Chương 17: Trở Về Chủ Thần (cuối)

Trọng Sinh Vào Vô Hạn Khủng Bố

Chương 17: Trở Về Chủ Thần (cuối)

"Tốc độ truyền tải 10%...20%...50%...100%. Đã hoàn thiện dung nhập vào bản thể" Giọng nói của hệ thống Red Queen vang lên trong đầu Hồ Du. Một luồng tin tức mạnh mẽ xâm nhập vào trí óc của nàng.

"Để tránh não bộ của bản thể bị quá tải, hệ thống tự động đóng băng và chạy ngầm. Bắt đầu khởi động lại khi bản thể có trạng thái hoàn toàn ổn định" Red Queen vang lên lần nữa rồi tự động rút 3 dây truyền từ hai bên thái dương, sau gáy của Hồ Du ra.

....

Trịnh Xá và Chiêm Lam nhìn nhau cười khổ, lúc nãy khi Licker phá cửa, phản ứng của họ vô cùng tệ, không những toàn thân ướt đẫm mồ hôi, chân tay cũng run lẩy bẩy, nếu không có hành lang laser, Licker tiến vào thì đến bỏ chạy họ cũng không dám nữa.
"Tiếp tục chờ thôi, cái hành lang này không tồi, chúng ta có lẽ có thể..."

Trương Kiệt chưa dứt lời, đèn đóm xung quanh đều tắt phụt, bốn người ngẩn ra rồi nhất tề chạy đến bên cửa, quả nhiên đèn trên hành lang đã tắt hết, phòng máy chủ đã mất điện.
"Mẹ nó, tình tiết, sao cái đoạn này mình lại quên cơ chứ, mọi người không nhớ sao?"
Trương Kiệt giậm chân kêu ầm lên, đá vào cánh cửa sắt, Trịnh Xá cố gắng nhớ lại, bộ phim này hắn xem đã lâu, nhiều chi tiết đã quên, mãi mới nhớ ra, hắn và Chiêm Lam cùng kêu lên:

- "Frank tắt Red Queen!"

"Bình tĩnh lại đi! Bây giờ việc cần thiết phải làm nhất là đừng gây tiếng động thu hút bọn Licker kéo đến" Hồ Du lúc này đã đi ra cất tiếng. Mọi người cùng giật mình quay lại nhìn cô chăm chú. "Lạy chúa!" Chiêm Lam đưa tay lên ngực thở phập phù. Lý Tiêu Nghị ré lên: "Cô xuýt nữa thì làm tôi sợ chết khiếp. Làm ơn đừng đi ra đột ngột ngay lúc mất điện tối om thế này chứ!"

"Chú em vãi ra quần rồi hả? Ta thấy có mùi khai khai thoáng qua" Trương Kiệt vung vẩy khẩu súng trong tay.

"Làm gì có. Anh... tôi có tè ra quần bao giờ đâu" anh chàng Lý Tiêu Nghị lắp bắp chống chế. Nếu căn phòng không bị mất điện, chắc mọi người đều nhìn thấy mặt cậu ta đỏ như gấc chín kèm đũng quần ướt một mảng.

Lúc này, ai cũng chăm chú ngắm nghía về phía Hồ Du đứng. Cố gắng phát hiện cô có gì thay đổi khi bị Red Queen xâm nhập vào não bộ hay không.

"Hồ Du! cô vẫn là chính mình đó hả? Red Queen có làm gì ảnh hưởng đến cô không?" Trịnh Xá hỏi một cách lo lắng. Chiêm Lam liếc anh chàng nghĩ thầm: "Làm gì mà quan tâm cô ả quá mức đến như vậy? Không lẽ Trịnh Xá thích con bé nữ sinh này?"

Trịnh Xá không để ý cô nàng Chiêm Lam đang ghen tuông sặc sụa lườm mình mà đi đến bên Hồ Du ân cần hỏi han. Trương Kiệt híp đôi mắt lại nhìn cô chăm chú. Hồ Du có thể cảm nhận thấy một năng lượng kì lạ bao trùm toàn thân của cô. Nó như một chiếc máy quét rà đi rà lại quanh cơ thể nàng. Cảm giác bất an đó chỉ nhoáng lên chưa được nửa phút thì chợt biến mất.

"Chắc hẳn là Trương Kiệt đã dùng niệm lực kiểm tra mình" Hồ Du nhìn sâu về phía hắn. Đôi mắt híp của hắn vẫn quan sát cô không di chuyển. Dường như trong đôi mắt ấy Hồ Du cảm nhận được uy áp và một cỗ bất an cùng do dự hiện lên một cách mâu thuẫn. Với tư cách là một đội trưởng kiêm vai trò người dẫn đường, Trương Kiệt hơn ai hết hiểu được cô nữ sinh này đã đạt đươc một thỏa thuận nào đó với Red Queen.

Hắn không chắc sự cố mất điện vừa rồi là do tay siêu máy tính Frank hay là do chính cô gái này là nguyên nhân. Dù là ai thì hắn cũng thầm cảm ơn. Đây là cách tốt nhất gián tiếp đẩy nguy hiểm mạng sống của các thành viên lên tầm cao mới.

Mất đi sự hỗ trợ của hệ thống kèm theo tia laser bảo vệ. Lũ Licker bây giờ có thể ngửi mùi con người mà tìm đến. "Thật là một cái bẫy hoàn hảo. Căn phòng này sẽ là lồng chim chôn vùi tất cả mọi thứ" Trương Kiệt cười thầm.

"Tôi không sao. Red Queen chỉ truyền dữ liệu sơ đồ toàn bộ khu nghiên cứu này vào đầu tôi. Nó muốn tôi mang dữ liệu ra ngoài trước khi nó tự đóng để phá hủy căn cứ này" Hồ Du bịa một lý do nói. Trịnh Xá vui mừng bắt lấy tay cô: "không sao là tốt rồi. Lúc cô đi theo Red Queen tôi và mọi người ai cũng lo lắng!"

Chiêm Lam bĩu môi nghĩ trong đầu: "Chỉ có anh là lo lắng chứ ở đây không ai nghĩ đến cô ta. Ốc còn không mang nổi mình ốc lại cứ cố"

Trịnh Xá nhớ lại lúc này, hai nhân vật chính bị nhốt trong phòng thí nghiệm, một bên có Licker tấn công, để cứu họ, Frank đã tắt máy tính để cắt điện mở khóa, vì thế năm người bỗng nhiên không còn gì bảo vệ ngoài cánh cửa chính, hành lang Laser đã bị vô hiệu hóa.

Từ từ, năm người đều bình tính lại, họ biết rằng tiếng động nào cũng có thể dẫn đến Licker, ngoài tiếng thở và tim đập, không còn nghe thấy gì nữa, tuy thế, tiếng thở và tim đập của mọi ngưỡi nghe rất rõ ràng trong không gian yên lặng đáng sợ.

Không biết bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng hổn hển, tiêng kim loại va chạm, không cần nói cũng biết bên ngoài có một con Licker đang đến. Hắn nhớ rằng điện mất không bao lâu thì Alice cùng mọi người lên đến mặt đất, mà đồng hồ đếm ngược sẽ kết thúc vào cùng lúc đó. Trịnh Xá khẽ hỏi Chiêm Lam:
"Còn bao lâu, đồng hồ còn bao lâu?"

"Không biết nữa, đại khái khoảng mấy phút thì phải" - Chiêm Lam đáp khẽ
"Mấy phút là còn bao lâu?" Trịnh Xá không dám nói nữa vì tiếng hổn hển đã đến trước cánh cửa lớn, tiếng hổn hển liên tục truyền đến tai mọi người, sau đó là tiếng kim loại ken két, chắc là con Licker đang cào vào cửa sắt.

"Còn bao lâu, thật ra còn bao lâu, nhanh lên nào!"
Trịnh Xá xiết chặt khẩu súng còn vài viên đạn, dù hắn biết khẩu súng chẳng làm gì được Licker nhưng dù sao nó cũng là một điểm tựa tâm lý.

Hồ Dư cảm giác hai đầu gối của mình đang nhũn ra như con chi chi. Nỗi sợ bao trùm lên toàn bộ thân thể. Đứng trước nguy hiểm cận kề nàng cảm thấy bất lực và tuyệt vọng vô cùng.

Phanh một tiếng dữ dội, cánh cửa sắt hiện ra một vết cào lồi lên, mọi người tim như nhảy ra ngoài, tất cả chạy đến bực tường đối diện, nín thở nhìn cánh cửa. Phanh phanh liên tục, vết lồi càng ngày càng nhiều, cuối cùng móng vuốt sắc nhọn xé toạc cánh cửa như xé tờ giấy, khuôn mặt kinh tởm của Licker xuất hiện trước mặt mọi người.

"Aaaaa!"
Trương Kiệt và Trịnh Xá cùng rống lên, hai người xả súng điên cuồng bắn vào Licker, nhưng do khẩn trương và sợ hãi mất lết lý trí nên không một viên nào trúng đích. Trịnh Xá thì không nói nhưng nhìn Trương Kiệt bắn liên tục mà toàn ngắm sang bên cạnh. Đầu óc của Hồ Du bỗng thanh tỉnh trở lại. Nàng biết hắn cố tình làm vậy để kéo tất cả phải bỏ mạng. Con Licker vứt bỏ cảnh cửa, rống lên và nhảy về phía bốn người.

Hồ Du vung tay rất nhanh nàng bắn cả băng vào cái mồm to như chậu máu lởm chởm đầy răng của nó. Sau đó, Hồ Du liền phát hiện cảnh vật trong mắt mình bỗng nhiên méo mó biến đổi.

Nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra, Hồ Du lặp lại động tác này mấy lần rồi ngơ ngác nhìn hoàn cảnh xung quanh. Cô đang nằm trên một cái quảng trường vô cùng lớn, xung quanh thông thoáng, chính giữa quảng trường là một quả cầu sáng rực, to lớn, cung ấp ánh sáng cho cả quảng trường như một mặt trời. Bốn xung quanh quảng trường là bóng tối, loại bóng tối u ám, không một tia ánh sáng, chỉ cần nhìn một lúc cũng khiến Hồ Du hoa mắt.