Chương 67: Thù Hận Khó Tránh Khỏi.

Trọng Sinh Lâm Động Chi Tung Hoành Vũ Động

Chương 67: Thù Hận Khó Tránh Khỏi.

Ba người có chút khó chịu nhìn Lâm Động,nhất là vương viêm hắn làm người cuồng ngạo, không muốn chịu thua,cho dù là.đối mặt với Lâm Lang Thiên hắn vẵn ăn nói càn rõ không thu liễm gì. Lần này thua cho Lăng Thanh Trúc thì cũng thôi nàng thân phận cao quý lại thiên phú tuyệt luận,vậy mà bây giờ lại xuất hiện một tên tiểu tử vô danh vượt mắt hắn trước tiến vào đại điện,làm cho hắn có chút mất mặt.

"Thanh Trúc cô nương, nhìn cảnh tượng nơi này thì hình như Niết Bàn Tâm đã có chủ?"

Lâm Lang Thiên nhìn thoáng qua thạch điện, chợt nho nhã cười nói.

"Ba vị chậm một bước rồi."

Lăng Thanh Trúc hai mắt đảo một cái, nhẹ giọng nói.

"Xui xẻo, toàn là do cái trận chết tiệt kia hại mình."

Nghe vậy, Vương Viêm bất đắc dĩ, nhưng sau đó lại cười to nói:

"Nhưng mà Thanh Trúc cô nương có được nó cũng là dựa vào bản lĩnh, có được nbt sẽ tăng thêm tỷ lệ tiến vào Niết Bàn cảnh. Ba người chúng tôi không để ý mấy, dù sao không có nó, việc tiến vào Niết Bàn cảnh cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."

"Vậy thì đa tạ Vương Viêm công tử."

Lăng Thanh Trúc mỉm cười, tuy có sa mỏng che mặt, nhưng vẫn diễm lệ kinh người, ngọn lửa trong mắt Vương Viêm cháy bừng bừng.

Đối với đám người vương viêm,Lâm Động không hề có chút hứng thú nào,tiếp tục bước đi ra ngoài.

"Vị huynh đệ này xin dừng bước",..đúng lúc này vị thiên tài của tần thị tần thế kia bỗng dưng lên tiếng ngăn cản Lâm Động.

"Không biết tần công tử có gì chỉ giáo",..Lâm Động quay người cau mày nhìn tần thế nói.

"Haha huynh đệ có thiên phú tuyệt luân như vậy,ở vương triều đại viẻm đúng là hiếm gặp,không biết cao danh quý tánh,hẳn là thiên tài của đại tông môn nào đó",..tần thế mỉm cười nhã nhặn nói.

"Tần công tử đề cao,tại hạ chỉ là người của gia tộc nhỏ ở viêm thành đại tông môn gì đó hẳn là không có duyên với tại hạ",..Lâm Động cười nhạt nói,câu trả lời của hắn khiến cả tần thế ba người đều thở phào một hơi,đồng thời ánh mắt nhìn Lâm Động nhiều hơn một vẻ xem thường.

"Như vậy sao,huynh đệ thật là may mắn có thể đến nơi đây đúng là duyên phận không nhỏ,chỉ tiết niết bàn tâm đã có chủ nếu không huynh đệ đúng là cá vượt long môn,một bước lên trời rồi",..tần thế tỏ vẻ tiết hận khi Lâm Động không nhận được niết bàn tâm,nhưng Lâm Động không hề cảm nhận được chút nào thật tâm trong lời nói của hắn,có chăng chỉ là khinh thường không đáng nhắc đến mà thôi.

"Nếu không còn chuyện gì,tại hạ xin cáo từ",..Lâm Động không muốn tiếp tục ở lâu lên tiếng trước nói.

"Há,không có gì huynh đệ cứ tự nhiên",..tần thế cười,cũng không giữ lại tùy ý Lâm Động rời đi,thân phận của Lâm Động đối với bọn hắn không hề có chút uy hiếp nào,không cần thiết phải so đo.

Lúc này, ở ngoài cửa đột nhiên có một nhóm người tràn vào, người đi đầu chính là Vương Bàn cùng với đám người Lâm Khả.

Đám người Vương Bàn vừa tiến đến, đã nhìn thấy Lâm Động, hắn nở nụ cười nhạt, giống như ong vỡ tổ chạy tới chỗ Vương Viêm, thấp giọng nói chuyện gì đó.

Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt Lâm Động hơi trầm xuống, hắn biết, đám người này nói chuyện tất có quan hệ với hắn.

Lâm Động bước nhanh rời đi,hắn không muốn có thêm chút phiền phức nào nữa.
"Chờ một chút."

Nhưng mà, ngay khi Lâm Động định rời khỏi nơi này, một thanh âm đột nhiên ở phía sau vang lên, người nói chính là Vương Viêm.

"Tới rồi..."

Nghe thấy giọng nói này, Lâm Động thở ra một hơi, tóm lại là vẫn không trốn thoát khỏi phiền phức này.

Không biết vương viêm thiếu gia có gì chỉ giáo,..Lâm Động lạnh nhạt nhìn vương viêm nói.

"Ngươi đoạt Linh Bảo của dòng họ Vương chúng ta, chẳng lẽ còn muốn đi như vậy sao?"

Vương Viêm thản nhiên nói.

Nghe thấy Vương Viêm nói như thế, ánh mắt Lâm Động trầm xuống, cười lạnh nói.

"Từ khi nào mộ phủ này trở thành vật sở hữu của dòng họ vương rồi,nói như vậy tất cả bảo vật mà mọi người đạt được trong mộ phủ đều phải giao nộp cho vương thị."

"Hừ, tiểu tử, đừng mơ ngụy biện, Linh Bảo vốn ta đoạt được trước, nhưng bị ngươi xuất thủ lén cướp đi!"
Vương Bàn hừ lạnh nói.
Nhìn thấy vương bàn lên tiếng,Lâm Động đã biết bọn họ hôm nay muốn lấy thế đè người,trong mắt Lâm Động xẹt qua một vệt hàn mang,nhưng rất nhanh bị thu liễm.
Đang lúc Lâm Động muốn trực tiếp rời đi,Lâm Khả đột nhiên nói.

"Vương Bàn, ngươi nói bậy, Linh Bảo là do Lâm Động đoạt được đầu tiên, ai nói hắn lén cướp của ngươi? Chúng ta đều có thể làm chứng, lời nói của ngươi chẳng thật chút nào cả!"

Nhìn thấy Lâm Khả mở miệng, sắc mặt Vương Bàn khẽ biến, Vương Viêm cũng khẽ nhíu chân mày, hắn không ngờ người của dòng họ Lâm lại bước ra ngăn cản.

"Khả nhi, chớ có nói bậy, không nên nhúng tay vào việc của người khác!"

Lâm Lang Thiên nhìn thấy Lâm Khả đứng ra, hai hàng lông mày nhíu lại, thản nhiên nói.

"Lâm Lang Thiên đại ca, Lâm Động cũng là người của dòng họ Lâm chúng ta, sao lại nói chuyện của người khác được."

Lâm Khả mà vội vàng nói, Vương Viêm hành sự xưa nay ương ngạnh, hiện giờ ở đây chỉ có Lâm Lang Thiên mới có thể đứng ra ngăn cản được.

"Ta ở trong dòng họ sao không thấy người này bao giờ, hắn là người của chi nào?"

Lâm Lang Thiên cũng ngẩn ra, liếc mắt nhìn Lâm Động, cau mày nói.

"Hắn, hắn hắn là người của chi lẻ."

Lâm Khả cắn răng nói, nàng biết những người trong dòng họ xem người của chi lẻ chẳng ra gì, thậm chí có rất nhiều người không thừa nhận chi lẻ.
"Chi lẻ."

Lâm Lang Thiên lắc đầu, ánh mắt hờ hững, nếu như là người trong dòng họ thì hắn còn giúp một chút, nhưng mà nếu như chi lẻ có thân phận thấp như vậy, việc này đâu đáng giá làm hỏng mối quan hệ giữa hai dòng họ Lâm – Vương, đúng là không đáng.

"Việc này muội không cần xen vào nữa."

Nghe thấy thái độ thản nhiên của Lâm Lang Thiên, trong lòng Lâm Khả mát lạnh.

Lăng Thanh Trúc một bên dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Lâm Động,nàng vốn tưởng rằng Lâm Động là thiên tài được trọng điểm bồi dưỡng của đại tông môn nào đó,không ngờ lại chỉ là người trong chi lẻ của dòng họ Lâm mà thôi,nói như vậy những thứ mà hắn đạt được là do hắn tự mình cố gắng,chẳng trách đến một món linh bảo trung cấp mà hắn cũng phải tự mình tranh đoạt,..trong lòng Lăng Thanh Trúc không khỏi hiện lên sự rung động.
Đối với hành động của Lâm Lang Thiên,Lâm Động cũng không cảm thấy ngoài ý muốn,nếu trong lòng Lâm Lang Thiên có xem người của chi lẽ là người của Lâm thị,thì năm xưa đã không ra tay đánh trong thương Lâm Khiếu,nếu không phải nhờ Lâm Động thì bây giờ vẫn còn là một phế nhân bị người người cười nhạo.

Lâm Động sắc mặt lạnh nhạt,hắn muốn đi cho dù là Lăng Thanh Trúc cũng không giữ lại được,chỉ một vương viêm còn chưa đáng Lâm Động để vào mắt.

"Không nghĩ tới người này lại là người thuộc chi lẻ của dòng họ Lâm, đã như vậy, ta đây cũng không làm khó nữa, Lang Thiên huynh, việc này huynh đứng ra giải quyết đi."

Vương Viêm cười nói.

Nghe vậy, Lâm Lang Thiên mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Lâm Động, hơi trầm ngâm, nói:

"Nể tình ngươi cũng có quan hệ với dòng họ Lâm, ta làm chủ cho ngươi một lần, như vậy đi, ngươi đem Linh Bảo giao ra đây, sau đó xin lỗi đám người Vương Bàn, việc này coi như xong."

'Ách,ngươi là ai nha",..Lâm Động nhìn Lâm Lang Thiên vô cùng kinh ngạc hỏi.

Phốc,..Lăng Thanh Trúc nhịn không được phốc một cái cười ra tiếng. Lâm Lang Thiên ra vẻ cao cao tại thượng,nhưng với một câu nói của Lâm Động lại giống như một tên hề tự cho là đúng.

"Ngươi nói cái gì",..Lâm Lang Thiên sắc mặt băng lãnh nhìn Lâm Động hỏi,hắn ở Lâm thị thân phận cao cao tại thượng cho dù là trưởng bối đời trước cũng phải nể mặt hắn,nhưng Lâm Động chỉ là một kẻ tị tiện của phân chi lại dám làm bẻ mặt hắn,nhất là đang trước mặt Lăng Thanh Trúc đúng là muốn chết.
Tôn nghiêm của hắn nghiêm trọng bị khiêu khích!

"Ta chưởng quản chấp pháp đội của Lâm gia, chỉ cần nói một câu cũng có thể bắt ngươi tới Từ Đường của dòng họ, nhận hình phạt của tộc!"

"Nói lại lần nữa xem, ngươi có làm theo lời nói của ta không?"

Sắc mặt Lâm Lang Thiên lạnh lùng, bỗng nhiên bước lên một bước, khí tức khủng bố của cường giả Tạo Khí Cảnh trực tiếp tuôn ra, sau đó giống như một ngọn núi cao ép xuống người Lâm Động.

Cách cách....

Dưới khí tức khủng bố đó thân hình Lâm Động trở nên nặng hơn rất nhiều,nhưng cũng chỉ như vậy,hắn vừa đối mặt với nam tử nho nhã người có thể là cường giả mạnh nhất thiên địa này trước đây,chút khí thế này của Lâm Lang Thiên muốn làm Lâm Động phủ phục là chuyện không thể nào.
Lăng Thanh Trúc nhìn Lâm Động cắn răng chống đỡ dưới khí thế của Lâm Lang Thiên không biết tại sao trong lòng lại có cảm giác khẩn trương và khó chịu..

"Có phải là do mình đã đánh trọng thương hắn lúc nãy",..Lăng Thanh Trúc tự nhủ nói. Ban nãy một chưỡng kia tuy nàng không dùng hết toàn lực,nhưng cho dù là tạo khí cảnh bị trực diện đánh trúng cũng sẽ bị thương không nhẹ,theo nàng Lâm Động tuy bất phàm nhưng cũng chỉ có thể so với tạo hình cảnh mà thôi,bị nàng đã thương như vây khó lòng mà chống lai Lâm Lang Thiên.

"A,trước không nói chấp pháp đội mà ngươi nói có quan hệ gì với ta hay không,như vậy chấp pháp đại nhân ta đã phạm vào tội gì"...Lâm Động lạnh nhạt hỏi,hắn trước giờ chưa từng nhận là người của Lâm thị,thân phận này ai cần Lâm Động cũng không cần.

"Ngươi cướp đi linh bảo của đám người vương bàn,hành động này sẽ phá vỡ mối quan hệ của Lâm Vương hài nhà,chỉ nhiu đây đủ để ta xử ngươi tội chết"...Lâm Lang Thiên uy nghiêm nói.

"Thì ra là như vậy,đươc rồi chấp pháp đại nhân,nói như vậy thân là người họ Lâm ta không nên tranh đoat bảo vật cùng người họ vương,nên bây giờ ta phải giao ra linh bảo cho họ",..Lâm Động tỏ vẻ đã hiểu nhìn Lâm Lang Thiên hỏi.

"Đúng vậy",..Lâm Lang Thiên uy nghiêm nói,mắt nhìn Lâm Động có chút khinh thường,còn không phải sợ hãi tộc qui của Lâm thị.

"Như vậy chấp pháp đại nhân,ngươi hẳn là trước làm gương một chút a,giao ra những thứ mà ngươi đạt được trong mộ phủ cho vương viêm thiếu gia đây,để thể hiện sự hữu hảo của Lâm thị đối với vương thị,nếu không khó tránh khỏi phá vỡ quan hệ song phương"...Lâm Động nhìn Lâm Lang Thiên chân thành nói ra.

"Ngươi",..Lâm Lang Thiên sát khí gần như thực chất nhìn Lâm Động.

Ầm..

Một cổ khí thế khủng bố từ người Lâm Lamg Thiên tỏa ra ép lên người Lâm Động,khiến mặt đất chỗ Lâm Động đứng hoàn toàn vỡ nát,Lâm Động hai mắt ba màu trắng đen tím không ngừng thay đổi,nhưng cuối cùng vẫn bị Lâm Động mạnh mẽ áp chế xuống.

"Lâm Động,ta và ngươi liên thủ,có ít nhất bảy thành đánh giết hắn,còn ngươi muốn giết tất cả bịt đầu mối ta cho dù trả một cái giá thật đắc cũng sẽ giúp ngươi",...lúc này âm thanh giận dữ của Tiểu Điêu vang lên trong đầu Lâm Động,ban nãy nó không biết chuyện gì xảy ra,đột nhiên lại bị vây khốn trong thạch phù,nhưng rất nhanh lại được phóng xuất,nhưng lúc đó Lâm Động va Lăng Thanh Trúc đang song tu nó sẽ không gây rối,nhưng lúc này Lâm Động liên tiếp bị vương viêm và Lâm Lang Thiên khi nhục,nó làm sao có thể chịu được cùng Lâm Động nói,muốn liên thủ đánh giết ba vị thiên tài nổi tiếng vương triều đại viêm này.

"Nhẫn",..Lâm Đông chỉ đáp lại Tiểu Điêu một chữ nhẫn,vương viêm và tần thế chỉ là nhân vật quần chúng mà thôi,không cần nhất thời xung động mà trả giá tương lai của Tiểu Điêu,như vậy không đáng.