Ka-ka-ka như vậy ta là vô địch thiên hạ rồi nha."
Nghe được Bát Mễ Hồng nói xong, Lưu Mạc Vân lại càng cao hứng thậm chí cho mình là không có đối thủ. Đáng tiếc hắn lại bị Hồng Mồng nói câu tiếp theo làm cho cụt hứng.

" Hừ, kể cả như vậy thì có rất nhiều tồn tại có thể cũng liếc mắt ngươi chết tại chỗ. Xin lỗi chứ ta nói thật cho dù ngươi có thực lực giống như tiểu Hồng vừa nói, có hơn 1 triệu sự tồn tại có thể giết chết ngươi bằng anh mắt. Cho nên ta nghĩ tốt nhất ngươi đừng có đem Diêm Vương mấy tên kiến hôi để vào trong mắt. Diêm Vương, Ngọc Hoàng gì gì đó chỉ chưởng quản một cái Địa Cầu mà thôi."

"………….."
Lưu Mạc Vân im lăng không nói gì, bởi vì Hồng Mông nói đả kích thật sự quá lớn. Bất quá hắn cũng chấp nhận sự thật như Hồng Mông nói, núi cao còn có núi cao hơn a.

" Được rồi, mặc dù ngươi có thực lực đi chăng nữa. Vậy ta hỏi ngươi một câu cuối: Nếu ngươi hồi sinh cha mẹ, em gái ngươi xong. Ngươi sẽ làm gì tiếp theo.? Hơn nữa nguyện vọng của ngươi là gì?. "
Hồng Mông nhìn Lưu Mạc Vân một chút rồi nói.

" Đương nhiên là cưới vợ sinh con, sống hạnh phúc với gia đình mình thôi. Còn nguyện vọng của ta thì à, hiện tại ta chưa xác định lắm. Có lẽ là sống vui sướng cả đời đi."
Lưu Mạc Vân vừa nói xong, liền thấy Hồng Mông nhìn mình với ánh mắt mất mác. Tựa hồ cảm giác mình làm sai cái gì, nhưng hắn cũng không nghĩ ra. Vì vậy hắn bắt đầu yên lặng không nói gì.

" Thì ra là vậy,…."
Lẩm bẩm một chút, Hồng Mồng lại nhìn Lưu Mạc Vân từ anh mắt mất mác chuyển thành kiên định. Sau đó nàng đứng dậy đi về phía Lưu Mạc Vân đến lúc hai ngươi cách xa nhau khoảng nửa mét.

Thấy Hồng Mồng đi về phía mình, Lưu Mạc Vân lúng túng như mèo con đi lạc không biết làm sao. Tuy nhiên việc tiếp theo làm hắn sững sờ đó chính là Hồng Mông đưa tay chỉ về phía trán của hắn. Sau đó hắn liền mất đi ý thức ngã xuống đất, tiến vào trong một giấc mơ. Trong giấc mơ hắn hóa thân thành từng người từng người. Cứ luân hồi mãi mãi.

…………………….
Thời gian dần trôi, rất nhanh 100000 năm đã qua.

Cứ mỗi khi gần 100 năm hoặc hơn 100 năm, thậm chí có lúc là gần 20 năm hoặc 50 năm. Lưu Mạc Vân lẩm bẩm sau đó lại kêu lên thống khổ, có lúc khóc, có lúc vui, có lúc người tràn đầy sát khí. Nhưng tất cả những thứ này chỉ kéo dài chưa đến một phút thì hắn lại bình thường trở lại, giống như tất cả chưa có chuyện gì xảy ra. Những năm tháng này, Hồng Mông nhìn chằm chăm Lưu Mạc Vân. Thi thoảng thì nàng nhíu mày lo lắng, thi thoảng thẫn thờ.

" Gư…ư…mmm"
Đúng lúc Lưu Mạc Vân vẫn nằm yên tại chỗ không nhúc nhíc một chút nào liền nhúc nhích. Sau đó hắn liền mở mắt, vừa mở mắt hắn liền thấy Hồng Mông đang ngồi chồm hổm nhìn mình. Nhưng mà lúc này Lưu Mạc Vân ánh mắt nhìn Hồng Mông lại có mấy phần nhu hòa, tựa như hai người là bạn tri kỉ.

"Ta hiểu rồi Hồng Mông. Ta sẽ trở lên cường đại, cường đại đến mức không gì có thể uy hiếp được người thân của ta. Ta sẽ làm cho người thân của ta có sức mạnh. Nếu ta không có sức mạnh, ta sẽ không thủ hộ được gì. Ta sẽ chỉ có thể nhìn người thân trung quanh chết đi….ta nghĩ nguyện vọng cả ta là sức mạnh. Những ngày tháng này, ta ở trong mộng cảnh tổng cộng đã chết 1024 lần, có lúc chết trẻ, có lúc chết già".
Vừa nói hắn nhìn Hồng Mông đang nhìn hắn, khóe miệng nàng mỉm tán thường hắn, giống như khen ngợi một đứa trẻ trưởng thành một hành động mà nó đã làm. Sau đó Mạc Vân liền đứng dậy, nhìn cảnh vật không thay đổi gì xung quanh sau cảm khái.

" Cảm ơn. Hồng Mông, ta giờ biết tại sao ngươi lại cho ta vào mộng cảnh, ta sẽ tự mình trở lên cường đại. Đến lúc đó ta sẽ trở lên đủ mạnh để xứng với ngươi, ngươi sẽ không cô độc, ngươi cô độc đã đủ rồi. Hãy chờ ta."
Lưu Mạc Vân và Hồng Mông nhìn nhau, hai đôi mắt đối diện nhìn nhau tràn đầy tình ý.

"Mạc Vân. Ta sẽ chờ ngươi."
Hồng Mông nói với Lưu Mạc Vân. Nói xong nàng liền cảm thấy mình có hơi thất thố, liền vội vàng bình tĩnh trở lại giống kiểu như hai chúng ta mới gặp lần đầu. Thấy Hồng Mông như vậy Mạc Vân cũng chỉ có thể cười khổ lắc đầu, cho dù có chí cao tồn tại đi nữa thì nàng vẫn là tâm tư đơn thuần thiếu nữ mà thôi.

Lưu Mạc Vân nhìn Hồng Mông và cảnh vật xung quanh lâu một chút, bởi vì hắn hiện tại đã chuẩn bị tâm lý bắt đầu con đường riêng của mình.

" Mạc Vân, bây giờ ngươi hãy cố chịu đựng một chút. Ta sẽ tái tạo lại thân thể và huyết mạch của ngươi."
Hồng Mông nhìn Lưu Mạc Vân sau song thủ liền hướng về xung quanh đánh ra 12 trảo. Mỗi một trảo liền xe rách hư không, nhìn thấy trong hư không vô tận hắc ám. Sau đó nàng đột nhiên từng sợi từng sợi xích màu lam từ 12 hư không lao ra hứng về phía Lưu Mạc Vân.

" Đến hay lắm…"

Thấy được đến lúc quan trọng nàng chỉ tay xuống 12 vết rách hư không, cùng lúc đó 12 giọt máu hồng tím từ ngón tay của nàng hòa vào tứng sợi xích một, sợi xích bổng nhiễn từ lam chuyển hồng rồi tím. Sau đó nàng liền nhỏ 1080 giọt máu xuống dưới chân Lưu Mạc Vân tạo thành một trận đồ càn khôn. Sau đó từng đợt yên vụ màu tím hồng bốc lên, những sợi xích liền rút về hư không, biến mất không còn dấu vết. Lúc này nàng mặt trắng bệch, không còn hồng hào như trước nữa. Sau đó nàng dừng tay, lảo đảo ngồi xuống.

" Mạc Vân, tiếp theo phải tự mình chịu đựng nha…." Nàng thầm nghĩ, sau đó liền ngồi xếp bằng điều tức.

Lưu Mạc Vân đứng ở trong trận đồ càn khôn, hắn cảm giác được thân thể mình đang tái tạo. Kèm theo đó là những cảm giác như tra tấn, lúc thì toàn thân như kiến xé thịt, lúc thì cả người như bị dội nước sôi, axit, dầu bỏng. Có lúc thì hắn cảm giác được lục phủ ngũ tạng mình như bị một thanh kiếm từ từ đi qua,….Cảm giác như từng loại hình tra tấn còn hơn cả địa ngục. Nhưng hắn vẫn duy trì tỉnh táo, bởi vì hắn biết tuyệt đối phải chịu đựng.

Nhìn qua Hồng Mông kiệt sức vì tái tạo thân thể cho mình, Lưu Mạc Vân càng cắn răng chịu đựng.
…………….
100 năm trôi qua.

Lúc này trận đồ càn khôn và yên vụ cũng tan dần, trên không trung Lưu Mạc Vân thân thể đã tái tạo hoàn mĩ. Làn da trắng hồng hào, tóc của hắn giờ đã màu bạc trải dài đến hông. Khuôn mặt hắn giống như nàng Elf tóc vàng. Nếu ai nhìn thấy hắn giờ phút này chắc chắn sẽ hô hắn rằng " Đại Tỷ" hoặc " Tiểu muội".

Lưu Mạc Vân lúc này mở mắt, trong đôi mắt tràn ngập tinh quang. Hắn nhìn Hồng Mông đang nhìn hắn, hắn liền nói: " Cảm ơn, vất vả cho ngươi rồi."

" Không có gì, chuyện ta phải làm mà thôi."
Hồng Mông cười khẽ nói với hắn. Sau đó nàng nhìn hắn từ trên xuống dưới sau khẽ đỏ mặt. Sau đó nàng phất tay, một bộ y phục liền xuất hiện ở Mạc Vân trước người.

Mạc Vân minh bạch Hồng Mông ý tứ, liền không khách khí mặc vào với một tốc độ bất khả tư nghị. Sau đó cười cười nhìn Hồng Mông.

…………
2 năm trôi đi.

Hai năm này Mạc Vân ngoài tìm hiểu hệ thống Bát Mễ Hồng và nói chuyện phiếm với Hồng Mông, hắn còn tu luyện một bộ kiếm quyết gọi là " Liệt Thiên Kiếm Pháp".

Tầng thứ nhất " Xuyên Thiên", hắn đã tìm hiểu đến đại thành. Chỉ cần có đầy đủ thực lực, hắn tin chắc mình có thể đâm thủng không gian pháp tắc, tất nhiên chỉ là không gian pháp tắc của một tinh cầu.
Tầng thứ hai " Kiếm Vực", Mạc Vân lĩnh ngộ đến tiểu thành từ 2 tuần trước trước. Hiện tại hắn có trong vòng 500m chém đứt bất cứt thứ gì trong khu vực mà hắn muốn. Nếu đến đại thành, có đủ thực lực hắn chỉ cần trong vòng 8 giây liền xóa xổ một tinh cầu thành tro bụi. Phải biết rằng đại thành " Kiếm Vực" có phạm vi 18000km a.

Không những vậy, giờ phút này hắn có thể ngự kiếm phi hành. Tốc độ chạy của hắn đạt 2km/s, quả thực quá nghịch thiên. Thị giác của hắn do được được tái tạo thân thể từ hồng mông khí (yên vụ màu tím hồng) cùng những năm nay tu luyện, giờ phút này hắn có thể nhìn xa tối đa 50km. Thần thức của hắn bao giờ bao trùm được 10km.

Quan trọng nhất hắn thân thể là loại đặc biệt " Hồng Mông Thần Thể" tiến hóa. Vạn độc bất xâm, độc chuyển hóa thành năng lượng, thôn phệ tất cả năng lượng tự nhiên (Đương nhiên năng lượng mạnh quá có thể bạo thể mà chết, tức là nghẹn chết đó) cùng với khả năng hồi phục vết thương với phòng ngự kinh khủng. Có thể nói là một tiểu quái vật hình người nha.

Những năm này Hồng Mông cũng cực kỳ kính sợ ngộ tính của hắn, nàng chưa gặp ai giống như hắn. Cho dù thiên tài đệ nhất vũ trụ tìm hiểu tầng thứ nhất của "Liệt Thiên Kiếm Pháp" phải mất tận 760 năm, mà Mạc Vân chỉ mất có 1 năm 8 tháng.

Nàng khẽ thở dài, nếu những thiên tài kia biết chắc là tìm cái hố đâm đầu xuống chết đi a. Đúng lúc tiếng bước chân vang lên, nàng liền quay đầu lại nhìn về phía Lưu Mạc Vân đang đi về phía mình.

" Thế nào, quyết định lên đường rồi hả?"
Bởi vì có thể đọc tâm, cho nên thấy Lưu Mạc Vân đến nàng liền nói.

" Ừm, ta dự định ngày kia đi."
Mạc Vân hắn nhìn nàng một chút rồi thở dài nói.

" Hmm,…Ngươi cầm đi. Đây là trong này là 12 bình Cửu Kiếp Đan cùng với 3 bình Thập Kiếp Đan. Còn có 360 bình Ngưng Khí Đan có lẽ đủ để ngươi tu luyện đến trình độ một kiếm hủy diệt 10 ngọn núi đi~~"
Hông Mông vừa nói vừa đưa đan dược chưa trong chiếc "không gian giới chỉ" cho Mạc Vân, đưa xong nàng liền cười khanh khách nhìn hắn. Tiếp nhận sau đó đeo chiếc nhân lên tay, cảm giác được tinh thần khoan khoái. Lưu Mạc Vân liền nhìn Hồng Mông sau đó nói: " Ngươi thật tốt với ta, đây là cuộc đời ta trong khoảng thời gian sung sướng nhất a…".

Nói xong, hắn liền năm chặt tay. Lúc này hắn càng điên cuồng muôn tăng cao thực lực của mình. Nhưng hắn cũng biết hậu quả tu luyện bỏ gốc lấy ngọn là bực nào ngu xuẩn. Cho nên hắn áp chế kích động trong lòng sau đó gọi Bát Mễ Hồng 3 ngày sau lên đường.

" Lưu Mạc Vân tiên sinh, ngài xác định chuẩn bị 3 ngày sau khởi hành."
Bát Mễ Hồng cung kính trả lời Lưu Mạc Vân.

" Đúng vậy, hiện giờ ta muốn quay thưởng."
Lưu Mạc Vân liền dứt nói với Bát Mễ Hồng.

" Mỗi năm một lần quay thưởng. Ngài đã trải mộng cảnh 100000 năm do Hồng Mông đại nhân tạo ra và 100 năm tái tạo thân thể. Theo tính toán hiện tại đã tròn 2 năm. Hiện tại ngài có thể quay thưởng 2 lần thưa Lưu Mạc Vân tiên sinh."
Bát Mễ Hồng nói với Lưu Mạc Vân với một giọng nói không nhanh không chậm.

" Vậy bắt đầu quay thưởng đi, ta muốn quay 2 lần một lúc."
Lưu Mạc Vân vội vàng nói với hệ thống Bát Mễ Hồng.

" Vâng, thưa ngài."
Bát Mễ Hồng cung kính đáp.
" rèo rèo rèo rèo rèo…….Tinh tinh tinh"
Tiếng quay như xổ số vang lên, Lưu Mạc Vân càng nghe càng sót ruột.
" Hi vọng lượm được đồ tốt a."
Mạc Vân trong lòng thầm nghĩ.
" Chúc mừng ngài nhận được: Thánh Kiếm Huyết Hỏa x1, Thần Cấp Tẩy Tủy Đan x1."

" Thánh Kiếm Huyết Hỏa: Toàn thân đỏ như máu, chuôi kiếm có gắn ngọc mắt rồng, vết thương khi bị kiếm chém có lửa cháy liên tục cần cực hàn chi khí mới có thể dập tắt. Muốn sử dụng phải nhỏ máu nhận chủ"

" Thần Cấp Tẩy Tủy Đan: Khả năng gia tăng phạm vi thần thức. Tẩy đi tạp chất trong xương cốt giúp đề thăng tu luyện hiệu quả hơn những Tẩy Tủy Đan khác gấp 100 lần. Trợ giúp đánh tốt căn cơ một lần nữa ở những cảnh giới trước. Đặc biệt tăng khả năng hồi phục vết thương của thân thể."

Thấy trong không gian giới chỉ nhiều hơn 2 đồ vật, hắn nhịn không được kích động. Hai đồ vật này cái nào cũng nghịch thiên a. Phải biết rằng 1 viên Thần Cấp Tẩy Tủy Đan hiệu quả tu luyện bằng 100 lần sử dụng Tẩy Tủy Đan bình thường, hơn nữa lại còn có hiệu quả đề cao thần thức mà Tẩy Tủy Đàn khác không có nha. Bởi vì thần thức càng rộng thì càng hỗ trợ cảm ngộ pháp tắc để tu luyện. Vì đó có thể thấy viên thuốc này nghịch thiên cỡ nào.

Nhìn nhìn thanh bảo kiểm bên cạnh, hắn nuốt nước bọt. Nhìn nó tỏa ra sát khí kinh người thôi mà hắn cũng nổi cả da gà. Xem ra cái này là một thanh kiếm trải qua giết hàng triệu sinh linh, có vẻ là hung khí. Bất quá nhỏ máu nhận chủ xong Mạc Vân lại cảm thấy thân thiết với Thánh Kiếm Huyết Hỏa, cảm giác tâm thần tương lien giống như nó là một bộ phận cơ thể của mình.

" Vũ khí có tốt hay không thì phải xem người sử dụng nha".
Mạc Vân thầm nghĩ, sau đó hắn vuốt ve Thánh Kiếm Huyết Hỏa rồi nói: " Sau này ngươi theo ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi."

" Phùng Phùng"
Thánh Kiếm Huyết Hỏa tựa như có linh tính, bốc lên từng ngọn hỏa diễm. Nhưng khi chạm phải Mạc Vân lại không gây tổn thương cho hắn, Mạc Vân biết thanh kiếm này đang vui mừng liền mỉm cười.
…………….
2 ngày sau.

" Ta đợi ngày này đã lâu rồi ha-ha-ha."

Giờ phút này nhìn Lưu Mạc Vân khí chất phát sinh đại biến, sau khi nhờ sự biến thái của Hồng Mông Thần Thể hắn chỉ mất hơn 1 ngày để luyện hóa Thần Cấp Tẩy Tủy Đan, nếu cho một người binh thường luyện hóa phải mất 10 năm, một thiên tài đỉnh tiêm phải là 1 năm. Cho nên đủ thấy được thần thể hắn biến thái cỡ nào.
Gặp Hồng Mông nói chuyện phiếm một lúc xong chào tạm biệt, Mạc Vân liền gọi Bát Mễ Hồng hắn đã chuẩn bị xong. Sau đó hắn liền nghe thấy âm thanh vang lên trong đầu hắn. sau đó một vết rách hư không xuất hiện trước mặt hắn.

Nhìn đường vết rách hư không. Lưu Mạc Vân hít thở thật sâu một hơi vì lần này đi không biết bao giờ hắn mới có thể gặp lại nơi này. Bước chân phải đầu tiên vào vết rách không gian, sau đó từ từ cả người dần biến mất trong đó. Dần dần vết rách không gian khép lại biến mất giữa đất trời tựa như chưa có gì xảy ra.

" Ngươi phải tự trưởng thành, Mạc Vân. Ta sẽ không giúp ngươi, đây là hành trình của riếng ngươi, bảo trọng..."
Hồng Mông nhìn vết rách không gian khép lại xong lẩm bẩm tự nói. Sau đó thân ảnh nàng từ từ biến mất, cảnh vật xung quanh cũng biến mất theo nàng, xung quanh chỉ còn lại vô tận hắc ám.

……………….

" Không biết nơi đầu tiên ta đi là nơi nào đây...."
Đang xuyên qua trong vết rách hư không sau đó, Lưu Mạc Vân nhìn thấy cuối đường có ánh sáng, hắn lẩm bẩm nói.

Đúng lúc này, một cỗ uy áp làm hắn giật mình, không gian xung quanh nhiễu loạn. Lưu Mạc Vân lập tức gọi Bát Mễ Hồng chuyện gì xảy ra. Nhờ Bát Mễ Hồng hắn liền nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, quay đầu liền nhìn thấy một con chim không lồ to lớn bằng mấy tinh cầu, toàn thân đỏ rực, có 3 chân, mỗi chân đều có móng vuốt sắc bén màu đỏ rực tựa như nham thạch, nó bay nhanh đến nổi Lưu Mạc Vân chỉ thấy được tàn ảnh sau đó thấy được mấy tinh cầu nó đi qua bỗng nhiên nổ tung thành vô số vẫn thạch.

Đúng lúc này, Mạc Vân liền nhìn thấy một thứ gì đó đuổi theo con chim khổng lồ. Tựa hồ gặp phải thứ gì đáng sợ, con chim liền tăng tốc nhưng nó vẫn bị bám theo sau. Con chim khổng lồ liền hót một tiếng vang vọng khắp nơi, tựa như bị tiếng hót làm thương tổn sinh vật theo sau liền chậm lại một chút.

Chớp thời cơ, con chim khổng lồ giống như xé rách không gian một dạng sau đó toàn thân biến mất trong đó. Thấy con chim khổng lồ biến mất, sinh vật theo sau lúc này tỉnh lại gầm một tiếng, những tinh cầu xung quanh gần nó liền nổ tung. Sau đó nó cũng xé rách không gian rồi biến mất.

" Đxxcm, quái vật gì vậy chứ….phụt!!!!"
Lúc này Lưu Mạc Vân vừa nói xong liền cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, sau đó hắn liền phun một bụm máu. Duy trì tỉnh táo, hắn đi chậm lại trong đường hầm không gian để chữa thương. Vừa nãy sinh vật kia gầm một tiếng, hắn cho dù có ở trong hư không (không gian độc lập) cũng bị ảnh hưởng. Nhờ có sự biến thái của thân thể hắn, nếu không giờ phụt này hắn không chết cũng phải mất nửa cái mạng.

"Cũng may mà ở trong hư không, nếu mình ở bên ngoài thì….."
Nghĩ đến đây, hắn cái trán nhỏ mồ hôi lạnh thầm nghĩ.

" Vân tiên sinh, con chim khổng lồ kia gọi là Tam Túc Kim Ô còn thứ đuổi theo nó chính là Thánh Thú Lôi Xà. Hai sinh vật đó mỗi con toàn thân đều là bảo vật, khi nào ngài có đủ thực lực, bắt chúng luyện hóa ngài sẽ tăng mạnh tu vi, đánh chắc căn cơ, cường hóa gân cốt. Không những vậy ngài còn có thể được thiên phú của chúng.!"
Lúc này Lưu Mạc Vân liền nghe được âm thanh của Bát Mễ Hồng.

" Chuyện này khi nào có thực lực hãng nói, bây giờ ta còn quá yếu. Chỉ cần một trong hai con đó thở mạnh một hơi ta cũng đủ chết rồi."
Nghe Bát Mễ Hồng hắn im lặng gật đâu, trầm ngâm một lúc hắn nói. Vừa nói hắn vừa đi tiếp về phía trước nơi phát ra ánh sáng.

" Mạc Vân tiên sinh, cho lúc nãy tăng cường không gian bảo vệ ngài khỏi Thánh Thú Lôi Xà. Tôi đã cạn kiệt năng lượng, tiếp theo ngài phải tự dựa vào mình mình rồi. Tôi cần phải nghỉ ngơi một thời gian dài, xin thứ lỗi sự đường đột của tôi."
Lúc hắn gần tiếp cần nơi phát ra ánh sáng, đột nhiên Bát Mễ Hồng thanh âm vang lên trong đâu hắn. Tiếp theo hắn cảm thấy có gì đó không ổn, ngoảnh đầu liền thấy không gian kịch liệt chấn động, giống như tan vỡ giống nhau. Sau đó hắn lại thấy như vết nứt không gian dần dần xuất hiện với tốc độ chóng mặt. Thấy vậy hắn sợ xanh mặt, lấy hết sức lực tiến về nơi phát sáng trước mặt.

Lưu Mạc Vân tiến vào nguồn sáng sau đó biến mất trong không gian. Ngay tại hắn biến mất, không gian ngay lập tức tan vỡ thành những mảnh nhỏ rồi dần dần như băng tan trên biển biến mất giữa vũ trụ vô tận.

" Veooooo!"
Không gian tan vỡ không được bao lâu sau liền xuất hiện một con quái vật giống như một tòa đại sơn, con quái vật này khắp người đều có mắt. Mỗi con mắt đều có một đồ án giống nhau tựa như một trận đồ. Nhìn xung quanh một lúc sau đó nó liền lắc đầu.

" Kì quái, ta cảm nhận được khí tức nhân loại. Chẳng lẽ ta cảm ứng sai…"
Nói xong nó liền thuấn di biến mất, chỉ để lại chung quanh vô tận tinh không.

…………………………..
Hết chương 3