Chương 7: Resident Evil1 (tiếp)

Trọng Sinh Vào Vô Hạn Khủng Bố

Chương 7: Resident Evil1 (tiếp)

"Mình không thể chết ở đây được, Hồ Du cố lấy hết sức bình sinh dồn lực vào đôi chân chạy theo đội ngũ. Có thể nói, lúc này hắn như chạy bán sống bán chết." Hồ Du chỉ biết là vẫn luôn cắm đầu vào chạy xuống, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm dưới chân bậc thang, sợ dẫm trượt té ngã liền thật sự ra đi mãi mãi.

Cứ như vậy vẫn luôn chạy xuống dưới, đột nhiên Hồ Du không cảm giác được thân thể của mình, chậm rãi trong mắt một mảnh mê mang.

"Tinh thần, thể lực tới hạn giá trị đột phá, khen thưởng điểm số một ngàn một trăm điểm, tinh thần lực đề cao hai mươi điểm, thần kinh phản ứng tốc độ đề cao ba mươi điểm, tế bào sức sống đề cao hai mươi điểm, cơ bắp tổ chức cường độ đề cao ba mươi điểm."

Nghe được thanh âm này, Hồ Du chậm rãi phục hồi tinh thần lại, bất quá ngay sau đó chính là cảm giác cả người đau nhức đến buốt xương, vô lực. Hắn biết không ngờ cơ thể này lại mở ra gien khóa nhanh như vậy. Quả thật trong lúc nguy cấp sắp chết, năng lực tiềm tàng trong cơ thể con người mới bộc phát.

Đám lính đánh thuê và các nhân vật đều không nghe thấy tiếng nổ, thậm chí còn không biết đến việc thiếu mất hai người. Khi chạy đến cuối cầu thang, một lính đánh thuê nói:
- "Sếp, Red Queen đã chú ý đến chúng ta rồi."
Alice kỳ quái hỏi:
- "Red Queen là ai?"
Anderson liếc nhìn nàng rồi nói:
- "Là hệ thống tiến tiến nhất toàn quốc, khống chế Hive, là máy tính trung ương của nơi này."

Đám lính đánh thuê đi xuống cầu thang, Trương Kiệt quay nhìn đám Trịnh Xá nỗ lực chạy tới cùng Hồ Du trạng thái có vẻ như sắp ngất đến nơi mặt mày tím tái thở không ra hơi, phì cười nói:
- "Cố gằng lên, còn sống là đang tạ ơn ông trời rồi, nói thật thì các người rất chi là may mắn, bộ phim này rất ít nguy hiểm, đúng ra là một trong rất ít những bộ phim có thể dùng súng đạn giải quyết vấn đề, cố mà kiên trì, chỉ cần sống sót qua bộ phim này các người sẽ có 1000 điểm để tự cải thiện thể chất."

"Cải thiện cái gì chứ với khối thân thể nữ nhân này mình đã kiệt sức rồi" Hồ Du đau đớn nghĩ. Cùng với việc đi sâu vào bên trong, nhiều phòng thí nghiệm hiên ra hai bên hành lang, nhưng chúng đều ngập đầy nước, bên trong còn lềnh bềnh xác chết của những nhân viên nghiên cứu, trắng bệch một cách kinh khủng. Trinh Xá biết rằng họ đều đã nhiễm Virus, chỉ cần máy tính bị tắt sẽ lập tức sống lại, tìm người mà mần thịt.

- "Hỏng rồi" - Một lính đánh thuê dừng lại - "Muốn đến phòng điều khiển phải đi ngang qua những phòng thí nghiệm này, nhưng chúng đều ngập đầy nước, tôi không nghĩ rằng chúng ta đi qua được."

Matt gật đầu, quay lại nói:
- "Ryan, J-D, xem xem có cách nào thoát nước không?"
Nữ lính đánh thuê tóc dài hóa ra lại có một cái tên nam giới: Ryan, cùng J-D mang súng đi sâu vào trong. Matt nhìn vào những phòng thí nghiệm đầy nước, nói:
"Frank, Trương Kiệt, tìm xem còn đường khác để đến chỗ Red Queen không?"
Frank nhấc súng đi theo Ryan, Trương Kiệt hướng đám Trịnh Xá phẩy phẩy tay, có vẻ rất khinh thường cũng đi theo. Bốn người đi đã xa, Sion bỗng hỏi:
- "Có chuyện gì xảy ra ở đây thế này, tại sao những phòng thí nghiệm này đền có vẻ..."
- "Bị xả ngập nước từ bên trong"- Matt nhìn mọi người rồi trả lời "Khoảng 5 tiếng trước, Red Queen bất ngờ cắt đứt liên lạc, khóa hết các cửa ra vào, hủy thang máy và dùng hệ thống phòng ngự phun khí độc, xả ngập nưốc giết chết tất cả những người ở đây."
Matt ngừng lại một lúc rồi tiếp tục:
- "Khi công ty phát hiện ra tình huống ở đây, họ phái tiểu đội của chúng tôi đến đấy tắt hệ thống máy tính, đó là nhiệm vụ của chúng tôi."
Các nhân vật phim đều kinh ngạc, Alice nghiến răng nói:
- "Sao nó lại làm thế, nó không phải là hệ thống trí tuệ nhân tạo sao?"
Matt lắc đầu đáp:
- "Tôi cũng không biết, có thể là do tác động từ bên ngoài, virus máy tính hoặc phá hoại tất cả đều...."

Matt còn đang nói thì bức tường thủy tinh sau lưng Mad có một tử thi trắng bệch trôi tới, anh chàng giật mình kêu lên, nhảy sang một bên. Mọi người đều bị giật mình, nhìn về hướng đó. Mấy người của Matt tuy có vẻ mất tự nhiên nhưng ngay sau đó bình tĩnh lại, chỉ có Trịnh Xá mấy người sợ đến nỗi chân tay lạnh ngắt. Ngồi xem phim thì không sao, nhưng khi ở cự ly gần nhìn mọi chuyện thì cảm giác khủng khiếp khó lòng diễn tả hết được. Hồ Du vẫn còn đau đớn do di chứng của việc vừa mở gien khoá nên khuôn mặt của nàng méo xệch. Mọi người xung quanh cứ tưởng nàng bị doạ hoảng sợ đến mức biến dạng mặt mũi như vậy.

Đang lúc Trịnh Xá thất thần nhìn xác chết, chợt có một bàn tay vỗ lên vai hắn, lúc này hành động nào cũng có khả năng dọa chết người, Trịnh Xá kinh hãi nhảy ra xa cả mấy mét, quay lại mới nhận ra cô gái đeo kinh đang nhìn hắn cười.

- Ê, tôi nghĩ là chúng ta nên tự giới thiệu chứ nhỉ, sắp sửa cùng vào sống ra chết rồi - Cô gái đeo kính cười cười nói.
Ba người đàn ông nhất tề hết ý kiến, cô gái đeo kính tự giới thiệu:
- "Tôi tên là Chiêm Lam, chiêm của Chiêm Thiên Hữu, Lam của San phong vi lam (màu xanh của núi), hi hi, nghe như tên con trai ấy nhỉ, tôi là nhà văn, đang buồn phiền vì không có linh cảm và dục vọng sáng tác thì đến cái thế giới tràn ngập linh cảm này.. có vẻ như báo ứng hay sao ấy."
Trịnh Xá cười thân thiện:
- "Tôi là Trịnh Xá, Trịnh của Trịnh Thành Công, xá của Na Xá (Việt Nam mình xem phim Tây Du Ký hay gọi là Na Tra), trước đây là Chánh văn phòng của công ty, trước khi đến đây luôn oán trách cuộc sống quá bình đạm, tạo cảm giác như thôi rữa dần đi, muốn tìm thứ kích, nhưng có vẻ ở đây thứ kích thích hơi bị quá đáng."

Chiêm Lam cười hi hi bắt tay Trịnh Xá nói:
- "Tri âm, tôi cũng nghĩ thế đó nha."
Người đàn ông trung niên hiền lành nói:
- "Mưu Cương, Mưu của mưu, Cương của cương, thôi, không so sánh với mấy người có văn hóa, tôi là lái xe đường dài, đang buồn chán vợ dữ con hư, cùng bạn bè lên mạng chơi game thì đến đây."

Cuối cùng, anh chàng nhỏ tuổi nhất nhóm lên tiếng:
- Lý Tiêu Nghị, học sinh lớp 12 (theo hệ thống Trung Quốc là Cao trung năm thứ ba, mình gọi tắt cao tam), lúc trước oán trách nhiều điều, nhưng đến đây có vẻ không tồi chút nào, như Trương Kiệt nói thì chỉ cần không chết sẽ trở thành siêu nhân, khi trở về vẫn giữ được sức mạnh, ở trường học em hay bị bắt nạt, nếu về được em sẽ giết hết mấy thằng khốn nạn đó.

Trên mặt Lý Tiêu Nghị hiện ra nét nanh ác, ba người còn lại nhìn nhau, họ hiểu rằng người thanh niên nhất định bị bắt nạt rất dữ ở trường, khiến cho cậu ta thất vọng tột đỉnh với xã hội, điểm chung của tất cả bọn họ. Trái ngược với Hồ Du thì lại có cuộc sống học đường khá thoải mái và nhẹ nhàng.