Chương 6: Resident Evil1 (tiếp)

Trọng Sinh Vào Vô Hạn Khủng Bố

Chương 6: Resident Evil1 (tiếp)

Trịnh Xá chần chừ một lúc rồi chìa tay ra:
- "Trịnh Xá..ừm.. có lẽ là bảo vệ ở đây."
Mad do không có trong danh sách nhân viên nên ngay từ đầu bị lính đanh thuê còng tay, cười khổ nói:
- "Bị còng nên không bắt tay bạn được, còn tên thì.. hình như cũng quên mất rồi."
Trịnh Xá thân thiện cười với Mad, hắn rất có cảm tình với người thanh niên này, anh chàng là kẻ vô tội nhất trong bộ phim, cho đến cuối cùng vẫn bảo vệ Alice, sang phần hai còn chiến đấu giúp Alice và các bạn.

Một bên, Matt Anderson và lính đánh thuê mở cửa thang máy nhưng bên trong tối mò, một lính đánh thuê bẻ đèn huỳnh quang ném xuống, một lúc sau mới thấy thang máy đã bị đứt cáp bên dưới, người bên trong chắc chắn toi mạng hết rồi. Người lính đánh thuê nói với Matt:
- "Sếp, xem ra chúng ta phải đi cầu thang bộ thôi."
Mặt của Matt của vẻ tái đi, quay lại nói:
- "Đi cầu thang bộ, trong mười phút đến tầng đáy, mọi người đều phải đi theo!"

Hồ Du xách theo valy cũng đi theo đoàn lính đánh thuê chạy xuống tầng cuối cùng. Lính đánh thuê thể chất tự nhiên không thành vấn đề, vai chính Alice chính là T virus tiến hóa thể, Sion và Mad cũng không tệ, Trương Kiệt đã sống sót qua 3 bộ phim, dù chỉ dùng một phần nhỏ điểm thưởng cường hóa tố chất cũng có thể lực tuyệt đối viễn siêu qua người thường.. Dư lại bảy người, Hồ Du trừ bỏ xách valy và trong tay thêm thanh chuỷ thủ trang bị thêm cái gì cũng không thay đổi, tuy hơi vướng víu nhưng vì sống còn hắn cũng cố cắn răng mà chạy. Vì cơ thể là Hạ Vy nên sức bền sẽ kém hơn nam nhân một tí. Bù lại trong trí nhớ Hồ Du biết cô nàng lớp trưởng rất ham mê thể thao, đặc biệt môn tennis do đó hắn hy vọng mình cũng không bị tụt lại quá xa.

Trịnh Xá tuy rằng là dân văn phòng, nhưng là hắn luôn luôn đều thích rèn luyện, mỗi cái cuối tuần ít nhất phải tốn cả ngày ở phòng tập thể thao vượt qua, ấn hắn lời nói, lúc này mới có thể đáp ứng những cái đó nữ nhân văn phòng, cho nên hắn thể lực so với người bình thường hơi cường một ít. Hồ Du nghĩ thầm nếu như được trở về cơ thể của ngày xưa thì Trịnh Xá không là cái gì so với hắn.

Cô gái đeo kính Chiêm Lam có vẻ nhu nhược, thể lực tất nhiên yếu ớt, lại là con gái nên càng không thể so sánh với đàn ông, có điều cô nàng khá thông minh, ngay từ đầu đã bám vào vạt áo của Trương Kiệt, do anh chàng thừa thụ một phần trọng lượng, Trương Kiệt chỉ liếc nhìn một cái rồi cứ thế mà chạy.
Gã béo bụng phệ trạc hai bảy, hai tám, thịt trên người rung lên theo từng bước chạy, càng ngày càng chậm.

Người đàn ông trung niên có vẻ là lao động chân tay, chạy tuy không nhanh nhưng luôn theo kịp mọi người, không tụt lại. Người phụ nữ trung niên còn chậm hơn cả gã béo, về sau chỉ lê từng bước. Cuối cùng là một thanh niên mười mấy tuổi, tướng mạo cực kỳ phổ thông, là loại ném vào đám đông lập tức mất tích mất tăm, tốc độ tương đương với trung niên, theo kịp đội ngũ.

Chẳng bao lâu người phụ nữ trung niên và gã béo mất dạng, Trịnh Xá bỗng nghe Trương Kiệt nói:
"hai người bị loại!"
Hắn ngạc nhiên hỏi:
- "Cái gì mà hai người bị loại?"

Trương Kiệt cười lạnh:
- "Bọn họ chứ ai, đừng coi lời của ta như gió qua tai, đây không phải điện ảnh, rời xa Matt 100 m, họ chết chắc rồi."
Oanh!
Trương Kiệt vừa dứt lời, phía trên vọng xuống hai tiếng nổ đanh, mọi người ngơ ngẩn nhìn lên, nhưng họ không thấy gì hết ngoài cầu thang lạnh lẽo.

Đám người Trịnh Xá kinh hoàng chạy theo đại đội, họ không biết phải làm sao, vừa từ xã hội văn minh, hòa bình tới, đột nhiên phải trải qua những kinh lịch như trong truyện giả tưởng.

Lúc bắt đầu, xác thực là họ đều cho rằng đây chỉ là một giấc mơ, Trịnh Xá còn có chút vui âm ỉ. Cuộc sống thực tế qua bình đạm, hắn muốn kích thích, tìm đủ loại kích thích, từ one night stand đến hút ma túy, đánh nhau để thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn đi làm, tan sở, ăn rồi ỉa. Hắn không muốn một thế giới như thế, hắn đi tìm một thể giới đầy hiểm nguy, kích động, giờ đây một thế giới như vậy đang mở ra trước mặt hắn. Vì thế lúc đầu hắn cảm thấy vui sướng, không những có thể trải qua vô số bộ phim kinh dị mà còn có thể dùng điểm thưởng tự cường hóa. Chỉ cần những bộ phim đầu tiên hắn đã xem, đã quen thuộc, hắn nhất định sẽ không chết, sau này, khi hắn đã mạnh lên, nhân vật trong phim không làm gì được hắn nữa, khi đó, hắn có thể tùy ý đi ở, tìm sự kích thích, thậm chí chơi chán sẽ quay về hiện thật. Đúng là một thiên đường.

Nhưng bây giờ, khi hai tiếng nổ vọng đến tai hắn, giống như nhát búa đập tan giấc mơ của hắn. Làm gì có thiên đường, nơi đây không phải là thiên đường mà là địa ngục, hắn bất quá chỉ là một con sâu bé tí trong tay các vị thần, mạng người chỉ đáng giá hai tiếng nổ. Không, hắn không muốn chết, không thể chết được...

Hồ Du cũng nghe được hai tiếng tiếng nổ mạnh. Liền biết hai gã đã bị loại trừ, như vậy tiếp theo không khéo là đến phiên mình. Hồ Du không khỏi tuyệt vọng nghĩ đến, không ngờ vừa mới đạt được trang bị khen thưởng chưa kịp lấy làm vui sướng, hiện tại chỉ có vô tận cùng tuyệt vọng, tuyệt vọng vì tiếp theo có thể sẽ đến lân mình nổ banh xác, bởi lẽ, lúc này chính mình là chạy ở cuối cùng đội ngũ. Bây giờ, hắn chỉ hận ông trời cho hắn xuyên vào cơ thể một nữ nhân. Bình thường với thể lực của Hồ Du hắn tin hắn còn khỏe hơn cả Trịnh Xá.