Chương 1: Mở Đầu

Trọng Sinh Vào Vô Hạn Khủng Bố

Chương 1: Mở Đầu

"Hết giờ! Mời tất cả nộp bài!" Tiếng chuông cùng giọng nói đều đều của thầy giám thị vang lên làm cho Hồ Du giật mình tỉnh giấc. Hắn ngủ một giấc ngon lành đến nỗi quên cả thời gian. Cầm trên tay bài thi của mình mới viết được một nửa trang giấy. Hồ Du lắc lắc đầu đầy ngán ngẩm. Môn tâm lý học vốn không phải sở trường của hắn.

"Nộp xong bài thi cả lớp có thể nghỉ. Các bạn trực nhật ở lại thu dọn vệ sinh." Giọng nói thanh thúy nghe rất êm tai của cô nàng lớp trưởng Hạ Vy vang lên. Hồ Du vội vàng vác balo lên vai sóng bước cùng các bạn khác đi ra cửa lớp.

"Đứng lại!" Hạ Vy nhanh chân chạy theo túm áo hắn không cho đi một bước.

"Hồ Du cậu lại trốn trực nhật có phải không? Mau quay lại cùng mọi người làm việc đi"

"OK! Từ từ bỏ tay ra đừng có túm áo tớ như vậy. Cứ bỏ tay ra, tớ tự đi vào có chạy đâu mà sợ." Hồ Du vừa cười chống chế vừa nói.

"Mau đi vào nhanh lên. Lần nào đến lân cậu trực cũng bỏ trốn. Lười nó quen! Bắt đầu từ bây giờ tớ sẽ giám sát cậu." Hạ Vy cao giọng hét lên.

"Đúng rồi! Phải phạt thật nặng vào, mấy lần trước hắn toàn chuồn thôi. Bây giờ tất cả giao hết cho Hồ Du một mình làm." Mấy đứa con trai trong lớp hùa theo.



"À!" Hồ Du thốt lên. "Bọn mày nhớ nhé! Từ giờ đừng mơ tao cho mượn xe."

"Khì khì. Đại ca làm gì mà nóng thế. Tụi này mới có đùa chút xíu. Để bọn em làm, đại ca ngồi nghỉ ngơi đi." Một lũ xum xoe quanh Hồ Du lấy lòng. Nhìn hắn dương dương đắc chí vênh mặt ngồi lên mặt bàn. Hạ Vy chỉ muốn lộn tiết:

"Mọi người sao phải như vậy? tất cả giao hết cho Hồ du làm một mình. Không phải sợ gì cả, có gì tớ chịu."

"Hạ Vy! Bạn không biết. Bọn này sợ cái gì đâu. Mấy tên con trai phân trần."

"Thế vì sao phải gánh việc hộ cho tên lười này? Hạ Vy chỉ tay thẳng vào Hồ Du"

"Ê ê! Ăn nói cho đàng hoàng. Ai tên là lười ở đây?" Hồ Du đáp lời.

"Hạ Vy bạn cứ để đấy, về nhà đi để bọn mình giải quyết. Thật ra bon tớ toàn đi đến trường nhờ xe của Hồ Du. Cho nên chút việc vặt này bọn tớ làm thay hắn coi như trả tiền xăng xe." Lúc này mấy tên mới ủ ê nói ra.

Hạ Vy hết cách thở dài:

"Chỉ vì đi nhờ xe mà phải khúm núm làm hộ lấy lòng hắn sao? Kệ các người, tôi cũng chẳng hơi đâu đi quản." Nói xong nàng quay lưng hất đuôi tóc đi ra cửa. Hạ Vy đâu biết được rằng không chỉ đi nhờ xe đến trường mà đi chơi đi bời chúng bạn toàn muốn mượn xe của Hồ Du.

Hắn sở hữu một con xe Porsche sử dụng động cơ Turbo đôi V6 3.6 lít sản sinh công suất tới 436 mã lực. Ngoài ra, xe có khả năng tăng tốc 0-100 km/h trong 4,4 giây và đạt tốc độ tối đa là 272 km/h. với mức giá 990.640 USD. Một con số ngất ngưởng chỉ có các đại gia giàu có ăn chơi bậc nhất mới dám mua siêu xe đắt tiền như vậy. Hắn dòng dõi thế gia. Con của chủ tịch tập đoàn HaNen tiền nhiều vô kể. Một con xe như vậy chỉ là món quà người bố mừng hắn thi đỗ vào một trường đại học y danh tiếng trong nước.

Mẹ hắn vốn muốn cho hắn đi du học ở Anh. Nơi mà trước kia bà cũng đã từng học và làm việc. Hơn nữa còn sở hữu vài công ty ở bên đó. Nhưng Hồ Du lại quyết định thi vào trường Y danh tiếng trong nước. Sau này nhà mình có một vị bác sĩ cũng tốt. Cả bố và mẹ Hồ Du đều vui vẻ.

Được ngồi trên siêu xe như thế nhảy vào lửa cũng không từ. Đám bạn cùng lớp nhao nhao lên. Về điểm này chắc cả lớp chỉ mỗi Hạ Vy là không để ý đến.

Hồ Du cũng lười suy nghĩ. Hắn ngáp dài:

"Nhanh lên thu dọn đi. Chúng ta còn đi KTV làm bữa."

"Hoan hô!" cả đám vỗ tay reo hò. Dưới động lực đi ăn uống hát hò chỉ trong 10 phút mọi thứ đã gần hoàn thiện.

Trong lúc chờ đợi đám bạn dọn dẹp. Hồ du móc túi quần điện thoại di động vào mạng chơi giết thời gian. Màn hình di động của hắn bỗng hiện lên dòng chữ:

- "Muốn hiểu ý nghĩa của sinh mệnh ư? Muốn thật sự... sống...không?"

- "Điện thoại mình chắc dính virut rồi." Hồ du nghĩ thầm. Hắn tắt màn hình đi nhưng không được. Điên tiết Hồ Du di tay trên mặt màn hình cảm ứng để tắt dòng chữ trên điện thoại vô tình lại ấn vào danh bạ gọi vào số của Hạ Vy.

"Alo!" Đầu dây bên kia vang lên giọng nói thanh thúy của cô lớp trưởng xinh đẹp.

Hồ du chỉ kịp nghe thấy giọng nói của Hạ Vy rồi lập tức mất hết tri giác.

Lãnh lẽo, lắc lư...
Hồ Du bật dậy thật mạnh, kinh hoàng nhìn bốn xung quanh, khung cảnh của văn phòng và hoàn cảnh xung quanh nhòe lẫn vào nhau, nhưng chỉ vài giây, sự lẫn lộn tan biến.
"Không tệ, cô em là người thứ hai có tố chất tốt nhất lần này."
Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Hồ du quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người thanh niên tóc đen đang cười nhạt nhìn hắn, cạnh đó là một người thanh niên mặc áo trắng có vẻ như dân văn phòng công ty. Người thanh niên tóc đen trạc hai nhăm hai sáu, hình dạng hết sức phổ thông, có điều trên gương mặt có vài vết sẹo trông rất khủng khiếp.

Người thanh niên tóc đen cầm trên tay một điếu thuốc lá, rít một hơi rồi chuyển ánh mắt ra sau lưng Hồ du, lúc này hắn mới nhận ra sau mình còn có năm người đang mê man, ba nam, hai nữ, ngoài ra trong không gian này còn có mười mấy người ngoại quốc. Bọn họ đang ở trong một toa xe chạy rất nhanh, cảm giác lạnh lẽo, lắc lư là do toa xe chuyển động tạo ra.

"Đây là nơi nào? Các người là ai? Tại sao tôi lại ở đây?"
Vì có người ngoại quốc nên Hồ Du dùng tiếng Anh để hỏi, đám người nước ngoài chỉ quay đầu lại nhìn rồi quay đi, riêng người thanh niên tóc đen hít thật sâu rồi nói:
"Nghĩ lại cho tử tế đi, Nó chắc đã in tất cả vào não mấy người rồi đấy."
Nhớ lại xem nào, Hồ Du chỉ nhớ mình nhìn thấy hàng chữ: "Muốn hiểu ý nghĩa của cuộc sống ư? Muốn thật sự...sống... không?" Hắn tìm cách xóa đi vô tình ấn gọi cho Hạ Vy và mất tri giác...