Chương 60: Thiên Tài Tề Tụ.

Trọng Sinh Lâm Động Chi Tung Hoành Vũ Động

Chương 60: Thiên Tài Tề Tụ.

"Đào lão",..khi Lâm Khả trở về nơi nghĩ ngơi của đám người Lâm thị,đã thấy đào lão đang đứng đó đợi nàng.

"Ngươi a,thật đúng là làm người không yên tâm,có phải ngươi đã đi tìm đám ngươi kia rồi không"...Đào lão nhìn thấy Lâm Khả trở về liền thở phào một hơi,rồi bắt đắc dĩ lắc đầu nói.

"Ta không phải đã không có chuyện rồi sao,hì hì nhưng cũng nhờ vậy mà ta mới phát hiện được một người rất thú vị",...Lâm Khả tinh nghịch cười nói.

"Ồ,là ai",..đào lão kinh ngạc,có thể để Lâm Khả chú ý,chắc chắn sẽ có chỗ hơn ngươi,cô gái này tầm măt đúng là rất cao,cho dù là những thiên tài trong tộc kia cũng không có mấy người được nàng chú ý.

"Hắn còn chưa tới hai mươi đã có thực lực không thua kém gì ta",..Lâm Khả nghiêm mặt nói.

"Là người của ba dòng họ còn lại sao",..Đào lão cũng trở nên ngưng trọng,nếu là ba dòng họ còn lại như vậy đối với Lâm thị không phải là một tin tốt.

"Không phải,nói ra đào lão có thể nhất định sẽ bất ngờ,hắn là người của phân gia viêm thành,lúc ta gặp nguy hiểm hắn đã ra tay cứu ta"...Lâm Khả lắc đầu nói.

"A,phân gia viêm thành còn có thiên tài như vậy,lão già Lâm Chấn Thiên thật có phúc xem ra nguyện vọng trở lại tông tộc của lão chẵng bao lâu nữa có thể thực hiện",..đào lão cảm khái nói,lão cùng Lâm Chấn Thiên là người quen cũ,Lâm Chấn Thiên muốn trở về tông tộc như thế nào lão hiểu rất rõ.

'Nếu hắn đã xuất hiện ở đây chắc chắn hắn cũng tham gia lần tranh đoạt cổ mộ phủ lần này,tại sao ngươi không mang hắn theo cùng",..đào lão nghi ngờ hỏi.

"Ta cũng có ý đó,chỉ là hắn có vẽ rất phản cảm với chúng ta,hắn ra tay giúp ta chỉ là muốn trả lại nhân tình mà ta đã bảo vệ tiểu cô nương Thanh Đàn lúc ở Lâm gia mà thôi",..Lâm Khả cười khổ lắc đầu.

"Haiz,..thôi ngươi trở về nghĩ ngơi đi,ngày mai cường giả trong tộc sẽ tới,lúc đó phong ấn của mộ phủ sẽ được mở ra,chúng ta phải trước lúc đó đến cổ mộ phủ"...đào lão cũng không nói gì thêm,bảo Lâm Khả trở lại nghĩ ngơi.

"Ta biết rồi",....Lâm Khả gật đầu sau đó trở lại trướng bồng của mình.

Sáng hôm sau,Lâm Động tiếp tục một mình lên đường,với tu vi tinh thần lực của mình,trên đường Lâm Động không cần phải chiến đấu cùng yêu thú nào,đến giữa trưa thì hắn đã thành công xuyên qua khu rừng,đến trước một ngọn núi thật lớn.
Ngọn núi không có đỉnh núi, cây cối xanh tươi mọc khắp nơi, nhưng mà chỉ cần tinh ý là có thể nhận ra ở trên đỉnh núi có những kiến trúc bằng đá.

"Cổ mộ phủ",...Lâm Động nhẹ giọng nói thầm.

Tìm đến cổ mộ phủ,Lâm Động cũng không gấp gáp,dù sao phong ấn vẫn còn đó,việc bây giờ hắn cần làm là chờ đợi đám người Lâm Lang Thiên đến phá vỡ phong ấn mà thôi.

Tìm một chỗ ngồi xuống,Lâm Động yên lặng quan sát xung quanh,Lâm Động không phải là người đầu tiên đến đây,phía trước không xa có không ít lều trại của các thế lực khác nhau dựng cùng một chỗ,tuy nói sau khi vào mộ phủ bọn sẽ trở thành kẻ địch,nhưng hiện tại bọn họ vẫn tụ cùng một chỗ,đây là chỗ sâu nhất trong thiên viêm sơn mạch,nơi đây không ít yêu thú có thể so với cường giả nguyên đan đại viên mãn,thậm chí mạnh hơn,cho nên những đội ngũ này dù có cường giả nguyên đan đại viên mãn mang đội cũng không dám đơn độc dựng lều,nếu không bị yêu thú tập kích sẽ chết không có chỗ chôn,tập trung cùng một chỗ như vậy cho dù có yêu thú cường đại tấn công bọn họ cũng có thể liên thủ đẩy lùi.

"Người của Lâm thị và Vương thị",..Lâm Động chú ý tới hai đội nhân mã nổi bật nhất trong đám người,bọn họ phân biệt chiếm hai vị trí tốt nhất dưới chân núi,nhưng những đội ngũ còn lại không một ai lộ vẻ tức giận hay bất mãn,có chỉ là kiêng dè và lo sợ,Lâm thị hay vương thị đều là chân chính quái vật khổng lồ của vương triều đại viêm,bọn họ không thể trêu vào.

Trong hai đội ngũ của Lâm thị và vương thị Lâm Động chú ý đến hai thanh niên tuổi chỉ khoảng hai lăm hai sáu nhưng tu vi đã là nguyên đan đại viên mãn,hai người này cho dù là ở trong tộc cũng là những người nổi bật...Lâm Động thầm nói,đối với những người này Lâm Động không mấy quan tâm chỉ là nhàm chán tùy tiện đánh giá mà thôi.
Nhàm chán không có gì thú vị,Lâm Động nhắm mắt dưỡng thần,đến chiều thì đám người Lâm Khả đến,cùng nhóm người Lâm thị họp thành một đoàn.

"Chẳng lẽ tên kia không có tới",..Lâm Khả quan sát xung quanh một vòng cũng không phát hiện thân ảnh Lâm Động,hơi thất vọng nói thầm.

Đối với việc Lâm Khả thất vọng vì không tìm được mình,Lâm Động không hề hay biết. Lúc này Lâm Động vẫn nghĩ ngơi chờ đợi ngày mai phong ấn được mở ra.

Một đêm yên lặng trôi qua,sáng hôm sau các lều trại bên dưới bắy đầu nhộn nhịp,mọi người ai cũng kích động,hiển nhiên bọn họ cũng biết hôm nay sẽ có người phá vớ phong ấn,tuy không đủ tư cách tranh.đoạt bảo bối chân chính của cổ mộ phủ,nhưng có thể đạt được một số thứ khác cũng đã không rất tốt rồi.
tới giữa trưa có một tiếng xé gió ì ùng vang lên từ phía chân trời.

Khi nghe thấy tiếng động này, Lâm Động mở mắt, hắn nhận ra ba động nguyên lực của mảnh đất này hình như đã có xu hướng mạnh lên.

"Lâm! Lang! Thiên!"

Lâm Động ngẩng đầu, nhìn về phía chân trời, ở nơi đó có một đạo ánh sáng màu đỏ, giống như sao băng xẹt qua bầu trời, ngự không mà đến...
Hồng mang phá không dẫn động kỳ lực của thiên địa, thanh thế này đúng là khiến cho người ta sợ hãi vô cùng.

Khi đạo hồng mang kia gần tới nơi, tất cả mọi người trong khu lều trại đều dùng ánh mắt kinh ngạc tập trung vào người này.

"Vút!"
Trong vô số ánh mắt hiếu kỳ, đạo hồng mang kia dùng một loại tốc độ cực kỳ nhanh chóng và mãnh liệt phá không mà đến, khi hồng mang tới gần mọi người mới kinh ngạc phát hiện, cái bóng đỏ kia lại chính là một con ưng khổng lồ vô cùng thần tuấn.

Con ưng khổng lồ có tốc độ cực nhanh, chỉ cần hai cánh vỗ vỗ là tiếng sấm ì ùng vang lên.
Khi tốc độ của con ưng khổng lồ chậm lại, ánh mắt của mọi người dừng lại trên lưng của con ưng, ở nơi đó có một người mặc áo xanh chắp tay đứng thẳng, mái tóc nhẹ đưa theo gió, có vẻ hào hiệp vô cùng, khí thất như vậy thôi cũng khiến cho người khác khâm phục.

Người đứng trên con ưng khổng lồ hơi cúi đầu, bình thản như nước đảo mắt nhìn qua đám người phía dưới, sau đó liền thu hồi ánh mắt, giống như ở bên dưới chẳng có gì khiến hắn phải chú ý.

"Lâm Lang Thiên đại ca tới rồi!"
Nhìn bóng người mặc áo xanh trên lưng con ưng khổng lồ, đám người Lâm Trần nhất thời kinh hỉ reo lên, trong ánh mắt của họ hiện lên sự hâm mộ.
Lâm Động cũng nhìn chằm chằm vào nam tử áo xanh đứng trên con ưng ngạo thị thiên địa, hắn nhận ra người này vô cùng bình thản nhìn mọi người, mà chính xác hơn đó là không thèm nhìn.

Đương nhiên, lấy thực lực của hắn, đúng là có tư cách thể hiện như vậy.

Nhìn người này, Lâm Động không thừa nhận không được, Lâm Lang Thiên này đúng là một tuấn nam hiếm có, chỉ độc tính khí chất thôi, hắn cũng là một biểu tượng rồi.

"Tiểu tử như thế nào,đối thủ của ngươi đúng là không phải đèn cạn dầu a",..lúc này trong đầu Lâm Động vang lên âm thanh giễu cợt của Tiểu Điêu.

"Con ưng này hẳn là do hắn dùng nguyên lực biến thành,nhưng khí chất lại không khác gì ưng thật,nếu ta đoán không lầm tiểu tử này đã bước vài tạo khí cảnh trong tạo hóa tam cảnh rồi. Bằng chừng này tuổi đã bước vào tạo khí cảnh,đúng một thiên tài không sai",..Tiểu Điêu tiếp tục đánh giá.

"Bây giờ ta còn chưa có thực lực đánh bại hắn,nhưng ta muốn đi,hắn còn không giữ ta lại được",..Lâm Động tự tin mười phần cười nhẹ nói,hắn biết bây giờ muốn đánh bại Lâm Lang Thiên là không thực tế,nhưng Lâm Động tự tin cho dù Lâm Lang Thiên có dùng hết thủ đoạn cũng không thể giết chết mình.

"Ha ha, Lâm Lang Thiên, vẫn bị ngươi tới trước một bước!"

Trong khi mọi người đang kinh hãi vì khí chất của Lâm Lang Thiên thì một tiếng cười vang rền như sấm vọng từ chân trời tới, sau đó mọi người nhìn thấy một đạo ánh sáng màu vàng phá không lao tới, một cỗ khí thế cường hãn lập tức bao phủ thiên địa.

Cổ khí thế này tràn đầy cuồng ngạo, nhưng cho dù có cuồng ngạo, người khác cũng không dám có ý niệm bất mãn.
Kim quang phá không, Nguyên Lực trong thiên địa bập bềnh, kim quang đang bay từ phía chân trời kia hóa ra lại là một thanh trường thương màu vàng dài chừng 10 trượng, trên trường thương có một bóng người mặc áo màu vàng, một cỗ ngạo khí cũng theo đó tỏa ra, giống như là một thanh tuyệt thế cuồng thương đứng thẳng trong thiên địa!
Mọi người nhìn bóng người đạp trên cây thương lớn màu vàng, trên mặt không ít người đều hiện lên sự hâm mộ, đời mình nếu mà được uy phong như thế này thì đúng là không uổng phí công phu khổ tu.

"Vương Viêm đại ca cũng tới!"

Mấy người của Dòng họ Vương nhìn bóng người đạp trên cây thương lớn màu vàng, trên mặt hiện lên sự vui mừng.

"Không nghĩ tới lần này dòng họ Vương lại cử Vương Viêm tới."
Bên đám người Lâm thị,Lâm Khả nhìn vương viêm thầm nói,dòng họ vương có hai tuyệt thế thiên tài một là vương viêm này,hai là ca ca của hắn vương chung,vương chung kia thực lực không hề kém hơn Lâm Lang Thiên của Lâm thị,hai người đã nhiều lần giao đấu nhưng vẫn chưa thể phân ra thắng bại.

"Thực lực của vương viêm này hẳn là tạo hình cảnh đại thành,nhưng có đại la kim thương bậc này cao cấp linh bảo,chiển lực hẳn là ở tạo khí cảnh lúc đầu,..Lâm Động nhìn đại la kim thương dưới chân vương viêm hai mắt có chút sáng lên,trong lòng đang cân nhắc có nên đánh cướp hắn hay không.

"Ha hả, không nghĩ tới lần này ngươi lại tới đây."

Trên bầu trời, Lâm Lang Thiên đảo mắt nhìn cây thương lớn màu vàng dưới chân Vương Viêm, sau đó khẽ cười nói.

"Thế nào? Khinh thường ta?"

Nghe vậy, hai hàng lông mày của Vương Viêm nhíu lại, cười nói:

"Lần này đại ca ta đang bế quan tới giai đoạn quan trọng, nếu không thì bảo bối trong Cổ Mộ Phủ lần này sẽ về tay dòng họ Vương chúng ta tất cả."

"Ha hả, Vương Viêm, một năm không gặp, khẩu khí của ngươi vẫn còn cuồng ngạo như xưa."

Vương Viêm vừa mới nói xong thì bên cạnh đã vang lên một tiếng cười khẽ, lam quang đột nhiên hiện lên, có một cái bóng đỏ lao vút tới, chớp mắt đã xuất hiện trên bầu trời.

Những người bên dưới vội vàng nhìn sang, chỉ thấy đây chính là một con Phong Loan,dài hơn 10 trượng, hai cánh đang vỗ, thân hình nó đứng trên bầu trời, một cỗ khí tức rất mạnh thì trên cơ thể Phong Loan khuếch tán ra xung quanh.
Trên lưng Phong Loan có một nam tử áo xanh lam đang đứng, khuôn mặt của nam tử này tuấn tú với mức yêu dị, nếu bàn về khoản hình dáng thì người này còn hơn Lâm Lang Thiên một chút, hắn cầm trong tay một cái quạt lông màu xanh đậm, chậm rãi phe phẩy, khí chất quý tộc ưu nhã cũng hiện ra.

"Tần Thế, cái tên gia hỏa nam không ra nam, nữ không ra nữ ngươi cũng tới góp vui sao, hắc, lại còn đem theo cả Phong Loan Điểu của dòng họ Tần nữa, đúng là chuẩn bị chu đáo đấy."

Vương Viêm liếc mắt nhìn Tần Thế một cái, cười hắc hắc nói.

"Ngươi chẳng phải cũng mang Đại La Kim Thương của dòng họ Vương tới đây sao, Lâm Lang Thiên đã tiến vào Tạo Khí Cảnh, nếu như chuẩn bị không chu toàn toàn, tới lúc đó chỉ có cách đứng nhìn người khác mà thôi."

Tần Thế phe phẩy cây quạt lông màu xanh đậm trong tay, mỉm cười nói.

Vương Viêm bĩu môi, ánh mắt chuyển sang nhìn phong ấn trên đỉnh núi, nói:

"Khi nào ra tay phá phong ấn này?"
"Không vội, chúng ta còn phải chờ một người nữa."

Lâm Lang Thiên cười nhạt nói.

"Chờ ai? Gia tộc Hoàng Phổ chẳng phải nói rằng họ không có người tới sao?"

Vương Viêm ngẩn ra, cau mày nói.

"Gia tộc Hoàng Phổ đúng là không có người tới, nhưng mà họ còn mời một người lợi hại hơn tới đây."

Lâm Lang Thiên cười nói.
"A? Là ai vậy? Trong vương triều Đại Viêm, người có thể để ngươi nói là lợi hại đâu có nhiều?"

Nghe vậy, ngay cả Vương Viêm cũng có chút ngạc nhiên.

"Ha hả, Lang Thiên huynh thật ra quá đề cao Thanh Trúc rồi, có mấy người đứng đầu thế hệ trẻ của vương triều Đại Viêm ở đây, Thanh Trúc lần này sợ rằng không có thu hoạch gì rồi."
Ngay khi Vương Viêm vừa nói xong, một thanh âm nhẹ nhàng êm du vang lên khắp thiên địa, tiếng nói kia cực kỳ ưu nhã, giống như có một ma lực đặc thù khiến cho không ít người ngỡ ngàng say mê.
Lâm Động nhìn lên thiên không chỉ thấy một đạo thanh quang đang bay tới, cuối cùng hóa thành một đóa Thanh Liên.

Đứng trên Thanh Liên là một bóng hình xinh xắn, tuy có sa mỏng che mặt, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt trong suốt như pha lê kia thôi cũng đủ làm cho bầu trời ảm đạm.
Lăng Thanh Trúc,...Lâm Động trong lòng thổn thức càng sâu. Hắn không biết tại sao lại như vậy,hắn công nhận Lăng Thanh Trúc đúng là khuynh quốc khuynh thành,nhưng cảm giác thổn thức tròng lòng hắn không phải chỉ vì sắc đẹp của nàng.