Trọng Sinh Lâm Động Chi Tung Hoành Vũ Động

Chương 69: Đánh Bại.

Vương viêm kinh hãi nhìn Lâm Động lúc này,thực lực cường hãn mà Lâm Động bài ra đã coó thể so sánh với cường giả tạo hình cảnh đại thành.

"Người này nhất định phải chết",..vương viêm trong lòng nảy sinh độc ác,với những gì Lâm Động thể hiện,thì chỉ một thời gian nữa,Lâm thị sẽ xuất hiện một Lâm Lang Thiên thứ hai.

"Tiểu tử ngươi nhất định phải chết."
Tiếng quát vừa dứt, kim thương trong tay Vương Viêm lại rung lên, thân ảnh nhanh chóng phi tới, người thương hợp nhất, hóa thành một luồng sáng màu vàng cắt ngang trời, đem theo một luồng thương khí sắc bén vô cùng bá đạo, điên cuồng hướng về phía Lâm Động.

Những nơi kim quang lướt qua, dưới mặt đất, trực tiếp bị nứt ra thành những cái hố sâu, giống như một con mãng xà dữ tợn, lăn lộn dưới nền đất.

Lâm Động nắm chặt thiên lân cổ kích,cực hạn âm dương lực rót vào cổ kích,màu đỏ sẫm vốn có khi có nguyên lực rót vào của thiên lân cổ kích cũng thay đổi thành hai màu trắng đen giao nhau.

Trong mắt Lâm Động nổi lên hung quang,thân hình phóng lên cùng một độ cao đối lập với vương viêm,huy động cổ kích, một cổ cực hạn âm dương lực như thủy triều từ đan điền của Lâm Động điên cuồng trào ra,sau đó hình thành một đầu cự mãng khổng lồ,cự mãng vừa xuất hiện nguyên lực ba động khiến không khí xung quanh dường như muốn nổ tung,núi non rung chuyển.

"Thiên lân kích pháp",..nộ mãng kích.
Cùng lúc Lâm Động quát to một tếng,cự mãng mang theo một cổ ba động cuồng bạo và sắc bén,ầm ầm đánh về phía vương viêm.

Cự mãng cùng kim quang do vương viêm và đại la kim thương hợp nhất biến thành ầm ầm va chạm,sự yên tĩnh xảy ra trong chốc lát sau đó.

Ầm,...

Nguyên lực nổ tung,cả thiên viêm sơn mạnh dường như cũng bị lay chuyển vì vụ nổ này.

Vèo,..ầm,...

Từ trung tâm của vụ nổ một vệt kim quang nhanh như tia chớp bắn ra, thân hình của Vương Viêm bay ngược ra sau, hung hăng quật vào trên vách núi, cơ thể đều bị lún sâu vào trong,quần áo rách nát như ăn mày, nơi khóe miệng, thậm chí còn có máu tươi chảy ra.

Ầm,..phụt,...

"Nằm yên đó",..đang lúc vương viêm muốn thoát ra khỏi vách núi,thân ảnh của Lâm Động nhanh như quỷ mị xuất hiện,một cước như lôi đình đá vào ngực vương viêm khiến hắn không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.

Chíu,..lúc này kim thương trên tay vương viêm bõng dưng bộc phát ra kim quang chối mắt,một cổ khí thế sắc bén cực kỳ bắn về phía Lâm Động,kim quang mạnh mẽ đến mức cho dù là vương viêm vừa rồi sử dụng chiêu thức kia cũng không thể nào sánh kịp.

Lâm Động trong mắt xẹt qua một vệt tử mang,lập tức tiến vào thời gian gia tốc,trong chớp mắt thoái lui ra khỏi phạm vi của kim quang,còn kịp thời cướp lấy túi càn khôn của vương viêm.

Xa xa nhìn lấy kim thương vẫn còn ong ong muộn hưởng,Lâm Động không khỏi nhíu mày,đây hẳn là biện pháp bảo mệnh mà trưởng bối của hắn lưu lại trong đại la kim thương,khi sinh mệnh của hắn bị uy hiếp sẽ được kích phát.

Hộc,..hộc,..

Lâm Động lúc này cũng có chút thở dốc,liên tiếp sử dụng nguyên lực thả ra đại chiêu cấp tạo hình cảnh,lại phải duy trì đồng lôi thể,cho dù nguyên lực của Lâm Động có nhiều hơn nữa cũng có chút chịu không nổi. Nhưng dù vậy với điều kiện không sử dụng đến tinh thần lực,Lâm Động có thể đánh bại vương viêm đúng là một thành tích khủng bố.

"Thẩm lão, giết chết tên tiểu tử này!"
Đang lúc này vương viêm hướng về không trung hét lớn.

"Rốt cuộc tới sao,như vậy chuyện tiếp theo phải xem quyết định của ngươi như thế nào",..nghe thấy vương viêm hét lớn trong lòng Lâm Động có chút phức tạp nói thầm.
"Vương Viêm thiếu gia, lão phu sớm đã nói qua, để ta ra tay là ổn, người cứ phải phí công sức."
Lúc này một giọng nói có chút già dặn, cũng đột nhiên vang lên trong không trung, chợt một thân ảnh già nua, liền xuất hiện bên cạnh Vương Viêm, dưới chân hắn, giẫm lên một luồng sáng màu xám.

Cùng lúc với sự xuất hiện của thân ảnh già nua ấy, một luồng khí thế không kém gì so với Lâm Lang Thiên, cũng lặng lẽ lan tràn ra.

"Tạo Khí Cảnh?"
Quả nhiên là thiên chi kiêu tử,ra ngoài không chỉ có bảo mệnh pháp bảo,còn có người bảo hộ đi theo...Lâm Động nhìn lão giả già nua trong lòng âm thầm nói.

Lão giả áo xám chân giẫm trên vòng tròn màu xám, khoanh tay mà đứng, chòm râu dài phất phơ, một luồng khí tức cường hãn khiến cho người ta phải kinh hãi, từ trong cơ thể lão ta chậm rãi tỏa ra, khiến cho nguyên lực ba động giữa trời đất đều chấn động cả lên.

Vương Viêm lúc này đã nhận lấy quần áo từ trong tay lão giả áo xám đó mặc vào, dáng vẻ có chút chật vật,hai mắt đỏ bừng nhìn chầm chầm Lâm Động.
"Thẩm lão, chém chết tên tiểu tử đó!"

Mặc xong quần áo, sắc mặt của Vương Viêm cũng trở nên âm trầm dị thường, lão giả ở bên cạnh hắn, chính là hộ vệ mà Gia tộc phái đến, suy cho cùng địa vị của hắn trong Gia tộc Vương thị cũng không thấp, thiết nghĩ có chút đặc quyền cũng là lẽ dĩ nhiên, có điều lúc ở trong mộ phủ, vì Tứ Đại Gia Tộc đều có ước định, chỉ riêng có hắn ta là chưa từng lộ mặt.

Mà chuyến này khi đến cản trở Lâm Động, Vương Viêm cũng có nghĩ qua trực tiếp để Thẩm lão ra tay nhanh chóng giải quyết đối phương, nhưng suy nghĩ lại, hắn cuối cùng vẫn đích thân động thủ, nguyên nhân rất đơn giản, vì hắn vốn không cho rằng giải quyết Lâm Động sẽ có khó khăn gì.

Hắn vốn là một cao thủ Tạo Hình Cảnh, trong tay còn có Linh bảo Cao cấp Đại La Kim Thương, nói ra, cho dù là ở trong Tạo Hình Cảnh, sức chiến đấu cũng vô cùng mạnh mẽ, thực lực này, chẳng lẽ ngay đến một tên tiểu tử xuất thân từ một nơi hẻo lánh như vậy cũng không thể giải quyết được.
Đương nhiên, hiện thực tàn khốc cuối cùng đã cho hắn đáp án, tên tiểu tử nhìn vào thấy chướng mắt này, quả thực không dễ giải quyết như vậy.

Nghe thấy âm thanh phẫn nộ đó của Vương Viêm, lão giả được gọi là Thẩm lão đó, cũng mỉm cười, chợt ánh mắt quét qua người Lâm Động, cười nói:

" Với xuất thân chỉ là phân gia của Lâm thị, lại có thể bức Vương Viêm thiếu gia đến mức này, ngược lại đây lại là lần đầu tiên lão phu nhìn thấy trong nhiều năm qua. Ngươi quả thật có chút bất phàm,bất quá đáng tiếc ngươi là người của Lâm thị,cho nên hôm nay kết quả của ngươi chỉ có một,đố chính là chết."
"Ngươi đem Linh bảo giao ra, sau đó tự trói chân tay, để Vương Viêm thiếu gia đích thân tự xử phạt đi."

Lão giả áo xám đỡ lấy chòm râu, nhàn nhạt cười nói.

Lâm Động cười lạnh,không thèm để ý tới,thân hình vừa động,cấp tốc thoái lui về phía sau.

Ai...

Nhìn thấy Lâm Động có ý muốn chạy trốn, lão giả áo xám đó cũng khẽ thờ dài một hơi, thân hình khẽ động, vô số đạo tàn ảnh hiện lên trên bầu trời, mà thân hình của ông, lại với một tốc độ cực kỳ khủng khiếp, chỉ trong chóc lát đã đuổi kịp Lâm Động. lão giả áo xám cười nhạt, bàn tay thô ráp đột nhiên thám thính, nguyên lực hung hãn tuôn ra mạnh mẽ, hóa thành một núi nguyên lực lớn gần mười trượng, sau đó tung xuống,đầu Lâm Động.

Ngọn núi nguyên lực gào thét mà xuống, mang theo tiếng kêu âm bạo kịch liệt, chấn động khiến cho màng nhĩ cũng đau nhức.

Thế tiến công này, quả thực còn mạnh hơn cả Vương Viêm thi triển Đại La Kim Thương.

Lâm Động cắn răng,lần nữa thúc dục đồng lôi thể,dồn tất cả nguyên lực còn lại vào thiên lân cổ kích,một lần nữa sử dụng nộ mãng kích,một chiêu vừa rồi đã đánh bại vương viêm.

Ầm,..cự mãng đánh mạnh vào ngọn núi nguyên lực,giằng co chóc lát,cả cự mãng và ngọn núi nguyên lực đều ầm ầm nổ tung.

Phụt,..Lâm Động bị sống xung kích từ vụ nổ chấn bay về phía sau,cuồng phun máu tươi,để lại một vệt sương máu thật dài trên không trung.

Ý?

Lão giả áo xám đó cũng vì cảnh tượng này mà ngẩn người, chợt ánh mắt có chút ngưng trọng nhìn về phía Lâm Động, nói:

- Không ngờ rằng ngươi còn có thể tung ra đại chiêu như thế này. Có điều lão đây ngược lại là muốn xem thử ngươi có thể đỡ nổi lần công kích này của ta hay không!

Giọng nói của lão giả áo xám vừa dứt, thân hình lập tức cử động lên, vòng tròn màu xám dưới chân lão ta, lại gào thét lên, điên cuồng chuyển động ngay trước mặt hắn, một luồng sáng sắc bén đến cực hạn, xoay quanh cái vòng tròn đó.

"Ô Quang Nhận, Thiết Thiên Địa!"

Vòng tròn màu xám đó điên cuồng chuyển động, cho dù cách xa gần trăm trượng, nhưng Lâm Động vẫn cảm nhận được da thịt đau nhói, thậm chí, ngay đến thanh Thiên Lân Cổ Kích trong tay cũng đang rung lên, thiết nghĩ cũng đã cảm nhận được nguy hiểm cực độ.

Đi

Lão giả áo xám vốn không cho Lâm Động bất cứ thời gian nào để thoát thân, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào đối phương, đột nhiên một chỉ điểm ra, tốc độ chuyển động của cái vòng tròn đó đột nhiên gia tăng, với một tốc độ mà mắt thường không thể nào phát giác ra được, oanh về phía Lâm Động.

Trong nhãn đồng Lâm Động, chỉ có thể nhìn thấy một đạo ánh sáng lướt qua bầu trời, rồi sau đó, hắn liền cảm giác được, trên bề mặt da dường như bị những luồng kình phong cực kỳ sắc bén cắt thành từng đường vết thương nhỏ, từng giọt từng giọt máu tươi, bao trùm lấy ngoài thân thể.

"Ngư lân kích",..Lâm Động giống như cung giương hết đà,đồng lôi thể cũng không thể tiếp tục duy trì,mà ngay cả nộ mãng kích cũng không thể đánh ra,gần như hết sức miễn cưỡng mới có thể đánh ra một chiêu ngư lân kích này.

"Haha,..đã nõ mạnh hết đà rồi sao"..,lão giả nhìn một màn này lập tức nhận ra cười lạnh nhạt nói.
Đầu đại ngư dữ tợn lao tới dụng vào nhận bàn...

Xuy xuy,..

Nhưng ngư lân kích chỉ đạt đến tạo hình cảnh cấp độ sát thương đã là tối đa,mà ô quang nhận bàn này đã có tạo khí cảnh đại thành sức công phá,giằng co trong chốc lát,nhận bàn trực tiếp cắt đứt đại ngư thành hai nữa,nhận bàn thế công không giảm lần nữa đánh thẳng xuống Lâm Động.

Lâm Động như vô lực chống đỡ lấy thân thể,có chút chật vật giơ lên thiên lân cổ kích dường như muốn liều chết một phen, bên tai hắn, lại đột nhiên truyền đến âm thanh xé gió, bất chợt, một đạo thanh mang lướt qua khóe mắt, cuối cùng va chạm với Ô Quang Bàn đó.

Thanh mang xem ra rất nhỏ, nhưng mà ngay lúc va chạm, lại phát năng lượng vô cùng lớn mạnh, thậm chí, ngay đến Ô Quang Bàn mà Lâm Động cũng chỉ bó tay không biện pháp, đã trực tiếp bị thanh mang ấy làm cho bay ngược ra sau.
Viên trợ đột nhiên mà tới, khiến cho lão giả áo xám đó đều ngẩn người, ánh mắt chợt vội vàng nhìn về phía thanh mang đó, chỉ nhìn thấy ánh sáng xanh tản ra, hóa thành một cánh hoa sen màu xanh.

Đem Ô Quang Bàn ấy dội ngược về, Lâm Động thản nhiên cười,nụ cười có chút vui mừng và nhiệt huyết, lại thêm một tia sáng xanh xé trời mà đến, trực tiếp bao trùm lên người hắn, sau đó hắn liền cảm nhận được, từng trận xé gió bên tai, trong mơ hồ, có một mùi hương thấm sâu vào lòng người, lặng lẽ bay đến.

Nhìn thấy Lâm Động được kẻ khác cứu đi mất, sắc mặt của lão giả áo xám chợt thay đổi, vừa muốn đuổi theo, lại truyền đến giọng nói của Vương Viêm:

"Không cần đuổi nữa!"

Lão giả áo xám khựng lại, quay người qua, nhìn Vương Viêm với sắc mặt có chút âm trầm, chân mày chau lại, nói:

"Vương Viêm thiếu gia biết người đó là ai?"

Sắc mặt Vương Viêm xanh xám bất định, chợt xoay người phất tay áo mà đi, để lại một âm thanh lạnh lùng.

"Nàng ta nếu như muốn cứu người, ngươi không cản nổi nàng ta đâu!"