Chương 66: Duyên Phận Hay Số Phận.

Trọng Sinh Lâm Động Chi Tung Hoành Vũ Động

Chương 66: Duyên Phận Hay Số Phận.

"Haha,các ngươi hai tiểu oa nhi này đúng là không tầm thường",..nam tử nho nhã cười nhẹ nhàng nói,tuy không hề tỏa năng lượng mạnh mẽ gì,nhưng cả Lâm Động và Lăng Thanh Trúc đều không khỏi run lên một cái.

"Chuyện gì xảy ra,tên này làm sao đột nhiên cho ta cảm giác khủng bố như vậy,cho dù là sư phụ cũng không mang cho ta cảm giác khủng bố như vậy",..Lăng Thanh Trúc âm thầm kinh hãi nói.

"Tiểu Điêu,người này làm sao đột nhiên khủng bố như vậy,ngươi có cảm nhận được đẳng cấp hiện tại của hắn không",..Lâm Động âm thầm hỏi Tiểu Điêu.

"Từ trên năng lượng,hẳn không có gì thay đổi,tuy không biết chuyện gì xảy ra,nhưng hắn cho ta một cảm giác vô cùng nguy hiểm,tốt nhất đừng ra tay với hắn",..Tiểu Điêu vô cùng kiên kỵ nhắc nhở Lâm Động,

"Haha,..hai người các ngươi không cần phải sợ,ta cũng không hại các ngươi,cả tiểu ny tử và tên tiểu tử ngươi,hai người đều rất xuất sắc,ra ngoài dự đoán của ta,có thể thoát khỏi sự an bài của từ nguyên linh của ta,cũng may ta có lưu hậu thủ,nếu không thực sự sẽ rắc rối không nhỏ...nam tử thu liễm khí thế trên người,cười ôn hòa nói với hai người..

"Tiểu tử ngươi rất khá,trên người ngươi có một số thứ mà kể cả ta cũng trước nay cũng chưa từng gặp được,với tình trạng của nguyên linh này đúng là không làm gì được ngươi,nhưng",..nam tử nho nhã nhìn thật kỹ Lâm Động như muốn hiểu thấu những bí mật trên người Lâm.Động,sau cùng cho ra một kết luận như vậy. Dừng một chút hắn nói tiếp.

"Cũng may,ngươi cũng giống như tiểu ny tử này,trên người đều có thứ thuộc về ta,nếu nàng không hấp thụ niết bàn tâm ta khó lòng mà chế phục được nàng,ngươi cũng là như vậy",..nam tử nho nhã nói xong,một đạo phù văn huyền ảo từ mi tâm của hắn bắn ra bay thẳng về phía Lâm Động.
Tốc độ của phù văn nhanh đến mức Lâm Động còn chưa kịp phản ứng đã xâm nhập vào cơ thể hắn.

"Nguy",..Lâm Động trong lòng gấp gáp,vội vàng kiểm ra tình trạng của cơ thể,Lâm Động muốn biết phù văn vừa rồi đã đi đâu.

Ong

Lúc này tổ thạch trong người Lâm Động đột nhiên run lên một cái,bỏi vì phù văn vừa rồi đúng là đã hòa vào tổ thạch,nhưng sự giúp đỡ từ tổ thạch như thường khi Lâm Động gặp nguy hiểm không hề xuất hiện.

Lúc này sâu trong không tổ thạch,một đạo phong ấn ẩn giấu cực kỳ sâu bên trong,bên trên phong ấn có những phù văn y như đúc với phù văn mà nam tử nho nhã đã bắn ra,lúc này từ từ tiêu tán.

Ong,..ong,..vù,...vù.

Một cổ năng lượng thần bí từ đó phóng ra ngoài,thông qua tổ thạch chảy khắp toàn thân Lâm Động,những nơi nó đi qua,nguyên lực hay tinh thần lực của Lâm Động đều từ từ rút lui,cuối cùng trở về đan điền và nê hoàn cung,không cách nào thoát ra,mà Lâm Động cũng triệt để mất đi sức lực,trở thành một người bình thường.

"Cái gì,tổ thạch,..nói như vậy hắn là",..trong lòng Lâm Động kinh hãi không gì sánh kịp,nam tử nho nhã vừa rồi nói trên người hắn có thứ thuộc về hắn,mà xem ra thứ đó đúng là tổ thạch. Nói như vậy nam tử nho nhã này rất có thể là,..phù tổ đại nhận...

"Ngài là",..Lâm Động mãnh liệt ngẩng đầu nhìn nam tử,có chút khó tin hỏi.

"Haha,tiểu tử xem ra ngươi biết cái gì,nhưng thời gian của ta đã không còn nhiều,trước làm ông tơ kết hợp cặp uyên ương khổ mạng các ngươi,chuyện sau này chỉ có thể tùy duyên vậy,ta đã cố hết sức",..nam tử nho nhã kinh ngạc vì Lâm Đông dường như biết một chút gì đó,nhưng hắn đúng là không còn thời gian để tìm hiểu.
Nam tử nho nhã cười lắc đầu, ngón tay điểm một cái, thân hình Lâm Động lập tức cứng ngắc, sau đó từ từ bay về phía Lăng Thanh Trúc.

"A, còn thiếu một chút thuốc dẫn."

Thấy Lâm Động và Lăng Thanh Trúc mặt đối mặt vẫn trợn mắt nhìn nhau, nam tử nho nhã kia sờ sờ cằm, sau đó bấm tay bắn ra, hai luồng sáng màu đỏ nhạt chui vào trong cơ thể hai người.

Luồng ánh sáng màu đỏ nhạt vừa chui vào trong cơ thể, Lâm Động đã cảm nhận được thân hình mình nóng lên, một cỗ tà hòa từ dưới bụng bốc lên, chỉ một lát đã khuếch tán ra khắp thân thể.

Khi thân hình Lâm Động nóng bừng, thì da thịt của Lăng Thanh Trúc cũng đỏ bừng, đôi mắt trong suốt của nàng bây giờ đã bị một loại khí chất mờ mịt bao phủ, trong cơ thể nàng, đã tràn ngập khí thuần âm, trong khi đó Lâm Động đứng trước mặt nàng lại tỏa ra khí thuần dương, cái loại cảm giác này giống như một người đang phải chịu cảm giác cực lạnh, nhìn thấy một cái lò sưởi ám áp, nhịn không được phải bổ nhào vào sưởi.

Lăng Thanh Trúc dường như chỉ còn một tia thanh tĩnh cuối cùng,biết là không nên nhưng thân thể đã không còn nghe theo sự điều khiển của mình,hai tay quấn quanh cổ Lâm Động,thân thể mềm mại như không xương không ngừng uốn éo ma sát,dường như khao khát được cùng Lâm Động hòa làm một thể.

"Nếu ngươi còn kéo dài thời gian nàng sẽ chết",..nam tử nho nhã nhìn Lâm Động đang cố gắng khắc chế dục hỏa trong người thở dài nói.

"Tổ thạch,cổ tuyền phù ấn,phù sư tháp,cổ mộ phủ,đại hoang tông thôn phệ tổ phù.
Hay cho một trận vạn cổ xếp đặt,nếu không có tổ thạch Lâm Động sẽ không phát hiện được cổ tuyền phù ấn,không có cổ tuyền phù ấn hắn sẽ không thể tiến vào tầng chín của phù sư tháp phát hiện vị trí của tổ phù,tất cả đã được xếp đặt từ rất lâu rất lâu trước kia."

Lâm Động từng có một lớn mật suy đoán,tổ thạch giống như là công tắc cho tất cả,chỉ cần Lâm Động đạt tới yêu cầu,những xắp xếp tiếp theo sẽ lần lượt xuất hiện. Giống như cổ mộ phủ này,tại sao trước giờ không xuất thế mà phải đợi đến người nắm giữ tổ thạch là hắn vượt qua tầng chín của phù sư tháp mới xuất hiện.

Mà mộ phủ này đóng vai trò rất quan trọng trong ván cờ vạn cổ này,đó chính là kết hợp cho truyền nhân của phù tổ kẻ nắm giữ tổ thạch và truyền nhân của thái thượng cung cũng chính là Lăng Thanh Trúc người nắm giữ thái thượng cảm ứng quyết của thế hệ này.

Phù tổ đã biết vị diện này cần một người chân chính nắm giữ đệ nhất thần vật,chỉ có như vậy mới có thể đánh bại dị ma hoàng,mà người được chọn chính là Lâm Động kẻ được xem là truyền nhân của phù tổ mà không phải truyền nhân của thái thượng cung người nắm giữ thái thượng cảm ứng quyết.

"Ta,...ta,..muốn,..."

Đang lúc Lâm Động thông suốt tất cả mọi chuyện,một giọng nói mị hoặc đến tận xương tủy truyền vào tai Lâm Động,thổ khí như lan ánh mắt long lanh ngập nước nhìn xem hắn.

Ong

Trong đầu Lâm Động nổ tung một cái,một tia ý chí cuối cùng cũng bị hành động này của Lăng Thanh Trúc đánh tan,hắn giơ tay run rẩy dỡ xuống khăn che mặt của nàng.

"Ực!"

Sa mỏng chậm rãi rơi xuống để lộ một dung nhan kinh thế.

Mặc dù sớm biết sau cái sa mỏng kia là một dung mạo cực đẹp, nhưng trong giờ phút này, Lâm Động vẫn hít thở không thông, thậm chí lý trí đã bị dục vọng bao phủ cũng trở nên tỉnh táo lại.

"Một cái nhìn nghiêng thành, một cái nhìn nghiêng nước, mỹ nhân tuyệt thế."

Đến cả nam tử nho nhã cũng phải gật đầu tán thưởng,bàn tay vung lên từng tia sáng bắn ra tạo thành một chùm sáng,trực tiếp chui vào người Lâm Động và Lăng Thanh Trúc.

"Đây xem như là lễ vật ta tặng cho cặp uyên ương các ngươi đi. Tạm biết thú vị người được chọn,truyền nhân của Tiểu Thanh còn có Băng Nhi"...nam tử nho nhã nhìn hai người Lâm Động được bao bọc trong chùm sáng sau đó xoay người,như xuyêm qua thiên địa nhìn thấy một thân ảnh kiều tiểu hoạt bát đang vui đùa thật tốt,nhẹ nhàng cười nói.

"Thiên địa này giao lại cho các ngươi,những viêc có thể ta đã tận lực",..nam tử nho nhã thu hồi ánh mắt nhẹ giọng lẩm bẩm,sau đó từ từ tiêu tán.
Ở đâu đó trong đông huyền vực.

Một thiếu nữ xinh đẹp hoạt bát đang cùng tỷ tỷ vui đùa bỗng dưng dừng lại,nàng không tự chủ xoay người nhìn về phía xa xa,trong mắt lam quang lóe lên một cái rồi biến mất,nước mắt không biết tại sao lại rơi xuống.

"Hoan Hoan làm sao vậy",..tỷ tỷ của nàng thấy vậy vội vàng chạy đến ôm lấy nàng quan tâm hỏi.

"Không có gì,chỉ là trong lòng ta đột nhiên có một cảm giác,như một người rất thân cận với ta lại lần nữa rời xa ta",..thiếu nữ Hoan Hoan lắc đầu nói,chính nàng cũng không hiểu tại sao mình lại có cảm giác này,nhưng nàng chắc nó là chân thật.

"Muội đừng sợ,ta và cha sẽ mãi mãi ở bên muội,chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa",..tỷ tỷ ôn nhu vuốt ve đầu nàng,tràn ngập yêu thương nói.

"Ừm",..thiếu nữ Hoan Hoan vùi đầu thật sâu vào lòng của tỷ tỷ mình.

Cổ mộ phủ

Khi nam tử nho nhã này biến mất, trong phòng đá này trở nên yên tĩnh vô cùng, chỉ có một cái chùm sáng cực lớn lơ lửng giữa không trung, trong đó có xuân ý đang tràn ngập.

Hai bóng hình mờ mờ lúc này đang quấn lấy nhau, âm dương giao hòa.

Phòng đá vắng vẻ khoảng một thời gian rất lâu, sau đó vang lên những tiếng răng rắc, chỉ thấy cái chùm sáng kia nứt thành một cái khe rồi nhanh chóng lan ra.

"Ầm!"

Những cái khe nứt lan tràn cực nhanh, chỉ trong vòng một thời gian ngắn ngủi sau đó ầm ầm nổ tung!

Mà khi chùm sáng kia nổ tung thành những tia sáng, hai bóng người cũng nhanh chóng bay ra.
Khi thiếu niên rơi xuống đất đã mặc quần áo chỉnh tề,nhưng hắn cũng không chạy,chỉ lẳng lặng đứng đó hai mắt có chút phức tạp và bắt đắc dĩ nhìn cô gái trước mặt.

Xuy,...xoẹt...

Cô gái phía trước hai mắt tràn đầy sát khí nhìn hắn,trên tay thon dài nhiều thêm một thanh trường kiếm,thân thể nhanh như quỷ mị,chỉ trong nháy mắt nàng đã xuất hiện trước người thiếu niên,trường kiếm vung ra đâm thẳng vào tim của thiếu niên.

Lâm Động đứng im tại chỗ không hề né tránh,nhìn mũi kiếm từ từ tiếp cận thân thể mình.

Lăng Thanh Trúc thấy Lâm Động không tránh né,răng ngà khẽ cắn,thu lại trường kiếm tay kia hóa thành chưởng đánh lên người hắn.

Ầm,...

Lâm Động bị một chưởng này đánh bay về phía sau,đánh mạnh vào vách tường mới có thể dừng lại.

"Tại sao ngươi không tránh,ngươi là muốn chết sao",..Lăng Thanh Trúc lạnh lùng nhìn Lâm Động nói.

Phốc,..

Lâm Động chật vật đứng dậy,trong miệng phun ra một ngum máu tươi,hiển nhiên hắn đã bị thương không nhẹ,một chương này Lăng Thanh Trúc không có dùng toàn lực,nhưng vì hắn không có sử dụng bất cứ biện pháp phòng thủ nào,nên chuyện bị thương là không hề tránh khỏi.

Lau đi vệt máu lưu lại trên miệng,Lâm Động phức tạp nói.

"Ta cũng không biết,rõ ràng ta có thể nhận ra sự trong sạch đối với ngươi mà nói còn quan trọng hơn cả mạng sống,nhưng ta cuối cũng vẫn bị dục vọng điều khiển mà cướp lấy sự trong sạch của ngươi,xem ra ta cũng chỉ là một kẻ tòi tệ,đáng khinh bỉ",..Lâm Động tự giễu cười nói.

"Ngươi",..Lăng Thanh Trúc nhìn Lâm Động run động không nói nên lời,nàng tự biết bản thân mình có bao nhiêu mị lực,vậy mà với tình cảnh đó Lâm Động vẫn quan tâm đến sự tôn nghiêm của nàng,còn nhiều lần chống lại tên nam tử nho nhã kia,nếu không phải trên người hắn có đồ của tên kia có lẽ hắn có thể đã thành công phản kháng.
Với tình trạng như vậy,cả hai cùng bị dục hỏa đốt người,chính nàng còn không thể kháng cự mà quấn quít lấy Lâm Động,thì có tư cách gì trách hắn.

"Ngươi đi đi",..sau một lúc đấu tranh giữa thanh ngạo va đúng sai,cuối cùng Lăng Thanh Trúc nghiêng đầu sang một bên không nhìn Lâm Động khó khăn nói ra một câu.

"Hả",..lần này đến lượt Lâm Động kinh ngạc,hắn biết rõ nữ nhân này cao ngạo như thế nào,vậy mà bây giờ lại lựa chọn bỏ qua cho hắn,rõ ràng nàng đã phải kèm nén và chịu đựng rất nhiều.

"Tạm biệt,hẹn gặp lại",..Lâm Động cũng không nói nhiều,chật vật bước đi khi đi ngang qua người Lăng Thanh Trúc chỉ nhẹ nhàng nói một câu,sau đó không dừng lại trực tiếp đi ra ngoài.

Nhưng chưa đi được vài bước, thì cánh cửa bằng đồng xanh ở sau lưng đột nhiên vỡ tan, hóa thành vô số mảnh nhỏ, tạo thành những hố sâu trên mặt đất.

Khi cánh cửa kia vỡ tan, mấy đạo thân ảnh nhanh như tia chớp lao vào, sau đó liếc mắt nhìn cảnh tượng bên trong.

Người đến đúng là bà ngươi Lâm Lang Thiên,Vương Viêm và Tần Thế nảy giờ vẫn bị vây khống trong đại trên bên ngoài.

Ba người tiến vào vựa vặn nhìn thấy Lâm Động lướt qua Lăng Thanh Trúc còn Lăng Thanh Trúc nghiêng đầu sang một bên như đang giận dõi tình lang không muốn nhìn mặt hắn,khiến cả ba không khỏi cau mày.