Chương 19: Cường Hoá (tiếp)

Trọng Sinh Vào Vô Hạn Khủng Bố

Chương 19: Cường Hoá (tiếp)

Khi Trịnh Xá mở mắt ra, trước mặt hắn là một người con gái đang cười hi hi nhìn hắn, mái tóc dài tha thướt, làn da trắng mịn màng, đôi mắt mênh mang, đôi môi đỏ thắm, rõ ràng là hình ảnh mãi không chết trong lòng hắn, La Lệ.

Từ bé lớn lên bên nhau, có nhau tự nhiên như một làn gió, tự nhiên như hơi thở, như việc ăn cơm, uống nước, đến mức hầu như không chú ý đến, nhưng hai người đều hiểu sự quan trọng đối với nhau. Sự cô đơn của những đứa trẻ thành thị, lạc lõng trong khu rừng bê tông cốt thép, bị khóa chặt sau những cánh cửa sắt, ở mấy năm có khi cũng không biết mặt hàng xóm, vì thế mà những đứa trẻ thành thị rất cô đơn.

Trịnh Xá từ bé đã cảm giác rất may mắn, bố mẹ hắn là loại người rất hào sảng, thích nói chuyện lớn tiếng, thích đem món ăn ngon của nhà sang mời hàng xóm, cũng đúng lúc nhà hàng xóm cũng lại có tính cách y như vậy, loại người như thế tại đô thị vô cùng ít gặp. May mắn hơn nữa, nhà hàng xóm có một cô bé ít hơn hắn 1 tuổi.

Nàng giống như được ân sủng của các vị thần, hoàn mỹ như một tạo phẩm thủy tinh mong manh, không tỳ vết, nàng thông minh ngoan ngoãn, hiền lành nhưng kiên cường. So với ngoại hình nhu mì, thực chất nàng lại khác hẳn, thích cười đùa lớn tiếng, không bao giờ ngần ngại trước khó khăn, thích ôm lấy cổ hắn mà thổi vào tai hắn.

Hắn đã nghĩ, chỉ cần có nàng ở bên, lòng hắn sẽ không bao giờ khô lạnh.
Nhưng sinh mạng con người thật yếu ớt, năm nàng 15 tuổi, nằm đó trên giường bệnh trắng toát, mái tóc dài đã rụng hết vì hóa trị, khuôn mặt trắng bệch mất đi sắc hồng thường ngày, chỉ còn tiếng cười lanh lảnh, nhưng hắn biết tiếng cười ấy chỉ là để an ủi người thân,... và hắn.
Sinh mệnh con người là cái gì, sao giây phút trước còn nói còn cười, chớp mắt đã thành tro cốt trong bình sứ? Hắn không muốn thế, hắn chỉ muốn thấy nụ cười ngọt ngào của nàng, muốn nàng đùa nghịch trên ngực hắn, thổi hơi vào tai hắn...

Giữa biển người chìm chìm nổi nổi, những trận đánh nhau trong trường học, trường đại học lẫn lộn xác thịt với tuổi thanh xuân trong truyền thuyết, tốt nghiệp rồi đi làm, không ngừng chứng minh sự tồn tại của mình bằng cách thối rữa dần, biết bao người đàn bà, lên giường rồi chia tay, những quán ba, những con say, thuốc lắc, ma túy và gần nhất là bạch phiến....
- "Hóa ra, chỉ cần có em ở bên là anh sẽ không còn đọa lac..."
Khi hắn tỉnh dậy, đồng hồ trên tường chỉ 11h, hắn vừa định với tay lấy bao thuốc lá thì chạm phải một thứ vô cùng mềm mại..

- "Ách! Đừng làm phiền em, để em ngủ thêm đi nào..."
Một giọng nói động hồn vang lên từ trong chăn, Trịnh Xá ngẩn người, hắn vô ý nắn nắn cái thứ tròn tròn mềm mại trong tay, một cái gì đó nho nhỏ từ từ cứng lên, âm thanh từ trong chăn chuyển thành tiếng rên ngọt ngào..
Sự lựa chọn trên màn hình máy tính, luân hồi trong phim kinh dị, Resident Evil, chết chóc, La Lệ...

Ký ức trong đầu hắn xoay mòng mòng, hắn đột nhiên mở chăn ra, quả nhiên ở đó có một người con gái vô cùng mỹ lệ đang cuộn tròn trong lòng hắn, làn da còn trắng hơn cả tấm drap trắng như tuyết, trên khuôn mặt xinh xắn còn đọng lại vết nước mắt. Trịnh Xá nhìn xuống dưới và thấy giữa hai đùi nàng và trên giường vẫn còn lốm đốm vết máu.

Không biết bao lâu, Hồ Du mở mắt tỉnh dậy. Hắn nhìn xuống đồng hồ trên tay nhấp nháy con số 2h. Đoán chừng lúc này thời gian còn sớm, liền ngồi dậy bước qua phòng tắm. Trong quá trình tắm táp, Hồ Du một lần nữa đối diện với thân thể mới của mình nhận thức kỹ một chút. Hình hài này sở hữu cơ thể đầy đặn, hông và ngực khá lớn, da trắng như trứng gà bóc, có mái tóc đen, dài mượt mà được búi gọn sau gáy lộ ra chiếc trán cao thông minh, thân thể hơi chút điểm xuyết vài vết sướt rướm máu chắc có trong quá trình chạy và chiến đấu trong bộ phim vừa rồi.

Vì đêm qua hắn quá mệt mỏi nên lăn ra ngủ như chết không biết trời đất gì. Hiện tại, trên gương mặt lấm lem vất bẩn. làn da khắp nơi cũng vằn vện đen sì. Nhìn hình ảnh trong gương Hồ Du không thể tin vào mắt mình. Với cơ thể như vậy thế mà hắn vẫn ngủ được ngon lành. Kì cọ trong dòng suối nước nóng tự nhiên được thiết kế khéo léo chảy vào bồn tắm của biệt thự. Hồ Du cảm giác thật sảng khoái dễ chịu, mọi mệt mỏi trên người nhanh chóng bị cuốn trôi theo dòng nước nóng thiên nhiên trong vắt.

Chuẩn bị chu đáo sửa sang lại một chút thân thể của mình, bởi vì quá mệt mỏi nguyên nhân, hắn trên người quần áo còn không có đổi mới. Bộ đồ cũ được Hồ Du tống vào máy giặt là. giờ lôi ra mặc lại trên người vẫn bộ đồng phục của nữ nhân viên nghiên cứu tập đoàn Umbrella đã có nhiều vết rách.

Trong Chủ Thần không gian không có phân biệt ban ngày và đêm tối, nhưng vẫn yêu cầu tính giờ, Chủ Thần không gian mười ngày, Hồ Du đem chính mình trở về thời gian trở thành 0h cũng chính là 12h đêm. Hắn cho rằng phương thức tính giờ như vậy là khá ổn, cho nên cũng để đồng hồ mặc định như vậy.

Hiện tại, lúc này thời gian là hơn 3h sáng một chút, bọn họ mới vừa trở lại Chủ Thần không gian được hơn ba giờ, căn cứ hắn vừa rồi hồi ức đến nội dung cốt truyện, Hồ Du biết tầm vào giữa trưa hơn mười một giờ thời điểm Trịnh Xá mới có thể rời giường, tuy rằng những người khác khi nào ra tới thì hắn cũng không nắm rõ, nhưng theo suy đoán của Hồ Du bọn họ vài người chắc chỉ cô nàng Chiêm Lam là có vẻ sẽ dậy sớm hơn mà thôi.

Sau khi chỉnh tề quần áo. Hồ Du tưởng tượng ra một bữa điểm tâm buổi sáng. Hắn nghĩ ngay đến món "Bruschetta" đó là một món ăn yêu thích, phổ biến của người Ý. Ban đầu đây là món khai vị, tuy nhiên theo thời gian nó ngày càng trở nên quen thuộc với hầu hết mọi người. Món ăn này gồm có những lát bánh mì nướng, được xát tỏi, dầu ô-liu, muối, tiêu lên bề mặt sau đó thêm rau, tiêu đỏ, thịt, đậu, cà chua tươi, phô mai... Mặc dù khá đơn giản nhưng món ăn sáng này được đánh giá cao vì nó cung cấp nhiều năng lượng phù hợp để ăn sáng, cho việc bắt đầu ngày mới. Chính lẽ đó nên Hồ Du tuyển ngay món "Bruschetta" làm bữa sáng đầu tiên trong cuộc sống tại thế giới Chủ Thần.

Lúc này, tại căn phòng của Trịnh Xá đang có diễn biến thú vị xảy ra. La Lệ kéo kéo cái chăn đáng ra đang đắp trên người, không thấy nên lại dịch về phía Trịnh Xá, đôi mắt vẫn nhắm nghiền mê hồ, thậm chí tóm lấy cây đoản côn cứng ngắc của hắn vẫn không hay biết.

Trịnh Xá chỉ nhớ lúc đang chế tạo người thông qua chủ thần, hắn không ngừng nhớ đến La Lệ, nhớ lại rất nhiều kỷ niệm, cuối cùng tạo ra một La Lệ hoàn chỉnh, khi nàng hiện ra, hắn đã không kìm nén được cảm tình hơn 10 năm áp ức, bế bổng nàng, chọn đại một căn phòng, lao vào phong cuồng cho đến khi nàng kêu khóc van xin mới dừng lại.

Lúc này, đôi bàn tay nhỏ của nàng vẫn giữ chặt cây côn của hắn khiến khắn không dám cựa quậy, nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vô cùng lại vừa rất xa lạ của nàng, trong lòng hắn có ngàn vạn điều muốn nói, khuôn mặt hắn giàn giụa những giòng lệ nóng bỏng.
Người con gái có lẽ cảm thấy lạnh, nàng quơ tay tìm chăn không thấy, he hé mắt nhìn và thấy Trịnh Xá đang nhìn nàng chăm chú. Cô bé lập tức cực kỳ xấu hổ, bật dậy giật lấy chăn trong tay Trịnh Xá, quấn chặt mấy vòng quanh người, lúc này mới bật khóc vì cơn đau ở hạ thể truyền đến.
Cô bé vừa khóc vừa mắng:
- "Trịnh Xá xấu, Trịnh Xá hư, hôm qua làm người ta đau thế, sáng sớm lại trêu người ta, mà tháng này người ta còn làm cơm sáng cho ăn, đã nói rõ là đến khi nào anh 18 tuổi tặng nhẫn cho người ta, hai mươi hai tuổi kết hôn mới được như thế này, đồ xấu xa, người ta còn mấy tháng nữa mới 16 tuổi cơ mà..."
Trịnh Xá nghe xong mà cả tâm hồn chấn động:
- "Em... La Lệ... em vẫn còn nhớ à, vẫn còn nhớ mọi chuyện lúc trước à?"

Cô bé khóc một lúc thì ngừng lại, nhìn trộm Trịnh Xá, nghe hắn nói vậy thì ngạc nhiên hỏi:
-"Cái gì mà nhớ với không nhớ, nói năng linh tinh gì ai mà hiểu! Còn nữa, thưa ngài sắc lang, mời ngài mặc quần áo rồi mau sang nhà em lấy bộ váy dài màu xanh sang đây, tối qua xé nát hết cả quần áo người ta rồi, hừm, may mà bố mẹ đều đi làm, nếu không xem anh làm sao giải thích đây!"

Trịnh Xá nghe mà chấn động tâm thần, cô bé trước mặt hắn từ cách nói, cách hừm hừm xinh xắn, từng động tác chính là La Lệ mà hắn có trong ký ức, không phải là giống hệt mà là cùng một người! Hăn lại chú ý đến căn phòng, rõ ràng là phòng ngủ của hắn khi mười mấy tuổi ở cùng bố mẹ không sai.
- "Trời ơi, hôm qua âm thanh của bọn mình bác trai bác gái đều nghe thấy rồi, chắc chắn họ sẽ nghĩ người ta là loại con gái hư, đồ xấu xa, đại sắc lang, đã định là kỳ nghỉ này theo bác gái học nấu ăn, hại người ta không còn mặt mũi nào gặp bác gái nữa."

Cô bé nói một lúc rồi lại khóc khe khẽ, hình dáng như đóa hoa trong cơn mưa khiến Trịnh Xá ngơ ngẩn, cô bé khóc một lúc thì bắt đầu lấy tay đập đập hắn, do sợ tuột chăn quấn quanh mình nên đánh vài cái lại quấn chăn rồi đánh tiếp, dễ thương đến nỗi Trịnh Xá say đắm tâm hồn.
- "Từ từ đã, chẳng lẽ tất cả chỉ là một giấc mơ, cả việc em bị bệnh cũng chỉ là một giấc mơ, ha ha ha, hóa ra mình chỉ nằm một cơn ác mộng.."

Trịnh Xá vừa cười lớn vừa ôm chặt La Lệ, mặc cho cô bé giẫy giụa trong lòng hắn, cắn hắn, khóc khấp, một lúc sau La lệ không giãy giụa nữa mà ôm chặt lấy hắn
"Thật là tốt quá, hóa ra tất cả chỉ là một giấc mơ, loại tương lai như thế ta không muôn, không muốn"
Đúng lúc ấy vang lên tiếng gõ cửa, la Lệ lập tức xấu hổ chui tọt vào chăn gấp gáp nói:
- "Bác trai bác gái về rồi, ô ô, đồ xấu xa, đại sắc lang, làm sao người ta ra gặp mọi người, quàn áo bị xé nát hết rồi!"