Chương 68: Đối Chiến Vương Viêm.

Trọng Sinh Lâm Động Chi Tung Hoành Vũ Động

Chương 68: Đối Chiến Vương Viêm.

Khanh khách,...âm thanh xương cốt ma sát nhau từ thân thể Lâm Động truyền ra,không sử dụng đồng lôi thể và tinh thần lực,chỉ dùng nguyên lực chống đỡ Lâm Động đúng là còn kém Lâm Lang Thiên một đoạn khá xa.

"Lâm Lang Thiên đại ca,Lâm.Động dù sao cũng là người dòng họ Lâm,hơn nữa còn từng cứu ta."
Nhìn Lâm Động cực khổ chèo chống trước khí thế của Lâm Lang Thiên,Lâm Khả nhịn không được nói.

Nghe thấy Lâm Khả khẩn cầu mình, Lâm Lang Thiên nhíu mày,nhìn nhìn hai nhà tần vương đang ở bên xem trò hay,còn Lăng Thanh Trúc thì ánh mắt lạnh nhạt nhìn minh,nhất thời trong lòng Lâm Lang Thiên liền trầm ổn trở lại,nếu còn tiếp tục lấn tới,như vậy hắn không khỏi quá hẹp hòi,không có chút độ lượng nào,nghĩ tới đây hai tay chắp sau lưng, đưa mắt nhìn xuống thân hình Lâm Động đang bị uốn cong, thản nhiên nói:

"Nể mặt Khả nhi, Lâm Động, nếu ngươi có thể đứng vững dưới khí tức của ta mà đi ra khỏi căn phòng đá này, ta sẽ bỏ qua chuyện này."

Hai mắt Lâm Động thâm trầm như nước nhìn Lâm Lang Thiên,sau đó không nói một lời xoay người bước ra đại điện,nếu đã lựa chọn ẩn nhẫn như vậy ân oán lần này hãi để tộc hội hai năn sau giải quyết,lúc đó cho dù là cả Lâm thị cũng không ai có thể ngăn cản hắn.

Bịch,..bịch,..bịch,..

Cả đại điện vô cùng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng bước chân nặng nề của Lâm Động đều đặn truyền tới,dưới khí tức càng ngày càng mạnh mẽ này,nơi Lâm Động đi qua dưới đất đều để lại một dấu chân thật sâu,dù vậy thân hình của Lâm Động vẫn thẳng táp bước đi.

Lăng Thanh Trúc hai tay nắm chặt,nàng nhìn thấy ánh mắt lúc Lâm Động xoay người,nó bình tĩnh đến đáng sợ,nhưng tận sâu bên trong ẩn giấu bực nào sát cơ,là cỡ nào nộ hỏa,có lẽ chỉ có một mình Lâm Động biết. Để một thiếu niên thiên tài kiêu ngạo như Lâm Động cho dù phải đối mặt với nam tử nho nhã thần bí kia cũng không nguyện ý để người xếp đặt,nay phải chịu sự khi nhục phải im lặng tiếp nhận,đây là bực nào khó khăn,trong lòng Lăng Thanh Trúc bỗng dưng có chút mềm nhũn,nếu không phải do nàng đã đánh trong thương Lâm Động lúc nãy,thì bây giờ cho dù hắn có lựa chọn né tránh cũng sẽ không chật vật đến như vậy.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người Lâm Động thành công rời khỏi đại điện,hắn cũng không quay đầu lại nhìn bọn người kia,bước đi càng lúc càng xa.

"Lang Thiên huynh xem chừng hai năm sau tộc hội của Lâm thị huynh có lẽ sẽ có thêm một người khiêu chiến không tồi a",..Vương Viêm nhìn dấu chân Lâm Động lưu lại trong đại điện,hai mắt híp híp không biết đang suy nghĩ điều gì,rồi thu hồi ánh mắt nhìn Lâm Lang Thiên cười nói.

"Chỉ là một tên tiểu tử không ra gì,ngay cả can đảm ra tay cũng không có,không chắc hai năm sau hắn còn không dám xuất hiện ở Lâm thành",..Lâm Lang Thiên khinh thường nói.

"Niết bàn mộ phủ tranh đoạt đã kết thúc,Thanh Trúc trước xin từ biệt ba vị công tử,sau này có duyên gặp lại",..nghe đối thoại giữa vương viêm và lâm lang thiên không hiểu tại sao trong lòng nàng cảm thấy rất khó chịu,nói xong không đợi ba người lên tiếng,trực tiếp rời đi.

"Thanh Trúc cô nương",..ba người vương viêm lập tức lên tiếng gọi,nhưng đã không còn kịp nữa,Lăng Thanh Trúc đã biến mất trong tầm mắt của ba người.

Grao,...

Lâm Động vừa ra khỏi mộ phủ,một hình đỏ rực lập tục phóng tới,dường như cảm nhận được tâm tình của Lâm Động không tốt,trong đôi mắt lóe lên một tia cơ trí,dùng đầu thân mật dụi dụi vào hắn.

"Ngoan",..Lâm Động sờ sờ đầu Tiểu Viêm,ban nãy trước khi vào thạch điện để tránh phiền toái không cần thiết Lâm Động đã bảo Tiểu Viêm trước rời đi mộ phủ,bây giờ Lâm Động vừa ra Tiểu Viêm lập tức xuất hiện.

"Đi thôi",..Lâm Động nhảy lên lưng Tiểu Viêm vỗ vỗ lên người nó nói.
Dưới tốc độ cao nhất của Tiểu Viêm, việc rời khỏi Thiên Viêm sơn mạch chỉ mất chừng nửa ngày, so với khi tiến vào thì nhanh hơn rất nhiều.

Một cái bóng đỏ xẹt qua núi, sau đó, bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía ngọn núi phía trước gầm lên một tiếng.

Lâm Động ngồi trên lưng hổ, ánh mắt cũng chậm rãi nhìn lên, chỉ thấy trên đỉnh núi có một bóng người màu vàng ngồi xếp bằng, ánh mặt trời chiếu xuống, tạo thành một cái bóng chói mắt.
Ở bên cạnh hắn, có một kim thương dựng đứng, một cỗ ngạo khí kinh người phóng lên cao, bồng bềnh tận trời.

"Vương Viêm!"

Nhìn thấy bóng người trên đỉnh núi, ánh mắt Lâm Động trở nên kỳ lạ,mặc dù hắn đến đây đã có nhiều thứ thay đổi,nhưng nguyên trung một số thù hận và định mệnh vẫn xảy ra,liệu đôi cánh hồ điệp là hắn có quyết đình được số phận của mình.

"Lâm Lang Thiên tự phụ, không để ý tới ngươi, nhưng ta không muốn để lại một mầm tai họa, chuyện hôm nay, ngươi đã ghi hận dòng họ Vương chúng ta, cho nên mạng của ngươi, ta phải lấy!"

Trên đỉnh núi, bóng người mặc áo vàng chậm rãi cúi đầu, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Lâm Động ở phía dưới, thanh âm của hắn thản nhiên, nhưng sát khí bao trùm.

" không ngờ ngươi còn có yêu sủng bậc này,trước giờ ta chưa từng gặp,hẳn là yêu thú biến dị đi,đem nó và Linh Bảo giao ra đây, ta cho ngươi chết toàn thây!"

Trên đỉnh núi, Vương Viêm chậm rãi đứng lên, một cỗ khí thức vô cùng mạnh mẽ theo đó lan tỏa ra xung quanh, giống như là thủy triều lên xuống, gào thét lao tới chỗ Lâm Động.

"Tiểu Điêu chút nữa có chuyện gì xảy ra cũng đừng nhúng tay vào",..Lâm Động truyền âm cho Tiểu Điêu nói,khiến nó có chút khó hiểu,nhưng cũng không phản đối,Lâm Động nếu đã nói vậy hẳn là đã có tính toán gì đó.

Lâm Động yên lặng lấy ra thiên lân cổ kích,nguyên lực hùng hồn bắt đầu khởi động đẩy lùi khí thế của vương viêm.

"Ngươi đúng là có chút nguy hiểm,nói như vậy hôm nay ta càng không thể lưu ngươi được nữa".,.nhìn Lâm Động có thể đẩy lùi khí thế của mình,sát ý trong mắt vương viêm càng thêm kiên định.cây trường thương màu vàng trong tay kêu lên ông một tiếng, bay lơ lửng trên bầu trời.

"Không nên vọng tưởng có người sẽ tới cứu ngươi, mục đích của ta lần này, Lâm Lang Thiên cũng biết rõ, chỉ là hắn không muốn tự mình ra tay mà thôi, người của chi lẻ ở trong mắt dòng họ, chỉ là một con kiến hôi!"

Vương Viêm đạp không mà đến, mỗi lần bước chân hạ xuống, Nguyên Lực mạnh mẽ ngưng tụ thành một hình bàn chân, giống như một bậc thang để cho hắn đi tới trước mặt Lâm Động.

"Ai cần người đến cứu còn chưa biết được,đợi lát nữa ngươi cầu cứu trước sẽ ném mặt ném tới tận nhà a",..Lâm Động lạnh nhạt nói.

"Thứ không biết sống chết, tiểu tử, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, lực lượng của cường giả Tạo Hình Cảnh mạnh tới mức nào!"

Vương Viêm cười nhạt, trường thương màu vàng trong tay đứng im trên không, hắn vung tay một cái, Nguyên Lực màu vàng cường hãn tuôn ra, trực tiếp tạo thành một cự quyền bằng Nguyên Lực khổng lồ, to hơn 10 trượng, nó xé rách không khí, lao ầm ầm tới chỗ Lâm Động.

Cự quyền đấm dưới, giống núi cao đập xuống, tiếng nổ đì đùng vang lên liên tục, lá khô trên mặt đất bị biến thành bột phấn chỉ trong nháy mắt!
Tạo Hình Cảnh, đã có thể ngưng tụ lực lượng thành hình, Nguyên Lực trong cơ thể có thể thoải mái biến thành bất kỳ hình dáng nào, uy lực của nó hơn xa so với Nguyên Lực thời Nguyên Đan cảnh!

Nhìn thấy vương viêm ra tay sắc bén,trong lòng Lâm Động cũng trở nên nghiêm túc,những thiên tài mặc dù tự phụ,nhưng không thể phủ nhận cùng cấp bọn họ đúng là mạnh hơn những người khác không chỉ một chút. Thiên lân cổ kích vung lên,hóa thành một thanh cự kích hai màu trắng đen đâm thẳng vào cự quyền.

Ong,..

Cự quyền và đại kích va chạm,vang lên những âm thanh ong ong muộn hưởng,cự quyền vẫn tiếp tục đè ép xuống khiến thân thể Lâm Động hơi nghiêng về phía sau một chút.

"Phá",..Lâm Động quát lên tiếng,thiên lân cổ kích hung hăng đâm vào cự quyền.

Ầm...

Cự quyền nổ tung,Lâm Động cũng thuận theo lực phản chấn hướng về phía sau bay đi.

"Còn muốn chạy",..thấy Lâm Động chạy trốn,vương viêm hừ lạnh một tiếng,cự quyền nguyên lực lần nữa lao tới.

Lâm Động cổ kích hoành không,khí tức sắc bén trực tiếp bổ đôi cự quyền.

Hai mắt vương viêm có chút co rụt lại,lúc nãy Lâm Động đánh nổ cự quyền đúng là khiến hắn có chút kinh ngạc,nhưng không quá để ý,nhưng lần này lại khác,Lâm Động một chiêu trực tiếp bổ ra cự quyền,thực lực này đã khiến vương viêm phải có chút nghiêm túc.

ánh mắt Vương Viêm trở nên lạnh lùng, bàn tay đưa ra, Nguyên Lực óng ánh nhanh chóng hình thành trong lòng bàn tay.

"Kim Đài Trấn Ma Chưởng!"

Kim quang chói mắt lan tỏa khắp bầu trời, sau đó ngưng tụ thành một cái kim đài chừng 10 trượng, rồi ầm một tiếng, không khí nổ tung, đè xuống Lâm Động.

"Ầm!"

Trên bầu trời, kim quang óng ánh chợt hóa thành vạn đạo kim quang lan xa, tiếng nổ ì ùng như sấm liên tiếp truyền ra.
Kim quang bao phủ trong phạm vi 10 trượng, tránh cũng không thể tránh, Lâm Động bỗng nhiên nắm chặt Thiên Lân Cổ Kích, một chùm ánh sáng màu đỏ đậm bỗng nhiên lao tới mũi kích ra ngoài.

"Thiên Lân Kích Pháp, Ngư Lân Kích!"

Trong đan điền Lâm Động, Nguyên Lực gào thét tuôn ra, điên cuồng chui vào trong Thiên Lân Cổ Kích, sắc mặt hắn đỏ bừng, quát lên chói tai.

"Ầm!"

Trên cổ kích vào thời khắc này đột nhiên bộc phát ánh sáng đỏ đậm, sau đó ngưng tụ và nổ tung, trông giống như một con cá lớn đỏ tươi!

Võ học thượng thừa, Thiên Lân Kích Pháp!
Đây chính là lễ vật cuối cùng mà chủ nhân cổ mộ dành cho Lâm Động!

Cá lớn vảy đỏ dữ tợn lao tới, tạo thành một làn sóng trùng kích, đập thẳng vào kim đài, kình phong sắc bén tàn sát bừa bãi, đánh rách luôn kim đài!

Đứng giữa không trung, nhìn thấy cá lớn vây đỏ xé rách kim đài, sắc mặt Vương Viêm biến đổi, hiển nhiên cũng ở khiếp sợ việc Lâm Động có thể ngưng tụ Nguyên Lực thành hình ở cảnh giới này.

Nhưng mà loại khiếp sợ này chỉ hiện lên trong nháy mắt, hắn đã nhận ra, hóa ra là cái cổ kích trong tay đối phương đang tác quái.

"Một cái Linh Bảo thật tốt, nhìn cảnh tượng này có lẽ nó là Linh Bảo trung cấp, nhưng mà ngươi không cần phải lo lắng, Linh Bảo và tính mạng của ngươi hôm nay, ta đều thu!"

Vương Viêm cười lạnh, vung tay một cái, trường thương màu vàng bay vào trong tay hắn, thân thương chấn động, một luồng kim quang sắc bén hơn cả Thiên Lân Cổ Kích theo đó tuôn ra dữ dội, kim quang tràn ngập một nửa bầu trời.

"Tiểu tử, trước khi chết, có thể nhìn thấy sự lợi hại của Đại La Kim Thương của Vương gia chúng ta, ngươi chết cũng có phúc!"

Tay cầm kim thương, Vương Viêm giống như một pho tượng chiến thần, kim quang bắt đầu khởi động, khí tức cuồng ngạo xông thẳng lên trời.
Đại La Kim Thương vừa đến tay, khí tức của Vương Viêm đã dâng lên như thủy triều, sắc bén bá đạo, hắn lành lạnh nhìn chằm chằm vào Lâm Động, không nói nhiều lời, thân thương chấn động, đập thẳng xuống dưới.

"Ầm!"

Kim thương vũ động, Nguyên Lực trong phạm vi 10 trượng quanh thân Vương Viêm giống như bị chấn nổ, tạo thành một luồng kim quang khổng lồ dài hơn 10 trượng, giống như một con kim long mang theo uy thế đáng sợ, đập thẳng vào đầu Lâm Động.

Lâm Động bình tĩnh nhìn luồng kim quang không lồ như kim long đang gào thét phóng đến phía mình,nguyên lực quanh thân bỗng dưng trở nên cường hãn và bá đạo,tiếp theo toàn thân Lâm Động lập tức bị bao phủ bởi một màu đồng xanh.

Quyền đầu nắm chặt,Lâm Động tiến lên phía trước,một quyền đánh mạnh lên kim long.

Ầm,...

Kim quang tán loạn đầy trời,kim long bị một quyền của Lâm Động ngạnh sinh sinh đánh nổ.

"Tạo hình cảnh thực lực",..vương viêm kinh hãi thốt lên,hắn thật không ngờ Lâm Động lại còn ẩn giấu một lá bài tẩy cường đại như vậy.

Lâm Động thân thể bao trùm bằng đồng lôi thể,xung quanh nguyên lực hai màu trắng đen quấn quanh,như hắc bạch song long tùy tùng lấy Lâm Động,một hơi thở cường hãn trước giờ chưa từng có từ người Lâm Động phát tán ra ngoài.